Tóc vàng chói mắt, hai mắt nhắm chặt, lông mi khẽ động giống như hai chiếc quạt lông dày.
Đó là một chàng thanh tú, đẹp đến mức khiến người khác phải thay đổi cách nhìn.
Đặc biệt là, cậu ta hoàn toàn không mặc gì, thân hình nở nang mà mềm mại, sống lưng căng bóng giống như một cây cung tuyệt thế. Cậu ta ngủ yên trong một chiếc l*иg thủy tinh, mang theo sự quyến rũ cẩm dục, vậy mà khuôn mặt khi ngủ lại sạch sẽ và thuần khiết đến lạ.
Vừa xuất hiện, đã khiến toàn trường kinh ngạc, bao gồm cả Dạ Cô Tinh.
“Ở đâu ra ‘cô em’ lẳиɠ ɭơ xinh đẹp thế này, thật khiến con người ta phải đứng núi này trông núi nọ!”
“Giống như quả đào mật, hận không thể nuốt chửng.”
“Quả đào mật? Rõ ràng là quả vải trong suốt như pha lê.”
“Wow! Thân hình nhỏ bé này… chắc chơi sẽ rất đã đây!”
“….”
Ngôn từ bậy bạ luồn vào tai, lông mày hơi nhíu lại, Dạ Cô Tinh dẫn đầu giơ biển.
“5 triệu.”
Wow….
“Chỉ là một tên đàn ông, mà tốn mấy triệu, cậu Dạ điên rồi sao?”
“Ha ha… sống không phong lưu sẽ uổng phí tuổi trẻ! Cậu ta cũng là một thằng đàn ông sao, cũng có nhu cầu sinh lý như thường, hahaha….. Chỉ là không ngờ, hóa ra lại thích khẩu vị này!”
“Không phải nói, cậu ta đã đính hôn với cô cả bang Thất Tinh rồi sao?”
“Đàn ông mà, lại còn là người có quyền có thế như cậu Dạ, người nào mà không hú hí bên ngoài? Chỉ cần cờ đó không đổ, thì mặc cho cờ màu phấp phới! Chẳng lẽ anh không có mấy tri kỷ sao?”
Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu không nói.
Đàn ông mà…..
“Khẩu vị của cậu Dạ, thật là… đặc biệt.” Hướng Ký mỉa mai, đáy mắt lóe lên tia đen tối.
Đáp lại bằng một nụ cười nhẹ như gió thoảng mây bay.
“Quá khen.”
Hướng Ký nghẹn họng, uất ức câm nín.
“Năm triệu lẻ mười nghìn”. Anh ta dứt khoát trả giá, nhưng chỉ nhiều hơn mười nghìn, thẳng thừng là muốn đối phương tức chết.
“Xem ra, ông chủ Hướng với tôi, có khẩu vị giống nhau.”
Đây gọi là gì? Tự lấy đá đập vào chân mình?
Trước đó còn nói người ta “khẩu vị đặc biệt”, bây giờ bản thân chẳng phải là cũng mở miệng trả giá như vậy sao?
Đúng là tự vả vào mặt!
Mặt Hướng Ký trầm như nước, ánh mắt nhìn về phía sân khấu triển lãm đấu giá, lại từ từ thu lại, nhìn về Dạ Cô Tinh.
Không thể phủ nhận, khuôn mặt này có loại ma lực hấp dẫn người khác!
Rõ ràng là đàn ông, vậy mà còn quyến rũ hơn cả phụ nữ, nét sắc sảo ẩn dưới sự mềm mại, khiến cho người ta có cảm giác muốn khám phá tìm tòi đến cùng.
Không hề né trính, bốn mắt chạm nhau, tia lửa bùng bùng va chạm.
“6 triệu.”
“6 triệu lẻ mười nghìn.”
“…….”
“……..”
Màn đấu giá kế tiếp trở thành bàn cờ mà hai bên tranh đấu lẫn nhau.
Dạ Cô Tinh mỗi lần tăng giá là tăng một triệu, không hơn không kém.
Hướng Ký mỗi lần tăng giá, đều là “XX lẻ mười nghìn”, cũng không hơn không kém.
Hai người này, không ai nhường ai, ai cũng không muốn nhận thua.
Hiện trường rơi vào cục diện bế tắc.
