Cô Vợ Ảnh Hậu Trùng Sinh Của Lão Đại Hắc Đạo

Quyển 5 - Chương 3

Đấu giá vưu vật, lần đầu giao đấu

“Sao mà lại gia nhập Bang Chí Hoa vậy?”

Lôi Hổ thất thần, một lúc sau mới nói: “Vay nặng lãi.”

Trên gương mặt mơ hồ có chút chán ghét.

“Thiếu tiền sao?”

“Ừm. Chỉ là, chú Hoa đã thay tôi trả hết nợ rồi.”

“Đây chính là lý do mà cậu gia nhập Bang Chí Hoa ư?”

“Không hẳn.”

Dạ Cô Tinh nhướn mày.

Lôi Hổ cười phá lên, khuôn mặt ngăm ngăm đen lộ ra mấy nếp nhăn, có loại cảm giác quen thuộc của kẻ xấu gϊếŧ người không chớp mắt.

“Tôi cũng cần phải lo cho gia đình có cái ăn cái mặc chứ.” Anh ta nói.

“Hiện tại anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền một tháng?”

Mắt người đàn ông lộ ra tia cảnh giác: “Cô hỏi cái này làm gì?”

Dạ Cô Tinh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa số: “Ồ, hỏi chơi thôi. Không tiện nói à?”

“Xin lỗi. Mặc dù cô là khách quý của chú Hoa, nhưng việc này liên quan đến bí mật của bang, cho nên không thể tùy tiện tiết lộ được.”

“Xem ra, chú Hoa dạy dỗ rất tốt….”

Chợt nghe thấy hai từ “dạy dỗ”, Lôi Hổ thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại, lời đối phương nói cũng không sai.

Chú Hoa không chỉ cho anh ta cái ăn, mà còn tận tay chỉ bảo anh ta kỹ năng sinh tồn ở bang hội, tuy rằng anh ta thực sự có thực lực, nhưng cũng không thể phủ nhận được sự giúp đỡ của Tạ Chí Hoa.

“Chú Hoa là một ông chủ tốt, Lôi Hổ tôi cả đời này đều biết ơn ông ấy.” Đáy mắt dường như có giọt nước mắt chợt lướt qua.

Năm đó, anh trai của Lôi Hổ vì thua cờ bạc nên nợ một khoản vay nặng lãi lớn, anh ta và người mẹ già đã qua tuổi 60 bị người ta vác dao đến nhà đòi nợ, ăn đói mặc rét, suýt nữa thì chết trong một căn nhà sập xệ.

May là gặp lúc chú Hoa xuống núi tập thể dục buổi sáng, cả nhà anh ta mới được cứu sống.

“Cho nên, để báo đáp lại, anh đã gia nhập cái nghề này?”

“Không nói dối gì cô, ngay từ đầu mẹ tôi đã cật lực phản đối, chỉ sợ tôi không may gặp bất trắc, chỉ là, thời gian trôi qua, bà ấy cũng không còn cách nào, chỉ có thể chấp nhận hiện thực.”

“Hiện tại anh làm việc cùng chú Hoa?”

“Tôi là việc dưới trướng của anh Bưu, anh Bưu là do chú Hoa trực tiếp phụ trách. Nhưng mà, chúng tôi đều là người làm việc cống hiến cho cùng một người.”

“Ai?”

“Đại nhân vật.”

Lúc sau, mặc cho Dạ Cô Tinh có hỏi như thế nào, Lôi Hổ trước sau đều ăn nói vô cùng cẩn trọng.

Không đến nửa giờ, chiếc Mercedes màu đen đã chạy thẳng vào trong Bang Chí Hoa.

Lôi Hổ hạ cửa kính xe, để lộ khuôn mặt đen đặc trưng, người gác cổng lập tức cho anh ta đi qua.

Phút chót, người kia còn tò mò ngó vào trong xe nhìn xung quanh, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp tựa như tiên, lập tức sửng sốt.

