Chương 36: Lớp mặt nạ của quỷ
Buổi sáng Chủ Nhật cuối tháng Hai, khí trời mát mẻ, Ngô Cẩn Ngôn cùng Trương Gia Nghê ra ngoài dạo quanh một vòng thành phố. Nàng ngồi yên sau ôm chặt lấy vòng eo Cẩn Ngôn siết nhẹ. Ngô Cẩn Ngôn đối với loại thân thiết này đã quen dần nên không còn bất ngờ hay ngại ngùng lảng tránh nữa. Cả hai cùng nhất trí ghé qua "căn cứ bí mật" mà Trương Gia Nghê vẫn thường lui tới khi mang nhiều tâm tư. Chẳng mấy chốc Ngô Cẩn Ngôn và nàng đã ra đến sân thượng. Lặng lẽ nhìn ngắm một vùng trời rộng lớn, Trương Gia Nghê bất chợt mở lời phá tan bầu không khí tĩnh mịch lúc bấy giờ.
- Cẩn Ngôn, em cứ định giấu đi tình cảm của mình dành cho Tần lão sư tới bao giờ?
- ....
Ngô Cẩn Ngôn hơi bất ngờ trước câu hỏi kia vì vốn dĩ hiểu rõ tình cảm của Gia Nghê lâu nay luôn hướng về mình cho nên những lần gần nàng, cô không bao giờ chủ động nhắc đến Tần Lam vì sợ Trương Gia Nghê sẽ tổn thương. Ấy vậy mà không biết hôm nay hà cớ gì nàng lại đề cập đến vấn đề này.
Trương Gia Nghê mím môi cười nhẹ, ánh mắt sầu lắng toát ra nỗi buồn man mát, nàng ngước mắt nhìn thẳng vào Ngô Cẩn Ngôn lấy hết can đảm thốt ra lời nói ngẹn ngào.
- Chị biết dù mình có cố gắng thế nào cũng không thể thay thế vị trí của Tần lão sư trong tim em.
- .....
- Cho nên, Cẩn Ngôn, nếu đã yêu thì phải dũng cảm tỏ bày dù chưa biết phía trước là bình minh hay màn đêm u tối nhưng đừng để bản thân sau này hối hận và luyến tiếc. Chị tin em sẽ làm được.
Ngô Cẩn Ngôn bên cạnh chỉ im lặng quan sát biểu tình trên khuôn mặt hoàn mỹ kia, cô nhìn nàng thật lâu cho đến khi khoé mắt nàng trực trào giọt long lanh trong suốt. Trái tim Ngô Cẩn Ngôn cư nhiên thắt lại, giờ phút này cô chỉ có thể ôm chặt lấy nàng vỗ về, bao nhiêu ý tứ câu từ cũng chẳng thể đổi lại một cái ôm ân tình hơn thế.
Ngô Cẩn Ngôn tự nhủ lòng nếu cô gặp nàng sớm hơn có lẽ cô sẽ hảo hảo toàn tâm toàn ý với nàng, yêu thương và trân trọng nàng như bảo vật quý giá. Chỉ tiếc là người bước vào tim Cẩn Ngôn trước lại không phải Trương Gia Nghê.
~~~~~
- Alo, Cẩn Ngôn, tối nay đi mua quà cùng ta.
Ngô Cẩn Ngôn nhận được cú điện thoại từ Trần Gia Huy liền không nhanh không chậm hời hợt trả lời.
- Khi không tự dưng lại mua quà làm gì?
- Ta muốn tặng cho một người.
- Mấy giờ?
- Ừmmm....khoảng 8 giờ tối nhé.
- Được rồi!
Như đã hẹn, 8 giờ tối đã thấy Trần Gia Huy đứng trước cổng, Ngô Cẩn Ngôn cùng "bảo bối" theo sau nam nhân họ Trần đến cửa hàng lưu niệm. Gã Trần Gia Huy này rốt cuộc muốn tìm thứ gì cứ lượn qua lượn lại một hồi vẫn chưa tìm ra.
~~~~~
Vào thời điểm đó Tần Lam cũng nhận được cuộc điện thoại của Vương Minh Trung, đáy mắt nàng thoáng hiện vài tia bất ngờ sau đấy chậm rãi bắt máy.
- Alo?
- Tần Lam, bây giờ em có thời gian chứ? Anh muốn gặp để đưa em thứ này.
Tần Lam hơi khựng người, tròng mắt đảo nhẹ lộ vẻ suy tư thâm trầm.
