Hoàng thiên năm thứ 32, đại hoàng tử Tử Phong phạm tội khi quân, tước hoàng tử vị, đày làm thứ dân, suốt đời phải ở hoàng lăng gác mộ xám hối liệt tổ liệt tông.
Tam vương gia Tử Vân phạm tội thông đồng, niệm tình huynh đệ, tước mọi quyền hành cùng binh lực, trở về đất phong, chỉ khi nào có lệnh của hoàng đế mới được trở về kinh thành.
Tin tức truyền xuống mọi người đều chấn động bao gồm Tử Huyền, nàng không nghĩ phụ hoàng lần này cư nhiên cứng rắn như vậy, lòng có chút không đành lòng đối với Tử Phong nhưng rất nhanh bị nàng áp chế. Hừ lạnh một tiếng, tự trách mình mềm lòng, cư nhiên đối với kẻ địch đồng tình, tình cảnh Y Tình nằm trong lòng nàng, thân người lạnh lẽo, không độ ấm, huyết nhuộm đỏ y sam như mới vừa xảy ra trước mắt, nàng như thế nào lại đối với kẻ không đội trời chung đó đồng tình? Như vậy chẳng khác nào nàng đang là chuyện có lỗi với Tình nhi của nàng? Tuyệt đối không thể, lặng lẽ nhắm mắt trấn tỉnh mình, Tử Huyền hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình chính, sau đó nhấc bước vào phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bên kia Diên quốc
"Đại công chúa điên hạ tôn kính, người rốt cuộc muốn gì? Ta đã nói rất rõ ràng với ngài. Vì sao ngài vẫn không chịu buông tha cho ta? Ta thật sự đã hết kiên nhẫn rồi." Vân Anh tức giận rống lên, nàng thật không hiểu, rốt cuộc nữ nhân suy nghĩ thứ gì trong đầu nữa. Rõ ràng chỉ gặp nàng vài lần, nhưng cư nhiên thề thốt trước mặt mọi người rằng muốn gả cho nàng, "suốt đời này phi khanh không gả", nàng rốt cuộc đắc tội với nàng ta ở đâu chứ, nếu như chuyện này mà lọt đến tai Như nhi...
"Oan uổng a, tội chồng thêm tội, nàng chẳng phải chết rất khó coi sao? Không được, nàng nhất định phải sống a, sống để thú mỹ nữ lão bà, không thể chưa thành thân mà đã đi bán muối được. Nhất định phải dẹp bỏ cái tư tưởng gϊếŧ người này của nàng ta ngay và lập tức mới được, không thể để hang dấm chua của lão bà nhà nàng bạo tạc, nàng còn muốn sống để hưởng thụ hạnh phúc với Như nhi a. Cho nên phải quyết tâm, nỗ lực dẹp bỏ ý nghĩ thích nàng của đại công chúa điện hạ Diên quốc này mới được. Cố lên, cố lên, cố lên...."
Trong lúc Vân Anh đang miên man suy nghĩ về vấn đề làm sao để công chúa đại nhân buông tha cho nàng thì, phía đối diện công chúa đại nhân vẫn yên tĩnh uống trà, đem hết biểu hiện vò đầu bứt tai của Vân Anh thu vào đáy mắt, khéo miệng giương lên chứng tỏ tâm tình của nàng đang rất tốt.
"Lăng đại nhân, bổn cung biết ngươi không thích bổn cung, nhưng bổn cung có lòng tin, có thể khiến ngươi yêu ta" hành xử quyết đoán, sát phạt, không chút do dự, rụt rè, tuyệt đối là phong cách của đại công chúa Diên quốc Diên Mạc Vi.
"Công chúa, ta cũng đã nói với ngài rồi, ta đã có ý trung nhân, thứ lỗi Vân Anh không thể lĩnh tấm chân tình của ngài. Huống hồ chuyến này đi, mục đích đã đạt được, tại hạ còn phải về nước phụng mệnh, mong công chúa nương tình mà phóng Vân Anh một con ngựa." Vân Anh cố ép chính mình nhẹ giọng nói.
