Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 112

Biên giới Tử Tinh quốc

"Báo cáo tướng quân, quân Thương Lan chuẩn bị tấn công lần hai" Một vị thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi trên người mặc giáp lưng đeo bội kiếm, thần sắc nghiêm túc quỳ xuống trước mặt vị "nam tử" đang ngồi trên ghế thong thả uống trà.

"Nam tử" niên kỷ so với người quỳ trước mặt không khác biệt lắm, nàng  khoé môi khẽ cong, ánh mắt mang theo cơ trí, lệ khí trên người nàng nồng đậm không cách nào giấu đi, chứng minh nàng đã từng xuất nhập sinh tử không ít lần, cũng gϊếŧ không ít người.

"Không ngoài dự đoán, rất nhanh liền có thể thu dây, truyền lệnh xuống án binh bất động, hành sự theo kế hoạch." "Nam tử" vừa dứt lời, người lập tức "dạ" một tiếng sau đó đứng dậy rời đi.

"Tính đến hôm nay, ngươi cách ta đã hơn một năm." "Nam tử" từ trong người lấy ra một mảnh ngọc bội, bạch ngọc đẹp đẽ khắc hình rồng, đáng tiếc  chính là ở giữa miếng ngọc xuất hiện vết nứt, dường như trước đó đã bị vỡ làm đôi sau đó được người dán lại. Nhưng vẫn không thể nào vẹn nguyên như cũ.

"Lăng tướng quân" một tiểu binh chạy đến bên ngoài lều của "nam tử" hô lên.

"Vào đi" "nam tử thu hồi ánh mắt bi thương, lần nữa lại trở thành Lăng tướng quân cơ trí, tàn nhẫn trong mắt đại quân. Phải, "nam tử" kia là Lăng tướng quân, truyền kỳ trong mắt hết thảy tướng lãnh, là cơn ác mộng của Thương Lan, tướng quân trẻ tuổi nhất của Tử Tinh quốc—Lăng Vân Anh.

Tiểu binh đi vào trong, thần sắc vội vã khi nãy liền biến mất, trong mắt mang theo hận ý không gì sánh được, tiểu binh kia lấy ra từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ, thân thủ nhanh nhẹ tiến tới tay cầm chủy thủ nâng lên nhằm ngay vị trí trái tim Vân Anh hạ thủ, muốn một kích tất sát.

Vân Anh từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn chưa từng dao động, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng. Chủy thủ càng lúc càng gần kề, đến khi cách trái tim của Lăng Vân Anh vài phân thì một viên đá không biết từ đâu bay tới, va chạm với chủy thủ phát ra một tiếng "keng", chủy thủ trên tay tiểu binh bị vang đến chấn tay ra xa, sau đó liền rơi xuống đất.

"Ngươi thật không biết sợ? Nếu hắn đâm sâu một chút ngươi liền đi đời nhà ma" một giọng nói kiều mị vang lên, một hồng y nữ tử sử dụng khinh công nhẹ nhàng mà đáp xuống trước mặt hai người. Nàng trên mặt mang mạn che, hoàn toàn không nhìn thấy dung mạo của nàng. Nhưng nhìn vào đôi mắt câu hồn đoạt phách kia cũng đủ biết nàng cỡ nào đẹp đẽ, yêu diễm.

"Ngươi...." tiểu binh hoảng sợ, nữ nhân này võ công sâu không thể lường, nàng khi nãy chỉ bằng vào việc truyền nội công viên đá liền có thể khiến tay chính mình bị lực chấn lam cho run rẩy như vậy.

Yêu mị nữ nhân một chữ cũng không nói đánh một chưởng vào người tên tiểu binh, tên kia bị chưởng phong của nàng đánh hộc máu nằm trên đất.

"Trả thù không sai, sai ở chỗ phương thức trả thù quá xuẩn" Vân Anh đặt chung trà xuống bàn, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt rét lạnh từ trên nhìn xuống tiểu binh.

Tiểu binh nhìn ra bên ngoài vẫn không có động tĩnh, trong lòng chợt lạnh, kế hoạch lần này có khả năng đã thất bại.

