Uông Đào cho rằng hắn có thể che giấu bí mật này cả đời, cho dù hàng đêm hắn bị ác mộng quấy rối, cho dù hắn luôn nghĩ tới Từ Anh, cho dù mỗi lần nghĩ tới những gì đã xảy ra đêm hôm đó đều khiến hắn đau không thể tả, thậm chí có vô số lần trong giấc mơ Từ Anh trở về tìm hắn đền mạng. Hắn không quan tâm, hắn chỉ cần sống sót, sống cuộc sống nổi bật hơn người.
Ngày hôm đó hắn ở chỗ Từ Anh biết được Tôn Mẫn hẹn gặp cô ấy, lúc đó hắn vẫn còn do dự, vẫn chưa ngả bài hoàn toàn với Từ Anh, cũng chưa ở bên Tôn Mẫn, bởi vì hắn biết người mình thích là Từ Anh, còn Tôn Mẫn chủ yếu là nghĩ đến dòng họ và gia tộc của cô ta—— Tôn Mẫn hiện tại là con gái duy nhất của Tôn gia, tương lai sẽ là người thừa kế duy nhất của Tôn gia.
Hắn sớm đã không còn là kẻ ngu ngốc ở trong trường học kiêu ngạo tự mãn, cho rằng dựa vào bản thân có thể lập ra một khoảng trời riêng, hắn đã nhận thức sâu sắc sự thờ ơ của người khác, cũng bị đồng nghiệp không có đủ năng lực cướp lấy công lao, chỉ vì đối phương có quan hệ thân thích với một cấp trên…… Trên thế giới này không có sự công bằng, mà hắn muốn những người khinh thường hắn, hạ nhục hắn phải hối hận!
Mà Tôn Mẫn chính là ván nhảy duy nhất của hắn, cũng chính là con đường tắt dẫn tới thành công của hắn.
Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ hại chết Từ Anh, lúc hắn đi tới đó đã rất khuya rồi, Tôn Mẫn thì hoang mang gấp gáp rời đi, Từ Anh bị vỡ đầu chảy máu nằm trên mặt đất, lúc đó hắn cũng bị dọa tới mức hoang mang lo sợ, hắn biết hắn nên báo cảnh sát, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Mẫn lỡ tay gϊếŧ người, nếu tội danh này được thành lập không biết sẽ phán mấy năm, vậy thì hắn phải đợi Tôn Mẫn mấy năm? Nhưng hắn không còn thời gian để chờ đợi nữa.
Hắn cõng Từ Anh đi tới cao ốc dang dở, muốn nhốt cô ở bãi đậu xe dưới đất, tòa cao ốc này một khi đã được xây dựng, trong vòng mấy chục năm sẽ không bị phá dỡ, việc này sẽ che giấu hơn rất nhiều so với việc trực tiếp ném xuống sông.
Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, ngay lúc hắn đang trộn xi măng và cát, hắn vốn cho rằng Từ Anh đã chết lại đột nhiên tỉnh lại! Cô ấy thật sự tỉnh, mở to đôi mắt nhìn hắn: “Cứu em, cứu em……”
Lúc đầu khi hắn phát hiện Từ Anh đã tỉnh lại, hắn rất vui, nhưng sau khi vui mừng, hắn lại lo lắng nhiều hơn, trước tiên không nói đến bây giờ hắn đang làm gì, sau khi Từ Anh được cứu có tới làm phiền hắn và Tôn Mẫn? Đến lúc đó chuyện được nháo lớn, người khác sẽ nhìn hắn như thế nào, nói hắn như thế nào? Nói hắn ở bên Tôn Mẫn là vì tài sản của Tô gia, mà ba Tôn vốn đã không hài lòng với hắn khẳng định sẽ càng không hài lòng hơn, vậy thì hắn và Tôn Mẫn cũng đừng nghĩ sẽ được ở bên nhau.