“Này! Nhìn gì thế? Xe đã đi rồi…” Người gác cổng cùng dùng sức vỗ mạnh vào vai anh ta, lực không hề nhẹ.

“Ê, ông có thể nhẹ nhàng chút không?”

“Xùy! Ông đây đâu phải là đàn bà, không học được những thứ đó!”

“Nè, vừa rồi tôi nhìn thấy bên trong xe có một cô gái vô cùng đẹp ngồi trong đó.”

“Ông thèm hơi đàn bà đến phát điên rồi à!” Đồng nghiệp xoa xoa cằm, cười dâʍ đãиɠ: “Hay là… tối nay hai anh em mình đi Lan Quế Phường vui vẻ chút đi?”

“Ông mời à?”

“Ầy…. vẫn là đi phố Temple là ok nhất…..”

“Cái nết kìa! Nhưng mà, tôi thực sự nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp……”

Mở cửa xe, chân vừa đặt xuống đất, Dạ Cô Tinh khom lưng bước ra, Tạ Chí Hoa đã từ trong phòng ra đón tiếp, theo sau là một người đàn ông mặc áo đen, chính là người ban đầu đến sân bay đón Dạ Cô Tinh.

Theo lời của Lôi Hổ, cô biết người này tên Chu Bưu, người như tên gọi, dũng mãnh quyền uy.

Giơ tay ngăn cản lời chào hỏi mà chú Hoa đang định nói ra, Dạ Cô Tinh liếc nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt cảnh giác.

“Vào trong rồi nói.”

Tạ Chí Hoa tỏ vẻ kinh ngạc, làm động tác mời vào.

Dạ Cô Tinh cũng không khách sáo, đi trước một bước, Tạ Chí Hoa theo sát đằng sau.

Lôi Hổ, Chu Bưu nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc, sau cùng cũng bình tĩnh lại.

Có một số sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng đến cùng là cái gì, thật sự bọn họ cũng không rõ.

Bốn người đi vào trong phòng, Tạ Chí Hoa sai người bưng trà lên.

Phòng làm việc.

Dạ Cô Tinh ngồi thẳng vào ghế chủ tọa, thân hình mảnh khảnh thục nữ không hề tương xứng với khí chất phô trương của chiếc ghế da màu đen.

Sắc mặt Lôi Hổ khẽ thay đổi, muốn nói lại thôi.

Đó là vị trí của chú Hoa.

Miệng lẩm bẩm, lại thấy Tạ Chí Hoa chỉ đứng yên ở một bên, không hề nghĩ đến việc gây gổ.

Anh ta bắt đầu hoài nghi.

Chu Bưu tỏ ra khá bình tĩnh, anh ta đều nhìn thấy hết hành động được xem là đi quá giới hạn của người phụ nữ, nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh.

Anh ta biết nhiều chuyện hơn Lôi Hổ, những cũng không hiểu tường tận.

Lúc chú Hoa dặn dò anh ta đến sân bay đón người, chỉ nói với anh ta, người tới là ‘cậu’!

Phản ứng đầu tiên của Chu Bưu là một người đàn ông.

Nhưng mà, nhìn tấm ảnh mới biết, là một người phụ nữ.

Hơn nữa, lại là một người phụ nữ không hề xa lạ gì!

Với sự nổi tiếng toàn cầu của “Rose & Lion”, khuôn mặt này, có lẽ đã quá quen thuộc với tất cả mọi người.

Tuy rằng có sự khác biệt giữa vai diễn với người thật do việc hóa trang khiến cho dung mạo có hơi khác biệt, nhưng cũng không khó nhận ra lắm.

Huống hồ, Chu Bưu không lâu trước đây mới đưa con trai đi rạp chiếu phim xem bộ phim bom tấn Bắc Mỹ này, khí chất độc nhất vô nhị của nữ diễn viên vẫn còn nguyên trong trí nhớ của anh ta.