"Nếu bổn cung nói là không thì như thế nào, ngươi nên biết thái tử cùng nhị hoàng huynh đều đã mất, phụ hoàng thân mang trọng bệnh, chung quy ngôi vị hoàng đế cuối cùng cũng là của bổn cung. Ký kết giao hảo giữ Diên quốc và Tử Tinh quốc, tuy phụ hoàng nói suy nghĩ nhưng quyền quyết định người vẫn là giao cho bổn cung. Cho nên, bổn cung nghĩ ngươi nên nhận mệnh đi, thứ bổn cung muốn tuyệt đối phải là của bổn cung." Mạc Vi mỉm cười nâng cảm Vân Anh, nhìn thật sâu vào mắt nàng, lạnh lùng nói.
"Hừ, Diên Mạc Vi, ngươi đừng tưởng ta là cái ngu ngốc, gì cũng không biết, cái chết của 2 vị hoàng huynh ngươi đều do một tay ngươi sắp đặt, thậm chí là căn bệnh của hoàng thượng. Ta im lặng là bởi vì chuyện không liên quan tới ta, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể uy hϊếp được ta." Nàng, ghét nhất là có người uy hϊếp mình, đặc biệt là muốn nàng làm chuyện có lỗi với người nàng yêu nhất. Chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, Vân Anh ghì bàn tay đang nâng cằm mình xuống, nheo mắt tàn nhẫn nhìn Diên Mạc Vi, khí thế sắc bén không chút nào thua kém vị công chúa kia.
Diên Mạc Vi cười nhạt, rút tay mình ra, cổ tay ửng đỏ do bị Vân Anh dùng sức nắm qua "Vân Anh tướng quân, ngươi không ngốc, nhưng mà....ngươi vẫn không hiểu hết cái gì gọi là chính trị. Ngươi nghĩ lão cáo già kia không biết? Sai rồi, hắn biết tất cả, nhưng mà biết thì thế nào? Ngai vàng này hắn cực khổ gây dựng bao nhiêu năm nay, hắn tất nhiên sẽ không cam lòng giao cho người ngoài, cho nên hắn, nhất định sẽ không trị tội ta, dù cho, hắn có hận ta thế nào đi nữa. Hắn sẽ giao cho ta ngôi vị hoàng đế, nhưng với điều kiện ta phải lấy hoàng phu và sinh tôn tử cho hắn. Ha...ha... hắn tính toán thật hay, sau khi hắn có hoàng tôn, rất tự nhiên một nữ nhân như ta sẽ dễ dàng bị đạp xuống ngôi hoàng đế mà nhường ngôi lại cho hoàng tôn của hắn. Thành thân với ngươi thật ra ban đầu là do hắn bắt ta lấy, bởi vì thứ nhất, ngươi là người Tử Tinh quốc, nếu ta lấy ngươi chẳng khác nào khiến hai nước càng thêm thân thiết. Thứ hai, ngươi rất có tài, hắn muốn ta có thể khiến ngươi cống hiến sức mình cho Diên quốc. Ta lấy ngươi, đối với hắn, tuyệt đối là trăm lợi không có một hại."
"Vậy còn ngươi, không lẽ ngươi cứ im lặng cam chịu như vậy sao, không lẽ ngươi không muốn thành thân với người mình yêu? Ngươi có thể đối với phụ hoàng ngươi từ chối mà." Vân Anh nhíu mày, trầm giọng nói.