“Ông chủ Hướng là ông chủ đứng sau Long Đằng, đã là vật mình yêu thích, thì việc gì phải bày ra, lừa gạt mọi người? Giữ nó tự mình dùng là được rồi, hiện giờ, lại luyến tiếc, muốn lấy lại sao? Hay là, anh muốn nhân cơ hội tăng giá?”
Câu hỏi vô cùng sắc bén!
Quả nhiên, xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, thì thầm to nhỏ không ngừng.
Hướng Ký sắc mặt không đổi, ánh mắt sắc lạnh trầm xuống, giống như là không xem sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của đối phương ra gì, vươn tay ra, làm động tác mời.
“Quân tử không cướp đoạt đồ tốt của người khác, nếu như cậu Dạ đã mở lời rồi, tôi dù là có thích đến mấy, cũng muốn giúp người khác toại nguyện.”
Câu này ý nói, tôi là quân tử, mà anh, chỉ là tiểu nhân ngang tàng cướp đoạt vật yêu thích của người khác mà thôi.
Dạ Cô Tinh không phủ nhận.
Cuối cùng, cậu bé tóc vàng kia bị Lôi Hổ ôm vào lòng, rời đi trước.
Bữa tiệc thân thể cũng sắp kết thúc.
Dạ Cô Tinh ngồi vào chiếc RollsRoyce, Tạ Chí Hoa theo sát ngay phía sau.
Chu Bưu ngồi vào ghế lái, khởi động xe, lại bị một chiếc xe Lincoln chắn ngang.
“Cậu chủ……” Ánh mắt thăm dò nhìn Dạ Cô Tinh, đã nhận lại một điệu cười đầy suy tính, Chu Bưu đột nhiên lạnh cả sống lưng.
“Hay là, chúng ta trực tiếp đâm qua?”
“…..Vâng.”
Giọng điệu nghi ngờ, nhưng biểu tình lại chắc chắn, Chu Bưu trừ việc phụng mệnh hành sự, anh ta không biết mình phải làm gì nữa.
Đạp chân ga thật mạnh, thả lỏng phanh xe.
Xe vụt lên giống như tên rời khỏi cung,Tạ Chí Hoa đã thắt dây an toàn theo lời dặn của Dạ Cô Tinh.
RollsRoyce PK với Lincoln, trò chơi khá thú vị, không phải sao?
Mạnh mẽ như con báo, một kích quả quyết đâm qua như sấm dền, cùng với ý chí chiến đấu sôi sục vô tình, dưới sự chỉ đạo của Dạ Cô Tinh, chiếc xe RollsRoyce xa hoa như một tia chớp từ trên trời giáng xuống, lao đến đâm vào chiếc Lincoln.
Ngồi ở ghế lái đằng trước là bảo vệ thân cận của Hướng Ký, cũng xem như là nhân vật máu mặt số một ở Bang Tam Hợp, nhưng vẫn bị bóng đen lao đến làm cho giật mình.
“Tránh ra!”
Hướng Ký trầm giọng quát, nhưng đã muốn rồi!
Một cú va chạm mạnh, thân xe bị đâm cho quay sang 180 độ, khó khăn lắm mới ổn định được nhờ có bức tường đá chống đỡ, nhưng lại vì lực quá mạnh nên vẫn bị lăn quay.
“Shit!” Hướng Ký ôm trán, máu chảy ra, vị tanh nồng nặc khắp xe.
Anh ta chật vật bò ra khỏi xe, vậy mà lại thấy chiếc RollsRoyce còn nguyên vẹn đã vụt đi mất, một bên cửa kính xe hạ xuống, một bàn tay đàn ông vươn ra, đeo gang tay màu đen, giơ ngón giữa lên.
“Cậu, Dạ!”
Gằn từng từ một, hận không thể lột da rút xương người ta.
Mà lúc này, bên trong chiếc xe RollsRoyce vững vàng đi trước, Chu Bưu kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt tỏ ra không thể tin được.
“Cậu chủ! Xe… xe của chúng ta…..”
Kích động đến mức nói không nên lời.
“Xem ra, cuộc thử nghiệm vật liệu mới rất thành công.”
Dạ Cô Tinh tháo thiết bị thay đổi giọng nói xuống, phục hồi giọng nói của chính mình: “Vật thử nghiệm đưa đến cửa, không dùng chẳng phải lãng phí sao. Chỉ trách, Hướng Ký tự đâm dầu vào họng súng thôi.”