Nhưng anh ta vẫn không hiểu, tại sao chú Hoa lại gọi cô ấy là “cậu”, rồi vì sao lại….. cung kính lễ phép với một người phụ nữ.

Ánh mắt dò hỏi của Tạ Chí Hoa hướng về phía Dạ Cô Tinh, sau đó nhận được cái gật đầu nhẹ.

Ho nhẹ hai tiếng: “Cậu Dạ, đứng đầu Dạ Xã, người mà Bang Chí Hoa thực sự nguyện ý trung thành tận hiến!”

“Người bên trái này, Chu Bưu; bên phải, Lôi Hổ. Đều là người có thực lực trong bang.”

Lời vừa dứt, hai người đàn ông ngẩn người tại chỗ!

“Anh, anh Bưu, anh vừa nghe được gì? Tôi, tôi, tôi….. không nghe nhầm chứ?”

Vẻ mặt của Lôi Hổ vô cùng khoa trương, mà Chu Bưu cũng không khá hơn là mấy, đều là một bộ dang sững sờ mông lung.

Dạ Cô Tinh đứng dậy, thong thả bước về phía trước, vươn tay ra: “Chào mừng gia nhập Dạ Xã.”

“Dạ, Dạ Xã?” Lôi Hổ môi run rẩy: “Là cái xưng bá thế lực ngầm ở phía nam…… Dạ Xã?”

Tạ Chí Hoa cười mà không nói gì, bộ dạng như thể là ngầm thừa nhận.

Trong hai năm ngắn ngủi, từ Giang Tây đến cả phương Nam, Dạ Xã đã chiếm cứ hoàn toàn với vị thế thống trị, không chỉ chiếm bang Cự Phong, Thương Hiệt xã, bang Thất Tinh, thu phục Vĩnh An hội về dưới trướng, cậu Dạ còn dựa vào thực lực của chính mình, làm cho đám người Đường Nghiêu, Sầm Liệt cúi đầu phục tùng!

Tự giao nộp súng ống đạn dược, còn chú ý đến việc buôn lậu, trải qua hai năm, Dạ Xã căn bản là đã ổn định, không chỉ kề vai sát cánh cùng nhà họ An ở phương Bắc, mà còn trực tiếp đối đầu với Bang Tam Hợp.

Rõ ràng là bá chủ của thế lực ngầm!

Theo sự phát triển ngày một cường thịnh của Dạ Xã, nhân vật chính cậu Dạ đã trở thành huyền thoại ở thế giới ngầm.

Cho đến nay, thậm chí vẫn không có một bức ảnh chính diện rõ ràng nào được lộ ra, cấp độ thần bí có thể thấy rõ!

Nghe nói, cậu Dạ lạnh lùng vô tình, sát phạt quả quyết…..

Nghe nói, cậu Dạ đạp trai ga lăng, phong lưu phóng khoáng, ngay cả cô cả bang Thất Tinh Bạch Minh Hàm cũng phải mê mẩn…..

Rất nhiều truyền thuyết, mang theo ánh mắt tò mò tìm hiểu của người đời, khó tránh việc bị thổi phồng, nhưng không phải là tin đồn vô căn cứ.

Làm gì có ai đoán được rằng, cậu Dạ bị thổi phồng đến mức thần thánh kia, vậy mà lại là một người phụ nữ!

Chu Bưu hết sức kinh hãi.

Lôi Hổ thì ngây ngốc rồi.

Chỉ có Tạ Chí Hoa là hiểu rõ cười, đáy mắt hiện lên tia tự hào.

Cho đến hôm nay, ông ta vẫn nhớ rất rõ ràng, vào buổi tối nhiều năm trước đây, ông ta chìm đắm trong sự hối hận về việc vợ mất, hận không thể kết liễu bản thân, chỉ là thù lớn chưa báo, Bang Tam Hợp còn ưng dung tự tại, ông ta làm sao có thể buông bỏ mà ra đi?

Ngay lúc mà ông ta cảm thấy tuyệt vọng nhất, Dạ Cô Tinh xuất hiện.