"Vì sao ta phải từ chối? Tuy rằng ban đầu ta cũng không đồng ý, nhưng sau khi gặp ngươi, ta nghĩ đã không cần thiết, của ngươi gan dạ, của ngươi tài trí, của ngươi chân thành, đều khiến ta kinh diễm thậm chí là mến mộ ngươi tự đáy lòng. Từ nhỏ sống nơi thâm cung hiểm ác, ta sớm đã nhìn thấu bản chất dối trá của con người, ngoại trừ mẫu phi thật lòng đối tốt với ta ra, tất cả kẻ còn lại đều là mặt người dạ thú. Năm ta 12 tuổi, mẫu phi bị hoàng hậu vu oan bức tử, chưa từng có người nào vì hai mẫu nữ chúng ta mà ra mặt, thâm chí là của ta thân sinh phụ thân, trượng phu của mẫu thân cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Chính mắt nhìn bản thân mẫu thân bị người ép chết, mà chính mình chỉ có thể vô dụng đứng một bên khóc, ngươi biết khi đó ta là cỡ nào hận. Hận chính mình vô năng, hận nam nhận kia vô tình, hận bọn họ độc ác, cũng thời khắc đó ta nhận ra quyền lực là cỡ nào quan trọng, chỉ khi nào ta đạt được quyền lực thì mới có khả năng đẩy tất cả bọn h xuống địa ngục. Cho nên...ta thay đổi chính mình, để đạt được mục đích ta chấp nhận biến mình thành một người khác, thành con người mà chính ta cũng cảm thấy ghê tởm. 7 năm, suốt 7 năm trời ta nhẫn nhục chịu đựng, đeo mặt nạ giả tạo mà tươi cười với kẻ thù. Sư phụ nàng nói ta chấp niệm quá sâu, lệ khí quá nặng, đến cuối cùng chỉ là hại người, hại mình, nhưng hại mình thì đã làm sao? Người, chung quy vẫn phải chết, nếu chết có thể lôi bọn họ xuống cùng, ta nguyện ý. Thế nhưng trong lúc, cuộc đời ta tối tăm nhất, ngươi lại xuất hiện, ta biết ngươi cứu cha ta cùng ca ca là vì cứu của ngươi Tử Tinh quốc, nhưng ta không thể phủ nhận ngươi là người có khả năng hủy hoại kế hoạch của ta. Ban đầu, vốn định âm thầm phái người ám sát ngươi, nhưng ta lại hiếu kỳ muốn xem thật ra ngươi có bản lĩnh đến đâu, nên ta bắt đầu theo dõi ngươi. Ngươi rõ ràng một thân bệnh tật thế nhưng cố chấp chưa từng chợp mắt suốt ba ngày, rõ ràng cần được nghỉ ngơi nhưng ngươi vẫn cố ép chính mình thanh tỉnh. Ban đầu, ta khó hiểu ngươi vì cái gì mà chấp nhất đến vậy, trong một đêm ngươi bệnh tật triền thân mà rơi vào mê man, ta biết được câu trả lời. Ngươi kiên trì, cố chấp, bỏ mặt bản thân sức khoẻ, điên cuồng làm việc chỉ để mau mau trở về gặp nàng. Ta thừa nhận, khi ta biết được câu trả lời, lòng ta không hề vui sướиɠ, ngược lại khó chịu vô cùng. Ta thậm chí ganh tỵ nàng kia, vì cái gì nàng có được ngươi như vậy yêu cùng chấp nhất. Khoảng khắc đó, ta nhận ra thì ra ngươi cố chấp, chân tình đá động đến trái tim ta. Khiến nó vốn dĩ nằm sâu trong đáy đầm lầy du͙© vọиɠ nhơ bẩn, phút chốc bị ánh sáng ấm áp, sạch sẽ gọt rửa. Ta yêu ngươi, ta hy vọng ngươi có thể đứng bên cạnh ta, dùng ôn nhu, ấm áp của ngươi rửa sạch tâm hồn nhơ nhớt của ta. " Ánh mắt Mạc Vi thoáng điên cuồng rồi lại thoáng si mê.
"Ta biết nhưng muốn trả thù, thế nhưng cách trả thù của ngươi có phải hay không quá mức cực đoan? Huống chi, người là một cô nương tốt, đừng vì trả thù mà đánh mất quyền lợi được hạnh phúc của bản thân. Ta biết ngươi khát vọng ái tình, thế nhưng ta không thể cấp ngươi. Thứ ta có thể cho ngươi chỉ có thể là thân tình, ngươi có thể xem ta như đệ đệ, mà ta sẽ có thêm một vị tỷ tỷ. Ta sẽ bảo vệ, chăm sóc ngươi dưới thân phận của một người em trai." nhìn Diên Mạc Vi, ánh mắt Vân Anh thoáng chút nhu hoà một ít, đối với Diên Mạc Vi, nàng có đôi chút đồng cảm, nàng biết Mạc Vi không xấu, quá khứ tăm tối khiến nàng ấy không có cảm giác an toàn, khiếm khuyết tình yêu thương. Lăng Vân Anh, nàng sẵn sàng cấp cho Mạc Vi tình thương, nhưng chỉ có thể với tư cách là đệ đệ đối với tỷ tỷ. Tuyệt không thể hơn.