"Không cần phí công chờ, đám ruồi muỗi bên ngoài đã bị chúng ta dọn dẹp rồi." Biếng nhác lên tiếng, yêu mị nữ nhân khinh thường nhìn hắn.

"Lăng Vân Anh, người hại chúng ta mất đi một vạn binh. Thù này Thương Lan ta nhất định trả." Tiểu binh kia vừa nói xong liền cắn lưỡi tự sát.

"Lăng tướng quân, liệu sự như thần, bái phục bái phục" yêu mị nữ nhân cười khẽ, tiếng cười mị hoặc tận xương tủy.

"Cho ngươi rong chơi mấy ngày cũng đủ rồi, ngày mai cùng ta đi chiến trường đi, Lăng nhi" Vân Anh nhìn Từ Tử Lăng, ánh mắt lạnh lùng hơi chút nhu hoà xuống nhu hoà xuống.

"Không thích, không thích, cùng đám xú nam nhân đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ có gì vui, ta mới không cần" Từ Tử Lăng từ yêu mị nữ nhân nhanh chóng biến thành tiểu hài tử, nàng bắt lấy tay Vân Anh liên tục lắc lư.

"Không thể hồ nháo, hôm qua ta nhận được tin người vào thành, giả nam trang đi thanh lâu còn phá nát kỹ viện của người ta." Vân Anh liếc mắt nhìn nàng, của nàng sư muội khi nào mới lớn được đây.

Người này bề ngoài trưởng thành là một cái thành thục mị hoặc nữ nhân, làm việc tàn nhẫn quyết đoán. Nhưng chỉ có Lăng Vân Anh biết rõ nàng trong khung là cái ham chơi hài tử, khắp nơi gây sự chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nếu không phải có chuyện nhờ nàng, Vân Anh thật không muốn đáp ứng nàng, dẫn nàng đến đây. Dù sao nơi này là chiến trường, đao kiếm vô nhãn, lỡ như sư muội tổn thương. Nàng thật không biết ăn nói làm sao với sư phụ.

"Ngươi còn trách ta? Ta còn không phải vì tìm tẩu tẩu trở về sao? Thật sự uổng phí một phen tâm ý của người ta mà" Từ Tử Lăng che mặt giả vờ ủy khuất nói.

Vân Anh vừa nghe hai từ "tẩu tẩu" cả người lập tức cương lại, nắm lấy bả vai Từ Tử Lăng bối rối nói "ngươi... ngươi là nói tìm được tin tức của Như nhi sao?"

Từ Tử Lăng thoáng thở dài, sư tỷ thông minh cơ trí của nàng quả nhiên bị nữ nhân tên Tiêu Nguyệt Như kia làm cho thần hồn điên đảo. Sư tỷ thông thường cho dù bản thân lâm vào nguy hiểm, nàng một tấc cũng không loạn. Nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện của nữ nhân kia, nàng liền trở nên nóng nảy.

"Sư tỷ, ngươi bình tĩnh nghe ta nói. Phải, người của ta nhận được tin, thanh lâu kia là do Tiêu Nguyệt Như mở, cho nên hôm qua ta mới đến dò xét. Nhưng nữ nhân của ngươi cũng quá thông minh, nàng dường như đã đoán trước được ta sẽ đến, mọi manh mối đều bị dọn dẹp sạch sẽ. Ta cũng vô pháp tra ra nơi ở của nàng." Tử Lăng nghiêm túc nhìn Vân Anh nói, vẻ mặt đùa giỡn từ lâu đã biến mất.

Vân Anh sững sờ buông lỏng hai tay, nàng chật vật ngồi xuống ghế vẻ mặt suy sụp "nàng...vẫn là tránh đi ta."

Từ Tử Lăng thở dài "sư tỷ, nàng vẫn rất để ý ngươi. Nếu không cũng sẽ không ở nơi này lập thanh lâu, khắp nơi thu thập tin tức, sau đó cho người truyền đến quân doanh, giúp chúng ta đại quân dễ dàng đánh bại một vạn quân Thương Lan.