Hắn do dự, hắn nhìn thấy rất rõ mong muốn sống sót trong đáy mắt Từ Anh dần dần trở nên xám trắng, biến thành tuyệt vọng và hiểu rõ, thậm chí cô cười tự giễu, mãi đến khi cô chết cũng không nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Sau khi cô chết, hắn cũng không đi qua con đường Phú Dân lần nào nữa —— Lúc hắn mới vừa tốt nghiệp đại học ra ngoài tới tìm công việc, trên người không có tiền lại không để người nhà biết hắn trải qua không tốt, không có tiền còn đi ở chung cư xa hoa, địa hình đường Phú Dân rất tốt, giao thông tiện lợi, quan trọng nhất là tiền thuê nhà còn rẻ, hắn ở đó được hai năm. Sau khi Từ Anh chết, hắn đã dọn đi chỗ khác.
Những ngày trước nghe đồn đường Phú Dân có quỷ nháo, hắn có chút lo lắng, sau đó hắn biết được tòa cao ốc dang dở kia phải khai phá một lần nữa, hắn vẫn luôn ăn ngủ không yên, hy vọng chuyện xấu nhất đừng xảy ra, nhưng không nghĩ tới cuối cùng vẫn xảy ra, thi thể của Từ Anh được người khác đào ra.
Nhưng hắn vẫn còn đường lui, hắn vẫn còn Tôn Mẫn.
Quả thực mọi chuyện diễn ra như những gì hắn suy nghĩ, chỉ còn một ít nữa là mọi chuyện đã êm đẹp, lại thất bại trong gang tấc, bởi vì hắn không nghĩ tới trên đời này thật sự có quỷ!
Hắn trốn sau cửa sắt, nhìn chằm chằm căn phòng trống không đột nhiên xuất hiện một làn khói xanh giống như một bóng quỷ, tóc cô ấy rất dài, khuôn mặt tái nhợt nhìn có vẻ cứng nhắc lại quỷ dị, đặc biệt là đôi mắt màu xám trắng kia, âm u nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn sởn tóc gáy!
Điều đáng sợ hơn là, gương mặt này hắn cực kỳ quen thuộc, chính là Từ Anh người đã vô số lần giày vò hắn trong giấc mơ!
Cả người hắn run bần bật, giống như ác mộng rơi xuống vực sâu, không thể nào, không thể nào, Từ Anh chết rồi, Từ Anh đã chết rồi, vậy người đứng trước mặt hắn là ai? Hắn bị bệnh rồi, đúng hắn bị bệnh rồi……
Ánh mắt Từ Anh quỷ dị nhìn chằm chằm hắn, nhảy từng bước từng bước tới gần hắn, có lúc nhảy quá cao, đến nỗi nửa cái đầu cô đập vào trần nhà, lúc rơi xuống dưới, hai chân lại lọt xuống đất, cả người nhìn cực kỳ không hài hòa, giống như là tứ chi không nhịp nhàng.
Uông Đào đột nhiên nhớ tới, giữa đường khi Từ Anh tỉnh lại, hắn đã trộn nửa thi thể cô vào xi măng, hai chân cô bị đông lại thành đá……
Cuối cùng, Từ Anh cũng tới trước mặt hắn, độc ác âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn: “Là ai gϊếŧ tôi? Là anh sao!”
Một hơi thở lạnh lẽo khiến Uông Đào hét lên, hắn điên cuồng đập vào cửa sắt, “Không phải tôi, không phải tôi, tôi không gϊếŧ cô, là Tôn Mẫn, là Tôn Mẫn gϊếŧ cô!”
“Lại nói lúc tôi tới cô đã chết rồi, cô đã chết rồi! Tôi không gϊếŧ cô, cô muốn □□ nên đi tìm Tôn Mẫn!”
“Không phải tôi không cứu cô, không phải, không phải……”
Mắt Từ Anh âm trầm nhìn chằm chằm hắn, giống như đang xem một chú hề.