- Anh có thể đưa em ngày mai khi chúng ta gặp nhau ở trường.
- Thứ này rất quan trọng, anh chỉ cần gặp em một chút thôi.
- Được!
- Vậy lát nữa anh sẽ đến đón em.
Chưa đầy 15 phút sau Vương Minh Trung đã xuất hiện, Tần Lam từ trong nhà bước ra chậm rãi leo lên xe. Gã họ Vương ở phía sau chợt nhếch môi nở nụ cười khó đoán.
Hắn lái xe đến một nơi vắng vẻ, Tần Lam trong lòng có linh cảm bất an nhưng không thể hiện ra ngoài và hệt như nàng dự đoán, Vương Minh Trung lặng lẽ từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn mỏng khống chế Tần Lam từ phía sau khi nàng không đề phòng. Lần này xe lại lăn bánh nhưng không phải để đưa nàng về nhà mình mà là đưa đến nhà hắn.
Đồng hồ điểm 9 giờ tối vừa hay Vương Minh Trung đã thành công bước đầu của kế hoạch. Hắn trói nàng bằng dây thừng rồi mang nàng vào phòng hắn khoá chặt cửa.
30 phút sau Tần Lam mơ hồ tỉnh dậy, trước mắt nàng là một căn phòng lạ lẫm với ánh đèn màu đỏ nhạt lập loè trong đêm tối còn có chút mùi rượu vang phảng phất nghe vừa quen vừa lạ.
Một nhân ảnh to lớn dần lộ diện, khoé môi nhếch lên để lộ hàm răng sắc nhọn đầy hắc huyết kẻ đó chậm rãi cầm trên tay cây roi mây tiến lại gần chiếc giường nơi Tần Lam đang ngồi.
- Tần Lam, đêm nay em thật đẹp.
Hắn vừa nói vừa đưa cây roi vuốt thẳng từ mặt nàng xuống đến cổ. Tần Lam cổ họng nghẹn ứ nhất thời cả kinh trước hành động vừa rồi. Phải mất vài phút sau nàng mới định thần hồi đáp.
- Vương Minh Trung, mau thả tôi ra trước khi anh hối hận.
- Hahaha. Nữ nhân thật ngu xuẩn khi luôn nghĩ mình rất thông minh nhưng thực ra lại vô cùng ngốc nghếch.
- Em nghĩ tôi bỏ công đưa được em đến đây để trở thành vô ích sao?
Vương Minh Trung cất tiếng cười cợt nhã, điệu bộ trông thập phần gian trá.
Tần Lam đôi chân mày cau lại, môi dưới bị hàm trên cắn chặt, bàn tay phía sau lưng bị dây thừng trói siết đến đáng thương.
- Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Gã họ Vương chợt nhếch môi cười đểu.
- Tôi muốn chúng ta vui vẻ với nhau đêm nay. Chỉ tôi và em, trên chiếc giường này và roi mây, dây xích, bảng nịt sẽ giúp chúng ta thăng hoa. Hahaha.
- Ngươi điên rồi, Vương Minh Trung.
Tần Lam đôi tay siết chặt, ánh mắt sắc lạnh tỏ rõ sự căm hận thấu xương.
~~~~~
Trần Gia Huy và Ngô Cẩn Ngôn mãi mê ở cửa hàng, bất chợt Ngô Cẩn Ngôn tìm thấy một món quà dễ thương thiết nghĩ hắn ta sẽ thích. Vội vàng tiến tới định đưa cho người nọ bỗng nhiên Trần Gia Huy nhận được cuộc điện thoại. Hắn vừa tắt máy liền lập tức không nói không rằng một mạch chạy đi, Cẩn Ngôn cảm thấy kỳ lạ bèn lấy "tiểu bảo bối" đuổi theo sau.
Trần Gia Huy không hay biết Ngô Cẩn Ngôn đã theo đuôi từ lúc nào chỉ hướng thẳng về phía trước mà phóng tới. Chiếc xe Trần Gia Huy vừa dừng lại Cẩn Ngôn cũng dừng theo, cô không biết nơi này là đâu chỉ thấy nam nhân kia phát hiện ra cô liền thập phần kinh ngạc.
- Cẩn Ngôn, ngươi....
- Trần Gia Huy, ngươi không nói không rằng một mạch chạy đi rốt cuộc là có chuyện gì? Đây là nơi nào?
Trần Gia Huy bất ngờ tiến tới giữ chặt hai vai cô, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Ngô Cẩn Ngôn cất lời.
