Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối

Chương 42: KFC hạnh phúc

"Tiểu An tử, mau đến chào Trương lão bà của a di đi!"

Tô Uyển đẩy đẩy Tề An với bộ váy hường mới sắm cách đây một tháng bằng tiền đồng lương xương máu của nàng. Khuôn mặt ngây thơ phấn nộn của nó cư nhiên lại lộ ra chút đỏ hồng ngại ngùng. Trương Đình Ngữ hôm nay khoác lên người bộ đồ đơn giản là sơ mi và quần jeans, đồng dạng với Tô thái thái nhưng không hiểu sao khí chất ngời ngời thì lại phi thường bất đồng. Nàng nhìn cô bé nhỏ nhắn núp sau lưng Tô Uyển, không sai biệt chính là người đi cùng Đổng Yên lúc trước dưới tiểu khu.

Tề An cháu nhỏ lần đầu nhìn thấy Trương nữ vương liền bị trận kinh hách không nhỏ… Trừ bỏ đại minh tinh Tần Sở Hàm thần tượng của Uyển a di thì người trước mặt có thể xem là nữ nhân đẹp nhất mà nó gặp. Nhìn thấy nàng đứng bên chiếc xe xanh coban cùng khí tràng áo bách, khuôn mặt không hiểu sao lại nhiễm một tầng hồng hào khác lạ… Có lẽ là chế độ rèn luyện nhân tài của Đổng Yên đã thực sự phát huy tác dụng đi…

Trương Đình Ngữ đợi một hồi lâu cũng không thấy đứa nhỏ chui ra từ sau lưng Tô Uyển, có chút bất đắc dĩ cười trừ, nhưng lại toát ra vẻ ôn nhu che lấp đi bộ dáng nữ vương. Nàng tiến lên phía trước, cách Tô Uyển hai bước chân vươn tay hiền hòa.

"Tiểu An phải không?"

Tề An trố mắt nhìn Trương Đình Ngữ không sót một lỗ chân lông nào! Đây là một đứa nhỏ…Nhưng cũng bị khí tràng quá mức mãnh liệt của Trương lão bản đè bẹp. Bất giác nó vươn ra bàn tay nhỏ nhắn như thế trắng nõn, đặt lên bàn tay thon dài của mỹ nữ kia, khuôn mặt bỗng chốc hóa thành đỏ thẫm.

Tô Uyển nheo mắt nhìn cái đứa nhỏ bình thường có bao nhiêu bá đạo cướp kẹo Mỹ của nàng giờ đây như con thỏ nhỏ nhuộm lông hồng mà có chút ủy khuất! Lại còn e lệ gật đầu!!!!!

"Tiểu An tử à… Con làm a di mắc ói…"

Tô Uyển không có chịu thua ngay lập tức, liền hướng bên người Trương Đình Ngữ ôm eo đánh dấu chủ quyền. Nhìn thấy mặt người kia bắt đầu đỏ còn muốn thẫm sắc hơn đứa cháu vô dụng, tâm Tô Uyển là một trận tốt lên trông thấy.

"Uyển… Tiểu An…"

Trương Đình Ngữ là lần đầu bị ôm eo trước mặt người khác, hơn nữa lại là đứa con nít trông vô cùng ngây thơ đáng yêu này nên bộ dáng nữ vương thường ngày cũng mau chóng bị rũ bỏ đi. Thay vào đó, nàng nhẹ nhàng quở trách cái sắc lang đang hí hửng bên cạnh, mi nhíu chặt ra chiều bất mãn nhưng không nỡ đẩy ra.

Tề An chứng kiến cảnh ôm ấp đã quen, nhưng cư nhiên từ nữ vương thoáng thành thục nữ tình huống này là chưa bao giờ chứng kiến. Tuy không muốn thừa nhận nhưng mà Uyển a di cũng lợi hại quá, không thua gì Đổng lão sư thu phục a di nó là bao!!!!

"Tiểu An đói!"