Trong lời nói lộ ra ý chế nhạo và trêu chọc.
Tạ Chí Hoa cười haha, đáy mắt hiện lên một tia căm phẫn: “Đáng đời Bang Tam Hợp!”
Hôm sau, tin tức quản gia Hướng Ký của Bang Tam Hợp bị tai nạn xe truyền ra.
Dạ Cô Tinh thả tờ báo xuống, gật gật đầu.
Chỉ là, cậu Dạ – người đứng sau màn bão táp này, lại lặng lẽ biến mất.
Giống như là, anh ta chưa từng đặt chân đến Hong Kong, cũng chưa từng tham gia “Bữa tiệc thể xác” cái gì, càng không có liên quan gì với vụ tai nạn xe của Hướng Ký.
Thần long thấy đầu không thấy đuôi, tung tích cực kỳ thần bí.
“Như vậy không ổn! Tôi sẽ không đồng ý.” Tạ Chí Hoa vẫn cố chấp với quan điểm của mình.
Chu Bưu, Lôi Hổ lui qua một bên, hai người liếc nhìn nhau, mới sáng sớm đã sặc mùi thuốc súng.
Dạ Cô Tinh ôm trán: “Chú Hoa, tôi ở lại chỗ này mới càng không ổn!”
“Nói thế nào đi nữa, cô ở Bang Chí Hoa cũng an toàn hơn ở bên ngoài. Mặc dù không thể so với tường đồng vách sắt, nhưng dù sao cũng dễ phòng khó công.”
Khẽ thở dài: “Chú nghe tôi nói trước đã.” Trong ngữ khí, mang theo sự cố chấp.
Tạ Chí Hoa uống ngụm trà, ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối: “Cô nói.”
“Trước hết, Hướng Ký bị thiệt thòi, chắc chắn sẽ trả thù, cậu Dạ sẽ trở thành cái gai trong mắt Bang Tam Hợp, mà Bang Chí Hoa cũng sẽ bị liên lụy. Tôi rời đi lúc này, mới có thể che giấu tung tích tốt được, trong bang cũng sẽ có thể chuyên tâm ngăn địch, dù sao thì, thân phận thật sự của cậu Dạ, Hướng Ký cũng vĩnh viễn không thế đoán được.”
“Vả lại, dù sao tôi cũng là con gái, trong bang hầu hết đều là đàn ông, tôi ở lại đây, không tiện.”
Tạ Chí Hoa suy đi tính lại, cuối cùng, vẫn là không giữ Dạ Cô Tinh ở lại được.
“Nhóc này, đối phó với Bang Tam Hợp không dễ dang như cháu nghĩ như vậy đâu.” Trước khi đi, Tạ Chí Hoa nói thành thật, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Yên tâm, cháu có chừng mực.”
“Vạn sự cẩn thận.”
Buổi chiều hôm đó, Dạ Cô Tinh chuyển đến căn biệt thự riêng ở núi Thái Bình, đây là một trong những bất động sản của nhà họ An ở Hong Kong, bất động sản đứng tên cô ấy.
Đồng thời, còn mang theo Tiểu Kim Mao.
“Tiểu Kim Mao” là tên mà Dạ Cô Tinh đặt cho ‘món ăn’ mà mình đã dùng cái giá trên trời để đổi được ở “bữa tiệc thân thể” hôm đó.
Hôm đó cứu cậu ta, ba giờ sáng, Tiểu Kim Mao tỉnh rồi.
Lúc cậu ta mở mắt, Dạ Cô Tinh phải thừa nhận, bản thân thật sự rất kinh ngạc.
“Cậu tên gì?”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Cha mẹ là ai?”
“Tại sao lại ở Hong Kong?”
“Tại sao lại rơi vào tay Bang Tam Hợp?”
Ban đầu Dạ Cô Tinh dùng tiếng Quảng, nghĩ lại, lại nói lại một lần bằng tiếng Anh, cuối cùng là tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Ý, thậm chí là tiếng Thái, tiếng Việt, tiếng Ả Rập đều dùng thử.
Ngoại trừ nhận lại sự im lặng, thì vẫn là im lặng.