Cô nói: “Thế lực ngầm ở phương Nam nhất định sẽ gia nhập vào chúng ta, tới lúc đó, Bang Tam Hợp nhất định sẽ sụp đổ.”

Chính là những lời này, khiến ông ta phấn chấn đứng lên chiến đấu một lần nữa.

Lựa chọn đi về Hong Kong, một tay sáng lập Bang Chí Hoa, không ngừng chiêu mộ nhân tài, tranh đoạt địa bàn ở Hong Kong, tất cả những điều này, đều chỉ vì để chào đón sự xuất hiện của cô.

Tạ Chí Hoa có dự cảm mạnh mẽ, những lời nói của cô năm đó, tất cả đều sẽ trở thành sự thật!

“Cậu Dạ!”

Hai người đồng loạt khom người cúi chào…..

Dạ Cô Tinh ừ nhẹ một tiếng, xem như đáp lại.

Trong nháy mắt bắt tay với cô, hai người đàn ông lại không nhin được mà run rẩy.

“Ngồi xuống rồi nói.”

“Chú Hoa, tình hình Hong Kong hiện nay thế nào?”

“Bang phái mọc lên san sát, Bang Tam Hợp đứng đầu.”

“Bang Chí Hoa địa vị thế nào?”

Suy nghĩ chốc lát, ông ta dựa theo tình hình thực tế nói thẳng: “Ở tầm trung.”

“So với Bang Tam Hợp thì sao?”

Ánh mắt già nua trầm xuống, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Lấy trứng trọi đá.”

Mặc dù ông ta rất không muốn thừa nhận, nhưng, đây là sự thật.

Bang Tam Hợp cắm rễ ở Hong Kong nhiều năm rồi, từ thế kỷ trước đã mở rộng đủ quy mô, mặc dù mấy năm gần đây phát triển chậm lại, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, thuyền nát vẫn còn có ba cân đinh!

Tất cả mọi người đều im lặng.

Chỉ có Dạ Cô Tinh cười, chỉ là ý cười chưa tới đáy mắt.

“Nghe nói, đêm nay Long Đằng có “bữa tiệc thể xác”?

“Đúng vậy, Bang Chí Hoa chúng ta cũng nhận được lời mời.” Chu Bưu nói.

Long Đằng là quân cờ dưới trướng của Bang Tam Hợp, là hộp đêm lớn nhất, hiện giờ, đã trở thành câu lạc bộ tư nhân lớn nhất Hong Kong, là nơi ăn chơi nhảy múa tốt nhất!

“Bữa tiệc cơ thể” không phải chỉ có ăn, còn có một cái biệt danh là “đấu giá vưu vật”.

Ý nghĩa như tên gọi, chính là tập hợp tất cả những cô gái trẻ tuổi ở Hong Kong, tiến hành đấu giá thông qua việc trả giá công khai, người trả giá cao thì sẽ mua được!

Nghe nói, hoạt động này đã tồn tại rất lâu rồi, thậm chí còn có xuất hiện cả mỹ nhân Hong Kong.

“Ý của cậu Dạ là……” Lôi Hổ thăm dò hỏi.

“Truyền tin đi, cậu Dạ đứng đầu Bang Chí Hoa, nhất định đến hẹn đúng giờ!”

“Vâng!”

Như vậy, tương đương với việc gián tiếp thừa nhận quan hệ hợp tác của Bang Chí Hoa với Dạ Xã!

Tạ Chí Hoa giãn cơ mặt, thở phào một hơi: “Tốt! Tốt quá… sớm đã nên như vậy rồi!”

Ánh mắt hiện lên tia phấn khích.

……

Đêm đến, Hong Kong được thắp sáng bởi hàng vạn ánh đèn.

Chiếc xe Rolls-Royce sang trọng từ từ tiến vào, thu hút vô số ánh nhìn tò mò đánh giá.