Đối với mấy cảnh ôm ấp tình tứ thân mật mà nói, Tề An đã sớm hình thành thói quen… phá đám! Mà chiêu hay ho nhất mà nó nghĩ ra lại là… đòi ăn! Sở dĩ Tề An có được bí thuật này cũng là nhờ một lần Đình a di mở ti vi xem chương trình dinh dưỡng trẻ em, liền có vị bác sĩ nói rằng

"Dinh dưỡng đối với sự phát triển của trẻ nhỏ là tối quan trọng!"

Thế nên nó tự rút ra bài học cho bản thân! Quá vi diệu… Nhưng không ngờ chiêu này thực sự có tác dụng làm lung lay tất thảy, nhất là khi được cộng hưởng cùng khuôn mặt ngây thơ có thừa của nó lại càng thêm mỹ mãn. Tỷ như lúc này, Trương nữ vương đã bắt đầu giảy ra khỏi vòng tay… à không, là xúc tu của Tô sắc lang để tiếp tục ngày đi chơi của "gia đình 3 người".

"Uyển…Buông chị ra…"

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên từ hai cánh hoa mà Tô Uyển mê luyến. Tuy nghe không ra chút bất mãn cực độ nhưng ngữ khí lại khiến nàng muốn hung hăng khi dễ hai cánh môi mê người đó. Nếu không phải có Tề An ở đây, có trời mới biết nữ vương kia sẽ rơi vào bi kịch mang tên gì…

"Hí hí, được! Đi thôi!!!!"

Tô Uyển ngoan ngoãn thỏa thuận, vòng tay liền mau chóng buông lỏng khiến Trương Đình Ngữ ẩn chút kinh ngạc. Nếu là ngày thường thì dù có đánh cho vài cú, Tô Uyển cũng không dễ dàng buông tha nàng.

"Tiểu An, mau lên xe đi con!!!"

Tô Uyển động tác thoăn thoắt mở cửa ghế sau, đem cháu nhỏ nhét vào trong rồi đóng lại cửa, đột nhiên quay phắt lại nheo mắt tìm kiếm Trương lão bà. Đáng thương cho nữ vương họ Trương theo đằng sau,những tưởng họ Tô hôm nay đột nhiên sửa sang bản tánh chiếm hữu, không ngờ cổ tay lại bị Tô Uyển bắt lại.

Còn chưa có hoàn hồn, môi liền bị Tô Uyến áp lên. Ấm áp bất ngờ truyền đến tuy không có khiến nàng sinh khí, ngược lại thật hợp với không khí se lạnh mùa này như cái máy sưởi di động, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật làm loại chuyện này…

"Uyển…A…"

Không chỉ hôn, Tô Uyển còn vươn tay ôm ghì gắt gao cơ thể người kia trụ trong lòng. Không biết mấy phút trôi qua, thẳng đến khi Tô Uyển tự nhận thanh cao có chút thỏa mãn, nàng mới buông lỏng ra lão bà đã muốn thở dốc câu người.

"Dám động chạm người khác, cho chị biết tay!"

Tô Uyển bĩu môi ra vẻ ủy khuất dưới còn trợn mắt của Trương Đình Ngữ. Nguyên lai nàng mới chính là người bị hại, cái người kia cư nhiên lại làm ra bộ dáng ủy khuất khiến tâm nàng dâng lên là một cỗ buồn cười không tả. Trương Đình Ngữ đem hai ngón tay thanh mảnh nhéo lên chiếc mũi đo đỏ của Tô Uyển, sủng nịch thì thầm lời nhỏ đến nỗi suýt không lọt vào tai Tô sắc lang.

"Em đó, hư quá! Chị phạt em bây giờ!"

Cách nhau chỉ có hơn 3cm, Trương Đình Ngữ cũng cảm nhận được gương mặt Tô Uyển nóng ran vì ngại ngùng.

"Em cũng biết ngại sao?"

"Chính là… Mau mau ăn em…"

Thượng Hải cái mùa chuyển đông này hảo lạnh, đem cơn gió thét gào tốc qua mặt Tô Uyển một cái, bóng dáng Trương nữ vương liền không còn trong lòng.

"Ngữ!!!!"

