Đổng Yên bị Lục Tịnh Hân gĩư lại trong căn biệt thự ngoại ô đến nay đã 1 tuần tròn. Mỗi ngày nàng đều để người đưa Đổng Yên đi tham quan xung quanh, có khi còn tìm sủng vật mèo ba tư về cho Đổng Yên vui chơi. Thế nhưng trái với những thứ đã từng yêu thích trước kia, Đổng Yên hiện tại lại lãnh đạm và trầm tĩnh khó đoán đến đáng sợ. Lục Tịnh Hân tìm mọi cách tiếp cận thế giới hiện tại của Đổng Yên nhưng lại lực bất tòng tâm. Có lần nàng từng hối hận vì 4 năm trước nhẫn tâm gạt bỏ người kia ra khỏi cuộc sống của mình, để rồi 4 năm sau tự chuốc lấy khổ sở. Nàng yêu Đổng Yên, thực sự yêu Đổng Yên. Bất quá thật trớ trêu thay, đó là chuyện sau khi Đổng Yên bước khỏi cuộc sống của nàng, Lục Tịnh Hân mới chậm rãi phát hiện trái tim có bao nhiêu thổn thức vì nữ nhân họ Đổng.
Lục Tịnh Hân ngồi bên chiếc bàn làm việc bằng gỗ sang trọng, chồng tài liệu cao tựa núi lại không khiến nàng bận tâm bằng Đổng Yên chống đối bằng cách nàng không thể ứng phó. Mái tóc đen buộc cao hiện lên dưới ánh nắng rực rỡ càng đem thân ảnh Lục Tịnh Hân bừng sáng. Nàng khẽ nhắm mắt, dựa vào ghế.
Lần đầu tiên gặp Đổng Yên… Có một chút kì lạ, có phải không do chính định mệnh sắp đặt?
—-
"Đổng tiểu thư, làm ơn cho tôi cơ hội theo đuổi em!"
Nam nhân với vẻ hớt hải chạy đuổi theo một nữ nhân đang tiêu soái giẫm giày cao gót về phía trước, một chút cũng không để tâm đến vẻ chật vật của người nam nhân sau lưng. Bất ngờ, nàng dừng lại trước một nữ nhân khác, ý cười trên môi lại càng đậm hơn.
Đổng Yên quay phắt ra sau làm mái tóc nhuộm màu cầu vồng lả lướt bay trong gió, khó có thể tả được mức độ yêu mị của Đổng Yên lúc này. Nàng híp mắt,dùng tay khoác lên tay nữ nhân tóc đen ngồi ở quầy bartender.
"Cô ấy là người yêu tôi, anh hài lòng chưa?"
"Không thể nào!"
Nam nhân kia trong ánh mắt lộ ra tia phẫn nộ cùng kinh hoảng, nhưng rất nhanh đã dùng định lực che giấu, lớn tiếng phản bác Đổng Yên một thân váy trắng tinh khiết bất đồng với khí chất mị hoặc vốn có. Đổng Yên cười lại, đem thân thể càng dính chặt vào nữ nhân tóc đen vẫn như cũ lạnh lùng liếc nàng một cái, không nói lời nào. Trong lòng Đổng Yên lúc này, nam nhân kia chẳng qua là hạt bụi không đáng nói, nhưng nàng lại bị nữ nhân toàn thân hắc sắc này làm chú ý. Từ nhỏ đến lớn đều không ai chống đỡ được mị lực của mình, người này cư nhiên chỉ dừng lại động tác nhấp môi uống rượu trong chốc lát khi Đổng Yên cố tình cạ vào thân thể nàng, thủy chung không có tia xấu hổ hay biến sắc nào trên mặt. Quả là thú vị!
"Đổng Yên, em đừng lệch lạc! Tôi sẽ làm em hạnh phúc hơn cô ta!"
Nam nhân hùng hổ tiến lên phía trước muốn giật bàn tay đang nắm chặt lấy tay nữ nhân thần bí kia gắt gao. Nhưng là chưa kịp chạm đến, cơ thể người nam nhân đã bị lực đạo mãnh mẽ dùng sức đè một bên mặt xuống bàn rượu. Chỉ trong 3 giây, thậm chí Đổng Yên còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy nòng súng lạnh lẽo kề lên thái dương nam nhân kia.