Âu phục quần tây, cà vạt nghiêm chỉnh, cổ áo không nông không sâu, vừa vặn để lộ ra yết hầu gợi cảm của người đàn ông.

Lông mày rậm, đôi môi đỏ mọng như anh đào, đôi mắt hẹp dài có hồn biết cười, nhưng chợt lóe qua một ánh nhìn lạnh lùng.

Trên trán có vài sợi tóc phấp phới, đuôi mắt hờ hững tựa như hoa, hơi không chú ý là có thể hấp dẫn người khác, khuôn mặt người đàn ông trước mắt này, còn khuynh thành tuyệt sắc, hại nước hại dân hơn cả phụ nữ.

Dạ Cô Tinh giả trai, che đi khí chất của phụ nữ, chỉ để lại một tâm hồn trong sáng và sự ngạo mạn.

Chu Bưu và Lôi Hổ thì vẫn còn đang kinh hãi, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Thì ra, đây chính là cậu Dạ!

Xe chậm rãi dừng lại, kèm theo là tiếng báo cáo của người gác cửa.

“Cậu Dạ đến.”

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía cửa ra vào!

Người đàn ông không tính là cao, nhiều nhất chỉ 1m75, trên người khoác lên bộ vest vừa vặn, vai rộng mông hẹp, đặc biệt là khuôn mặt đẹp đến rung động lòng người, khiến toàn bộ đám người hết đám này đến đám khác đều phải trầm trồ.

“Ha ha ha…..”

Một tràng cười sảng khoái vang lên, Dạ Cô Tinh nhìn về phía tiếng cười phát ra, chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang ra vẻ ta đây đến gần.

Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám bạc, chiều cao 1m85 khiến cho anh ta trở nên vô cùng khác biệt, giống như hạc giữa bầy gà vậy!

Đường nét thầm trầm, ánh mắt sắc bén, toàn thân toát ra khí chất hơn người, Dạ Cô Tinh không muốn biết người này là ai cũng khó!

Lão đại đương nhiệm của Bang Tam Hợp – Hướng Ký!

Không ngờ, anh ta còn trẻ như vậy!

“Vị này… chính là cậu Dạ danh tiếng lẫy lừng sao?” Ánh mắt cười nhạo lẫn nghi ngờ nhìn hướng về phía Tạ Chí Hoa, bầu không khí bỗng chốc trở nên mất tự nhiên.

Dạ Cô Tinh cũng nhẹ nhàng xoay người đi tới vị trí chính giữa hàng ghế đầu ngồi xuống, dáng vẻ kiêu ngạo khiến cho người khác phải thầm giật mình, cả quá trình đều không liếc mắt nhìn Hướng Ký lấy một cái.

Cứ hời hợt qua loa mà xem người như không khí, phớt lờ.

Khuôn mặt tươi cười của Hướng Ký bỗng cứng đờ.

Trong đám người bỗng chốc phát ra những tiếng cười nhẹ, sau đó là những tiếng thì thầm.

“Đây chính là cậu Dạ?”

“Dám đối đầu với Hướng Ký, trừ người đó, còn có thể là ai?”

“Dạ Xã đánh phủ đầu Bang Tam Hợp, xem ra sắp có kịch hay xem rồi!”

“Không biết ai thua ai thắng…”

“Một là bá chủ mới nổi, một là ông trùm thời trước, một bên trẻ người non dạ đấu với gừng già ớt cay, không biết lời nói của ai sẽ có trong lượng hơn! hahaha…”

“Đừng khinh thường lớp trẻ!”

“Xem ra, ông rất kỳ vọng vào Dạ Xã.”

“Bao năm nay vẫn bảo thủ không chịu thay đổi. Thế lực ở Hong Kong cũng đến lúc phải rối loạn một phen rồi…..”

Mặt Hướng Ký lạnh như băng, định ngồi về vị trí cũ, thật không ngờ, lại bị Dạ Cô Tinh chiếm mất.

“Xin lỗi, vị trí này, là của tôi.”