Mặc cho Tô Uyển kêu gào, thân ảnh người kia vẫn cứ lả lướt sang bên kia xe mở cửa, động tác lưu loát leo vào, không mảy may để ý đến dạng sắc lang "dục cầu bất mãn" như Tô Uyển… Trong lòng Tô Uyển khổ không kể ai hết được nha…

Giằng co hồi lâu với hệ quả là đã muốn 10 giờ sáng mà cháu nhỏ Tề An chưa có chút gì trong bụng, đành ngồi co ro một góc ở ghế sau dùng ánh mắt căm hờn hướng Tô Uyển ghế phụ. Còn Tô sắc lang ẩn ẩn cảm nhận được đích cảm giác bị chằm chằm thị là thế nào dễ sợ! Khổ sở hơn nữa khi mà kế bên là cục băng kết tủa con tim mong manh dễ vỡ đáng yêu đầy nhân ái của nàng, phía sau lại bị uy hϊếp bởi đứa con nít còn chưa dứt kẹo Mỹ! Khổ quá…Có ai thấu không?????

Ba người chọn KFC trên khu phố 9, tư tiểu khu Tề Đình lái xe chỉ mất 10 phút. Rốt cuộc chiếc Ferrari cũng đậu được vào bãi đỗ bình an dưới bao nhiêu ánh nhìn kinh hách. Sở dĩ loại này xe người sở hữu cũng thuộc dạng giàu có nhất nhì đi, cư nhiên đến KFC quán ăn bình dân, rốt cuộc là không có quen nhìn thấy. Mọi người còn chưa kịp thần, từ trong xe đã xuất ra một đạo thân ảnh cao gầy.

Trương Đình Ngữ xõa ra mái tóc nâu cà phê suôn mượt, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì. Trừ bỏ những lúc ở bên Trương ba mẹ, hay gần đây có Tô Uyển cùng gia đình nhỏ của nàng thì biểu tình trên mặt chỉ là một hồi lạnh lùng ngạo kiều. Ngũ quan thanh tú, khí chất bất phàm lại tích hợp trên cùng một con người, làm sao có thể chống lại mị lực câu nhân kia? Mấy phút sau, từ trong xe lại xuất hiện 2 thân ảnh khác, bất quá Tô Uyển với ngũ quan ngây ngô đến muốn khi dễ cùng Tề An trẻ nhỏ đáng yêu vô cùng lại tổng bất đồng với Trương Đình Ngữ.

Cả ba cùng tiến vào tiệm ăn nhanh, mảy may không có để tâm ánh mắt đủ mọi thái độ rơi trên gia đình nhỏ. Tề An là người hăng hái nhất, liền chạy đến quầy gọi thức ăn lí lắc cái đầu xoăn tít. Tô Uyển không nhịn được chạm nhẹ tay cùng Trương Đình Ngữ, mười ngón đan thấu lập tức được thiết lập. Nàng đem tầm nhìn dò xét biểu tình người kia, nhưng lại nhìn không ra tia phản kháng nào, vẫn là bộ dáng lãnh đạm. Tô Uyển cười thầm, đem kinh hỉ nuốt vào trong. Chính là kể từ khi thiết lập quan hệ một chỗ, Trương Đình Ngữ không hề bài trừ bất kì hành động nào của Tô Uyển, cứ như thế dung túng cho bản tính trẻ con của Tô thái thái.

Đoạn đường từ cửa vào đến quầy không dài, thế mà tâm Tô Uyển lại nghĩ đã trải qua cả một đời. Nắm chặt tay Trương Đình Ngữ cùng cảm nhận hơn ấm mà chỉ với mình mới sinh ra, thật sự Tô Uyển cảm thấy rất may mắn khi có được lão bà tài giỏi như vậy.

"Con muốn ăn này, ăn này, ăn kia nữa!!!!"

Tề An di chuyển ngón tay phì nộn trắng nõn của nó khắp các món ăn yêu thích. Tội nghiệp cháu nhỏ, đã muốn một tháng bị bỏ bê nên bây giờ mới sanh ra cảm giác thiếu thốn như vầy sao? Thuở kia chính là Tô Uyển lâm vào thảm cảnh, thời gian sau Tề Đình lại rơi vào lưới tình của Đổng Yên… thật là 2 a di có tâm nhất quả đất nha!