Mà người giơ lên án tử cho nam nhân xấu số đó lại không ai khác ngoài nữ nhân tóc đen mới vừa rồi còn ở bên cạnh mình. Thân thủ nàng không chỉ nhanh, dứt khoác mà còn vô cùng chuẩn xác đầy uy hϊếp. Nói đến mức cường đại, Đổng Yên nhị tiểu thư không phải chưa gặp qua loại đại nhân vật khí tràng áp đảo như vậy, nhưng nữ nhân tóc đen trước mặt lại khác biệt đến mức khiến nàng hồ nghi có phải đã hoài phí 18 năm cuộc đời bên một lũ vô dụng.
Mọi người xung quanh âu là cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng kì lạ ở chỗ không ai dám lại ngăn cản. Dù là có thì khi nhìn thấy súng có kí hiệu đặc biệt trên tay nữ nhân tóc đen đều bị dọa chạy khỏi quán bar. Thế nến không khí vốn dĩ huyên náo bỗng nhiên trở nên trầm mặc lạ thường.
Qua nửa ngày không ai dám lên tiếng, nữ nhân tóc đen dí súng càng chặt hơn vào thái dương nam nhân kia. Lúc này anh ta mới lấy lại tinh thần bắt đầu van xin.
"Xin cô!!!! Tha cho tôi…Tha…Ah….!!!!"
Đoàngggggg
Câu nói chưa kịp toàn vẹn thốt ra, tiếng súng đã vang rền khắp quán bar, vài người không thể chịu được liền thét lên kinh hãi. Mùi máu tanh bốc lên trong không khí không kiêng dè, máu từ cánh tay phải của nam nhân đáng thương không ngừng tuôn trào dưới tiếng thét chói tai của hắn.
Đổng Yên bị bất ngờ ập đến nên không kịp phản ứng, bàn tay nắm lại thành nắm đấm. Quả như nàng phán đoán, nữ nhân kia rất không đơn giản… Thực phấn khích!
"Cút. Và tránh xa bạn gái ta ra. Nếu không…"
Nữ nhân tóc đen mặt không một chút biến sắc kề nòng súng vào thái dương tên nam nhân lần nữa, thanh âm lạnh lẽo như người bước ra từ nơi tăm tối nhất của nhân thế.
"Phát sau sẽ nhằm vào đại não ngươi."
Tuy giọng nói rất nhỏ, nghe chỉ như tiếng du dương của một bản nhạc chết chóc nhưng lọt vào tai của bất kì ai đều làm sống lưng lạnh một đoàn. Có những cảm giác áp bách sẽ không thể dùng tất thảy từ ngữ nào để diễn đạt, tỷ như lúc này. Mọi người đều tự động trở về với những việc làm trước đó, kịch liệt né tránh ánh mắt nữ nhân kia, nhường đường cho nam nhân đáng thương lê tấm thân đầm đìa máu ra khỏi quán bar.
"Đổng Yên?"
Đây là câu thứ 3 kể từ khi tiếp xúc mà nữ nhân tóc đen thốt ra, hai câu trước đều là uy hϊếp cực hạn. Đổng Yên chọn mi ném ánh nhìn phi thường sinh khí về phía người trước mặt, một chút cũng không run sợ. Nàng không tin cô ta dám làm xằng bậy… Bất quá nhớ đến nam nhân đáng thương, vẫn là ẩn chút sợ hãi đi.
"Đổng Yên?"
Nữ nhân tóc đen nâng cao thanh âm hỏi lại lần nữa, đôi môi mấp máy xinh đẹp vô cùng. Nhưng biểu tình trên mặt lại khiến Đổng Yên sinh ra tia bất mãn. Bởi người trước mặt không những gọi họ tên nàng mà cư nhiên trên mặt còn không có chút cảm xúc nào! Lẽ nào mị lực không đủ? Đổng Yên không tin!
Nàng tiến lên phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Những tưởng sẽ thuận theo ý nữ nhân tóc đen kia trả lời, nhưng….
Cháttttt
Một cái tát mang theo thập phần khí lực giáng thẳng vào mặt nữ nhân tóc đen, thậm chí còn nhìn ra má trái vì cái tát mà lập tức ửng đỏ khó coi, theo đó 5 ngón tay cũng như thế in lên. Đổng Yên nghênh mặt nhìn người trước mặt đôi mắt bỗng hiện lên tia tức giận! Tốt! Rốt cuộc cũng làm cô biến sắc được!