Cậu bé nhìn có vẻ như tầm 4,5 tuổi, một khuôn mặt đẹp lộ vẻ chết lặng, đồng tử cũng ngơ ngác nhìn về một chỗ, ngồi ở trên giường, mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, giống như một con búp bê đẹp đẽ vậy.
Nói cô nhất thời kích động cũng được, hay nói nổi lòng thương của người mẹ cũng được, đương nhiên, quan trọng nhất là, vẫn là vì Tiểu Kim Mao quả thật đẹp đến ngoài sức tưởng tượng, Dạ Cô Tinh tốn hơn chín triệu vạn, lại đổi được cậu mỹ nam còn sống sờ sờ như vậy, cũng không thấy tiếc nuối gì.
Dù sao thì, tiền là vật chết, người là vật sống, huống hồ, lại còn là một cậu bé nhìn rất vừa mắt.
Có thể dùng vật chết đổi lấy vật sống, cô cảm thấy không thiệt thòi.
Một hồi dò hỏi, đều là một mình cô tự biên tự diễn, mời bác sĩ xem bệnh, chẩn đoán bước đầu là bị chứng tự kỷ.
Dạ Cô Tinh ở cùng cậu bé cả một đêm, nhìn chằm chằm dung mạo xinh đẹp của Tiểu Kim Mao, cô đột nhiên nghĩ đến hai cục cưng của mình.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu bé lại ôm lấy cổ cô, cái đầu nhỏ không ngừng cọ vào trong lòng cô, giống như con chuột nhỏ đang đào hang, mộc mạc đáng yêu.
Dạ Cô Tinh mềm lòng rồi.
Cuối cùng không đành lòng, quyết định mang theo Tiểu Kim Mao.
Trong lòng nghĩ, biệt thự lớn như vậy, phải có người ở cùng cũng đỡ buồn……
May mà, cậu bé rất nghe lời, cũng rất thông minh, Dạ Cô Tinh đã dạy gì một lần, cậu đều có thể nhớ, bảo cậu làm cái gì cũng cẩn thận tỷ mỉ mà hoàn thành.
Nói chung là khiến cô rất yên tâm.
Đứa trẻ này cũng quá là dễ nuôi….
Cứ như thế, một lớn một nhỏ, vào ở trong biệt thự núi Thái Bình.
Để cho thuận tiện, Dạ Cô Tinh bảo Chu Bưu thay mình đi tìm một cô bảo mẫu thân thế trong sạch, tính cách đôn hậu.
Rất nhanh đã có hồi âm.
Là một bà góa gần 50 tuổi, vì để nuôi đứa con gái đi du học, mới đến Hong Kong mưu sinh.
Bởi vì không hiểu tiếng Quảng, nên mãi vẫn không tìm được một công việc tốt, chỉ làm người rửa bát thuê tại một nhà hàng bán đồ ăn sáng, thuê căn phòng gỗ ở tầng cao nhất của mẹ Chu Bưu để ở.
Người nhà họ Chu thấy bà ấy tính cách hiền hòa, lại chịu khó chịu khổ, bình thường còn hay giúp đỡ bà ấy, thường xuyên qua lại rồi cũng trở nên thân thiết.
Dạ Cô Tinh vừa nhắc tới muốn tìm bảo mẫu, người đầu tiên mà Chu Bưu nghĩ đến chính là bà ấy.
“Xin chào thím Lâm.”
Dạ Cô Tinh vươn tay.
Người đàn bà có hơi thụ sủng nhược kinh, theo bản năng lau lau tay ở vạt áo rồi mới vươn tay ra bắt tay cô.
“Cô quá khách sáo rồi. Tôi, tôi thật sư rất biết ơn cô đã cho tôi công việc này…”
Tay bà bởi vì thường xuyên rửa chén bát, ngâm ở nước lạnh thời gian dài, bác sĩ nói, tuyệt đối không thể tiếp tục làm công việc này nữa, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Từ bỏ công việc, bà thu dọn đồ đạc chuẩn bị về đại lục, chỉ là sinh hoạt phí của con gái vẫn còn thiếu rất nhiều…
Ngay lúc cùng đường bí lối, tưởng như rơi vào bước đường cùng, cậu con trai của chủ nhà lại giới thiệu cho bà một công việc mức lương tới hơn chục nghìn.
Lâm Quyên có cảm giác như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Dạ Cô Tinh mời bà ấy ngồi xuống, rồi rót một ly trà đặt đến trước mặt bà, đáy mắt lại hiện lên tia thận trọng.