Mắt thấy Từ Anh nhảy tới ngày càng gần, đầu cô bắt đầu chảy máu, tí ta tí tách rơi xuống, thấm xuống đất, từ từ tới gần hắn, Uông Đào sợ đến mức trợn trắng mắt, trong mắt tràn đầy tia máu, bên tai hắn vẫn luôn có tiếng đang nỉ non, hỏi hắn là ai, là ai……
“Cứu tôi, cứu tôi với!”
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin cô tha cho tôi, tôi không cố ý……”
……
Vụ án giấu xác ở tòa cao ốc dang dở được xoay chuyển nhiều lần, ban đầu Uông Đào được coi là hung thủ, ai ngờ lúc hắn thú nhận hành vi phạm tội, thì Tôn Mẫn nhảy ra nói cô ta trong lúc vô tình đã lỡ tay gϊếŧ Từ Anh, Uông Đào chỉ giúp cô ta che giấu hành vi phạm tội. Ngay khi tất cả mọi người cho rằng vụ án giấu xác ở tòa cao ốc dang dở đã lắng xuống, lại phát hiện sau khi Tôn Mẫn đẩy ngã Từ Anh, Từ Anh không chết ngay lập tức, ngược lại đã tỉnh lại lúc Uông Đào giấu xác, Uông Đào sợ rước lấy phiền toái, dứt khoát đâm lao phải theo lao……
Vụ án này biến đổi bất ngờ, thiếu chút nữa là cảnh sát cũng bị che giấu, bởi vì nguyên nhân chết của Từ Anh là mất quá nhiều máu, Uông Đào rất thông minh, hắn không gây thương tổn thi thể Từ Anh một lần nữa, hắn chỉ đông cứng cô ấy trong xi măng, trơ mắt nhìn dần dần chết đi. Vì vậy nếu không phải ở trong trại giam Uông Đào không kiểm soát được cảm xúc của mình, nói không nên lời, để lộ dấu vết, thì bí mật này thật sự rất khó bị phát hiện.
Cuối cùng cũng may chân tướng đã được làm sáng tỏ.
Cha mẹ của Bính Bính cũng từ nhà đi tới đây, chuẩn bị nhận thi thể cô ấy đưa về nhà.
Ngày hôm đó Từ Bính Bính ở bên hai người nhảy tới nhảy lui, tới tối mới trở về, vừa trở về liền đi ra bờ sông đào hố, lấy hết số tiền riêng cô đã giấu ở đây, ôm vào nhảy từng bước đi tìm cô gái tóc dài.
Cô muốn đổi tiền!
Đây là toàn bộ số tiền cô ấy đã tiết kiệm mấy năm gần đây, cũng may là cô tham gia công tác cứu trợ ở khu vực bị thảm họa, lấy được một khoản tiền thưởng hào phóng, bằng không cô chỉ là một cô hồn dã quỷ một con những năm gần đây làm gì có thu nhập, lại không có đồ cúng có thể nói những ngày tháng bần cùng, cô thực sự nghèo đến chết.
Cứ chắp vá lung tung như vậy, cũng đổi hơn 2 vạn nhân dân tệ, cũng rất tốt rồi.
Lúc Từ Nhị gia nhận số tiền này rất kinh ngạc, bọn họ nhìn vẻ mặt âm trầm của cô gái tóc dài đang đứng trước mặt nhìn cực kỳ không dễ trêu, dè dặt liếc nhìn nhau, nói vì sao cho tiền bọn họ? Còn hỏi cô có quan hệ gì với con gái nhà bọn họ? Đã từng là bạn học hay bạn bè? Bọn họ không cần tiền!
“Đây là tiền của con gái nhà bác, cháu chỉ thay cô ấy tới đưa cho hai bác. Chúng cháu là hàng xóm, hi hi.”
“……???”