"Cô có tư cách gì gọi họ tên tôi?"
Tuy Đổng Yên cũng có phần sợ hãi vì đôi mắt đầy lửa địa ngục kia nhưng thủy chung không có lộ ra, mà cật lực đem ngang ngược đối đáp.
Nữ nhân tóc đen híp mắt nhìn Đổng Yên trước mặt, khóe môi đột nhiên ẩn ẩn cong lên. Má trái tê rần bỗng chốc truyền đến loại ấm áp không thể nói nên lời.
"Tôi là Lục Tịnh Hân. Hân hạnh được làm bạn gái em."
Khóe môi đến lúc này mới hoàn thiện nụ cười như có như không, lại tựa hồ một lời tuyên bố mở cánh cửa dẫn đến địa ngục trần gian của Đổng Yên…
——
Tề Đình buông cái giá múc canh xuống một bên, tâm tình không thể nào tệ hơn nữa. Suốt một tuần qua chính là không có ngày nào yên ổn trôi qua. Đổng Yên không xuất hiện lại khiến tâm nàng một đoàn loạn lên. Nghe Tề An nói Đổng Yên cũng không có đi dạy, Tô Uyển gọi điện thoại tìm cũng bị không thể liên lạc. Đổng Yên bốc hơi khỏi cuộc sống Tề Đình, để lại chỉ là những thói quen đã sớm hình thành cùng nàng và phần tình cảm ngổn ngang. Đôi khi Tề Đình chỉ muốn hét lên rằng trong lòng có bao nhiêu nhớ thương, muốn đi tìm người kia. Nhưng lại phát hiện căn bản không hề biết gì về Đổng Yên. Điạ chỉ nhà, gia đình, bạn bè… Nàng đều mịt mù…
"A di, con đi chơi với Uyển a di nha!"
Tề An đã được Tô Uyển "sửa soạn" một thân váy hường đứng bên cạnh kéo kéo áo đại Tề. Tề Đình cúi xuống nhìn gương mặt phì nộn đã muốn bớt đi chút thịt thì phát hiện một tuần qua bản thân có bao nhiêu bỏ bê gia đình nhỏ này. Tề An thật ra ẩn ẩn cảm nhận được a di nó có chuyện phiền lòng, mà khổ sở nhất là Đổng lão sư cũng mất tích không có tin tức khiến nó và Uyển a di đều bị tước lộc ăn kẹo Mỹ trong ủy khuất.
"Đình Đình, chúng tôi cùng đi KFC nhé!"
Tô Uyển với chiếc sơ mi đơn sắc và quần jeans như thường lệ đứng ở cửa nhà bếp tươi cười "xin phép" đại Tề. Nàng nhận ra Tề Đình có tâm sự nhưng bằng hữu lại cố tình giấu mình không nói. Nhưng Tô Uyển sống hai mươi mấy năm không phải để trưng bày, cùng việc Đổng Yên mất tăm mất tích rất có thể liên quan đi. Chỉ tội cho cháu nhỏ Tề An, bị a di bỏ bê đến nỗi ốm đi mấy cân. Sẵn dịp hôm nay hẹn đi ăn cùng Trương lão bà, nàng muốn đem Tề An theo bồi bổ một trận.
"Ừ đi cẩn thận. Nhớ về sớm."
Tề Đình chỉnh lại mái tóc rối mù một cục cho cháu gái, dặn dò đủ thứ mới để cho Tô Uyển và Tề An dắt tay nhau ra khỏi nhà. Đứng trên lầu nhìn xuống, Tề Đình trông thấy chiếc xe Ferrari xanh coban sang trọng đậu trước tiểu khu nghênh đón Tô Uyển và Tề An. Bất giác nàng lại nhớ đến chiếc Audi A7 siêu xe của Đổng Yên. Thật mệt mỏi… Quá mệt mỏi…
Tề Đình đem thân thể ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Có trời mới biết trong một tuần vừa rồi, nàng phải dùng bao nhiêu khí lực để chống đỡ tiếp tục bước đi chứ! Đổng Yên, chị đang ở đâu?
Đổng Yên…
P/s: Ai theo team Lục tỷ hăm =)))))
Chia sẻ cho mấy mẹ nè, An viết lâu lâu mới có được nhân vật cường đại như vại cho nên là hạnh phúc ghê =)))))))) Tội Tề An huhu T_T