Giọng điệu cứng nhắc, pha thêm chút u ám.

Dạ Cô Tinh vậy mà không động đậy, một lúc lâu sau, dường như không chú ý mà ngẩng đầu hỏi: “Trên này có viết tên của anh không? Lôi Hổ, tới kiểm tra xem.”

Lôi Hổ bị nhắc tên lập tức hành động, kiểm tra một hồi, trả lời: “Không có.”

Hướng Ký mặt cắt không còn giọt máu.

Đột nhiên, dồn nén hết mọi phẫn nộ, cười nhẹ với Dạ Cô Tinh: “Nếu như cậu Dạ đã thích vị trí này, là chủ nhà, Bang Tam Hợp không tranh chỗ ngồi với khách.”

“Vậy thì, cảm ơn.” Mặt không đổi sắc, ánh mắt vô tình.

Hướng Ký phất tay áo xoay người, ngồi xuống bên canh Dạ Cô Tinh.

Tạ Chí Hoa đứng nhìn mà hả lòng hả dạ.

Mấy năm nay, Bang Tam Hợp vẫn chèn ép Bang Chí Hoa, Hướng Ký lại càng là chỉ tay năm ngón, ngồi trên cao như người ngồi quan sát con kiến trên bàn, hôm nay bị gậy ông đập lưng ông, thật đúng là khiến người khác sảng khoái!

Chu Bưu, Lôi Hổ mặt không đổi sắc, đứng như tượng đá ở hai bên trái phải.

MC lên sân khấu, mở màn ngắn gọn.

“Lên món…”

Vừa dứt lời, một cô gái xinh đẹp chỉ mặc nội y được đưa lên trên sân khấu.

Thân thể nóng bỏng khiến người khác phải nóng mắt, làn da trắng ngần, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn mê hoặc lòng người, Dạ Cô Tinh nghe được tiếng thở căng thẳng của đám đàn ông xung quanh.

Ngay lập tức có người trả giá.

“Một trăm nghìn.”

“Một trăm ba mươi nghìn.”

“Một trăm tám mươi nghìn.”

“……..”

Quy tắc của Long Đằng không nghiêm ngặt như hội đấu giá chính quy, ở đây, không thiết lập giá sàn, càng không có mức cao nhất.

Bạn cho rằng người con gái này đáng giá bao nhiêu, thì trả bấy nhiêu!

Mỗi lần tăng giá cũng rất tùy ý, cho dù là cao hơn một đồng tiền cũng được.

“Món đầu tiên” đã được ông trùm địa bàn Cửu Long trả ba trăm nghìn để giành được.

Người này tai to mặt lớn, đôi mắt hình tam giác lóe lên tia hung ác nham hiểm, trên mặt có vài vết sẹo rất nổi bật, dưới cổ có thể nhìn lờ mờ thấy hình xăm màu xanh, cuối cùng nghênh ngang ôm người đẹp rời đi.

“Món thứ hai” so với “món thứ nhất” càng nóng bỏng hơn, một đoạn biểu diễn múa cột khiến các giác quan của tất cả đàn ông dưới khán đài phải vận động.

“……”

“Năm trăm nghìn.”

“Năm trăm ba mươi nghìn.”

“…..”

Lại qua mấy lần hét giá, có người hô lên giá cao đến bảy trăm nghìn.

Dạ Cô Tinh không chú ý đến mà nâng mí mắt lên, đúng lúc bắt gặp điệu cười miễn cưỡng của người phụ nữ.

“Một triệu.”

Nguyên tắc phân chia ở đây là, Long Đằng với người bán, mỗi bên một nửa.

Hiện giờ, Dạ Cô Tinh một hơi gọi lên đến “Một triệu”, điều này chính là nói, người con gái ở trên sân khấu kia ít nhất cũng có thể nhận được năm trăm nghìn.

Quả nhiên, người con gái mắt sáng rực, ánh mắt long lanh nhìn về phía người trả giá…..