"Ăn nhiều sẽ bị bụng bự!"

Tô Uyển xoa đầu Tề An, đem nó bồng lên cao cưng chiều hôn má. Nhưng biểu tình của tiểu hài tử lại ra chiều chống đối rõ rệt! Nó bĩu môi, né tránh nụ hôn thần thánh của Tô đại sắc lang!

"A di nói bậy!"

Tô Uyển muốn mất hết mặt mũi chui xuống một cái lỗ đâu đó ngay lúc này. Trương Đình Ngữ nhìn hai dì cháu tuy không phải ruột thịt lại có cảm giác hòa hợp khó nói bỗng chốc sinh ra cảm giác ấm áp. Nàng khẽ cong khóe môi, đôi mắt nhu hòa nhìn một lớn một bé đôi co.

"Cho tôi mấy phần này đi."

Trương Đình Ngữ xuất ra cái thẻ bạch kim tựa như cái của Đổng Yên, nhưng là cả nửa ngày trời cũng chưa có người tiếp nhận. Ngay giây phút nàng ngước mặt lên liền phát hiện cả đám nhân viên mấy giây trước đã bị hút hồn vì cái cong khóe môi vô thức của ai kia…

Tề An đồng dạng cùng Tô Uyển đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, cũng như chớp dừng lại trận đấu không điểm dừng, đồng thời đập tay lên bàn ngữ khí kháng cự!

"Thanh toán!!!!!"

Nếu có nữ vương, nhất định sẽ bảo vệ thật kĩ nha!

——–

"Thả tôi đi."

Câu nói duy nhất Lục Tịnh Hân nghe được suốt một tuần qua từ Đổng Yên chính là loại khước từ mọi nỗ lực của nàng. Giờ phút này, Đổng Yên tựa hồ một con rối không có chút sức sống. Tâm đã như thế nào đau đớn chết đi 4 năm trước thì làm sao lại yêu thương người từng gây ra tổn thương cho mình?

Ngày đó Đổng Yên lấy hết can đảm và tự trọng ra đánh cược, ấy vậy mà chỉ đổi được ánh mắt lạnh lùng của Lục Tịnh Hân. Nguội lạnh rồi, có muốn lấy lại đều không thể.

Lục Tịnh Hân vẫn như cũ nhìn vào đáy mắt không còn chút xúc cảm nào của Đổng Yên, nếu nói không mất mát thì đó là giả dối. Nhưng đối kiểu người từ nhỏ đã được người khác đặt lêи đỉиɦ thế giới và nuôi dưỡng như con búp bê bằng sắt không biết yêu thương, Lục Tịnh Hân không cho phép bản thân tỏ ra khổ sở trước ai khác.

"Tiểu Yên."

"Đừng gọi. Thật ghê tởm."

Đổng Yên cười lạnh, hai tay bị trói bằng dây thừng đặc chế không gây đau đớn cho da thịt nhưng lại phi thường chắc chắn. Cũng chính là loại này khống chế mới khiến Đổng Yên cam tâm ở lại đây suốt thời gian qua.

"Tiểu Yên, chỉ cần em chấp nhận yêu cầu của tôi, tôi lập tức để em đi."

Mảng trầm mặc lại vang lên. Không biết đã bao nhiêu lần Đổng Yên chăng cần suy nghĩ thốt ra cự tuyệt, nhưng người kia thủy chung là không có chút thấu hiểu. Nàng chọn cách im lặng, để bộc lộ thái độ chán ghét đỉnh điểm của mình.

Lục Tịnh Hân nâng cằm Đổng Yên, một chút cũng không kiêng dè áp lên hai cánh môi kia là đồng dạng môi bản thân. Quả nhiên, Đổng Yên không hề đáp lại, kiên định không để Lục Tịnh Hân tách hàm làm loạn.

"Ghê tởm."

P/s: Ahihi =)))))) Có ai thấy dạo này Đổng hơi thụ rồi hăm 🙁 Hay tại thím Lục công quạ…

Nói nghe nà nà, An đọc Thíu nữ ngây thơ nên bữa nay quên viết chap mới -> post trễ đó =))))))))