"Để ý ta? Ha ha, nếu nàng quả thật để ý ta vì cái gì không dám đến gặp ta? Nàng bỏ ta, nàng thất tín. Nhiều lúc ta hận nàng, hận nữ nhân này vì cái gì khiến ta yêu nàng thấu triệt lại bỏ ta một người. Vì cái gì đêm đó cùng ta.....khiến ta cả đời cũng không thể quên nàng." Vân Anh thống khổ che lấy mặt, nàng không có khóc, nước mắt từ lâu đã cạn kiệt nhưng mà nàng đau, đau đến thấu tâm can.

Từ Tử Lăng ngồi ở một bên nhìn Vân Anh lần nữa thở dài. Hỡi thế gian tình là vật chi? Nàng từ nhỏ cùng sư tỷ quen biết, tuy không thường gặp mặt vì sư tỷ thường xuyên theo phụ thân nàng ra chiến trường, nhưng tình cảm hai người vẫn rất tốt.

Nàng khi còn nhỏ liền thường xuyên nhìn thấy sư tỷ cầm miếng ngọc bội mà ngẩn người. Có một lần nàng nghịch ngợm giấu đi miếng ngọc đó, sư tỷ tìm cả ngày trời vẫn không tìm thấy, cuối cùng thất vọng mà nhốt mình trong phòng, ngay cả ăn uống cũng không màng.

Nàng không đành lòng nhìn sư tỷ như vậy nên đem miếng ngọc trả lại. Nàng còn nhớ rõ dáng vẻ của sư tỷ khi đó, nàng đem miếng ngọc nắm chặt trong tay ôm vào lòng, vẻ mặt mừng rỡ cùng tràn ngập nhu tình .

Nàng hỏi sư tỷ: vì sao lại trân quý miếng ngọc kia như vậy.

Sư tỷ đáp: là vì nó chứng minh cho lời hứa của nàng với một người.

Nàng lại hỏi: người đó là ai?

Sư tỷ mỉm cười, tràn ngập nhu tình nói: là một người rất quan trọng

Cuối cùng nàng hỏi: lời hứa gì?

Sư tỷ ánh mắt sáng ngời, đặc biệt kiên định nói: bảo hộ người đó cả đời.

Từ Tử Lăng từ đó liền không động vào miếng ngọc nữa. Nàng trong lòng không khỏi hiếu kỳ rốt cuộc người phương nào lại có được tình yêu sư tỷ.

Đến hơn một năm trước nàng mới biết được người kia là ai.

Cứ mỗi năm mùa xuân nàng cùng sư tỷ sẽ hẹn nhau đến bờ hồ gặp mặt. Mà khi đó là thời điểm vào đông.

Nàng còn nhớ chính mình khi đó ở Tuyệt Sát lâu nghe được tin sư tỷ đến tìm. Trong lòng cũng không khỏi nghi hoặc, bởi vì mùa xuân năm sau mới là ngày ước định các nàng gặp mặt. Sư tỷ tìm nàng sớm như vậy không lẽ xảy ra chuyện?

Từ Tử Lăng nhận được tin liền vội vã chạy đến bờ hồ. Quả nhiên Lăng Vân Anh đã đứng ở đó, chỉ là so với trước thật khác. Nàng vẻ mặt tiều tụy, cả người nhếch nhác, còn có trên người toàn là mùi rượu.

Từ Tử Lăng là lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Vân Anh như vậy, nàng chạy đến trước mặt Vân Anh, nhíu mày hỏi "sư tỷ, chuyện gì xảy ra?"

Vân Anh mỉm cười nhìn nàng, nhưng Từ Tử Lăng vẫn nhìn thấy cay đắng bên trong nụ cười của nàng "sư tỷ ngươi....."

"Lăng nhi, nàng bỏ ta. Nàng bỏ ta mà đi" Vân Anh tựa như cái hài tử tìm thấy thân nhân của chính mình, nàng ôm lấy Tử Lăng khóc rống lên.

Từ Tử Lăng thở dài ôm lấy nàng không nói lời nào, tuy không biết sư tỷ xảy ra chuyện gì, nhưng người có khả năng biến sư tỷ thành như vậy chỉ có thể là người kia mà thôi.

Khi đó còn trẻ không hiểu. Hiện tại liền hiểu, chung quy cũng bắt đầu từ một chữ "tình".