Lâm Quyên biết bà chủ có lời muốn nói, mặc dù có hơi khát nước, cũng đành nhịn xuống không động vào cốc nước kia, mà chăm chú lắng nghe, ánh mắt chân thành.
“Chắc Chu Bưu cũng nói qua về tình hình ở đây với thím rồi, quan trọng nhất chính là tính bảo mật.”
Người đàn bà gật đầu: “Điều này tôi hiểu. Cô là nhân vật công chúng, giữ riêng tư vô cùng quan trọng.”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đúng vậy. Đầu tiên, trong biệt thự không được chụp ảnh, điện thoại di động có chức năng quay chụp cũng không được dùng, liên lạc với bên ngoài có thể dùng điện thoại, còn nữa, phòng ngủ với phòng làm việc của tôi không cần quét dọn; điều cuối cùng, có vấn đề gì xảy ra trong biệt thự cũng không thể để lộ ra bên ngoài, cũng không thể đưa người ngoài vào.”
“Ba điều trên là yêu cầu của tôi, nếu thím có vấn đề gì, có thể lập tức ý kiến.”
Lâm Quyên lắc đầu: “Không có.”
“Được, vậy từ hôm nay, thím ở đây đi, phòng ở tầng một tùy thím chọn. Còn nữa, bình thường lúc tôi không ở nhà, làm phiền thím trông nom đứa nhỏ này giúp tôi.”
“Cô chủ yên tâm, cậu chủ nhỏ cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ chặm sóc cậu ấy thật tốt.”
Lâm Quyên gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Dạ Cô Tinh đẩy một tờ giấy A4 được in đầy chữ qua.
“Đây là hợp đồng thuê mướn, thím xem đi. Mấy điểm vừa nãy chúng ta nhắc tới, đều có ở trong này, một khi ký tên sẽ có hiệu lực phát luật, nếu như, thím không thể làm được những điều mà đã đáp ứng với tôi trước đó, thì cũng sẽ có mức bồi thường tương đương.”
Lâm Quyên xem qua một lượt, rồi ký tên chính mình vào.
Mặc dù chủ nhà nói có chút thực tế, nhưng mọi yêu cầu đều là hợp tình hợp lý, có thể nói là làm công việc hằng ngày của một bảo mẫu, Lâm Quyên không cảm thấy trong lòng có gì khôn thoải mái.
Đối phương là một người rất thực tế, hơn nữa tiền lương cũng hậu hĩnh.
Bà ấy không có lý do gì mà từ chối.
Cứ như thế, Dạ Cô Tinh với Tiểu Kim Mao cũng xem như thu xếp ổn thỏa.
Lại qua một tuần nữa, trong thời gian này, ông cụ Lệ có gọi điện đến mời cô ăn cơm, Dạ Cô Tinh từ chối.
Tiểu Thập Lục hiểu cô, bởi vậy cũng không ép buộc.
Sau đó, Lệ Thục Viện không biết lấy được số điện thoại của cô ở đâu, mặt dày muốn mời cô uống cà phê.
Dạ Cô Tinh vừa nghe thấy tiếng, đã tắt điện thoại.
Cô không phải không thể động vào nhà họ Lệ, mà là nề mặt Tiểu Thập Lục nên mới không thèm so đo, không ngờ có một số người còn mặt dày, bị tắt điện thoại rồi, lại gọi lại, vừa kết nối là chửi ầm lên.
“Cô có giáo dục không vậy? Có hiểu lễ phép là thế nào không?”
“Nhiều hơn cô, cũng hiểu hơn cô!”
“Cô tưởng cô có cái gì đặc biệt hơn người à? Chẳng phải cũng chỉ là bình hoa mà đàn ông đặt trong nhà thôi, tỏ vẻ thanh cao gì chứ?”
“Não tàn.”
Quẳng một câu, lập tức cho vào danh sách đen.
Đáng nhắc tới chính là, trong thời gian một tuần ngắn ngủi, tình cảm của Tiểu Kim Mao với cô đột nhiên tăng mạnh, thường thường có thể nói ra một vài âm thanh gì đó.
Có một lần, cô đang gọi video với bé Tuyệt và bé Húc.
Dạ Cô Tinh chính thức giới thiệu Tiểu Kim Mao cho hai đứa nhóc biết.