- Cẩn Ngôn, hứa với ta dù sắp đến có xảy ra chuyện gì ngươi cũng phải thật bình tĩnh. Được không?
- .....
Ngô Cẩn Ngôn tròng mắt khẽ dao động, tâm tư cô là một cỗ hỗn độn lẫn trống rỗng. Tại sao họ Trần kia vô duyên vô cớ nói mấy lời như vậy với mình làm gì? Chẳng lẽ những chuyện sắp xảy ra đây sẽ cực kỳ nghiêm trọng?
Trần Gia Huy nói xong đã nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho ai đó. Cẩn Ngôn đứng gần quan sát rõ biểu tình khẩn trương của anh ta dù không biết đầu dây bên kia đã nói gì nhưng ánh mắt Trần Gia Huy chưa phút nào lơ đễnh mà ngược lại chứa đựng sự thận trọng thâm sâu.
- Là tôi, Aries! Tôi đã đến nơi tuy hiện tại chưa rõ tình hình cụ thể. Tôi cần thêm chi viện từ đội C.
- .....
- Rõ!
~~~~~
Tại căn phòng u ám kia, Vương Minh Trung chậm rãi bước từng bước gần hơn với Tần Lam. Nàng theo quán tính ngồi lùi lại phía sau còn hắn vẫn là nụ cười thủ ác luôn treo trên mặt.
- Đừng sợ, để tôi kể cho em nghe một câu chuyện trước khi chúng ta cùng thăng hoa nhé!
- Tần Lam, em biết không? Căn phòng này là nơi lưu giữ tình yêu của tôi đấy. Nhìn đằng kia kìa, có thấy những tấm hình đấy không? Bọn họ ai cũng tuyệt sắc giai nhân, chỉ tiếc là họ không biết trân quý tình cảm tôi dành cho họ nên phải trả giá rất đắc....
Vương Minh Trung bày ra vẻ mặt vô lại cùng khoé môi nhếch lên để lộ ra hàm răng nanh như con sói đói lâu ngày.
Tần Lam ánh mắt vẫn băng lãnh, nhìn xoáy vào kẻ đối diện buông lời hờ hững.
- Thì sao?
Vương Minh Trung hơi bất ngờ trước vẻ điềm tĩnh kia, hắn rất nhanh cảm thấy muốn công kích nàng nhiều hơn nữa.
- Có lẽ em chưa biết rằng bọn họ....đều đã chết và chết rất đau đớn. Em có tò mò muốn tìm hiểu lý do đằng sau mỗi cái chết đấy không?
- Chẳng lẽ anh đã gϊếŧ những cô gái đó?
- Em....đoán đúng rồi đấy.
Giờ đây kẻ mang tên Vương Minh Trung đã không còn là giáo sư Vương trên giảng đường nữa mà đã trở thành một con quỷ. Con quỷ hút máu người không hơn không kém.
- Chính là tôi. Tôi đã cưỡng bức và gϊếŧ hết bọn chúng. Hahaha. Trách ai đây? Chỉ trách chúng quá ngu ngốc lại đi cự tuyệt tình cảm của tôi. Vốn dĩ tôi yêu em chân thành nhưng em lại lừa dối và tàn nhẫn với tôi trước, có trách thì trách ý trời không muốn chúng ta rời xa nhau.
- Thật kinh tởm!
Trái với sự bài xích của Tần Lam, Vương Minh Trung càng lúc càng hăng hái.
- Đừng lo, em cũng sẽ được như chúng thôi, tôi sẽ khiến em thăng hoa và....mãi mãi thuộc về tôi, trái tim em, tôi sẽ giữ gìn thật cẩn thận.
- Nhìn xem, những vật dụng trong căn phòng này đêm nay sẽ thuộc về chúng ta. Còn tủ rượu ngoài kia là tủ rượu hiếm có khó tìm đấy em biết không? 3 chai trong số chúng có ngâm tim người vô cùng quý giá, đều là của các mỹ nhân trên này còn em, tôi sẽ dành cho em chai rượu đẹp nhất.
Kẻ thủ ác vừa nói tay vừa chỉ vào từng bức ảnh được gắn dây sợi dây. Lúc này đây hắn áp sát gần hơn với Tần Lam, hơi thở phà vào người nàng sộc lên mùi máu tanh ghê tởm.
Tần Lam cố né tránh nhưng mọi cố gắng đều hoàn toàn vô dụng, Vương Minh Trung dùng lực xé toạc chiếc váy trắng của nàng để lộ ra phần đùi non mịn màng. Hắn nuốt khan một cái rồi đặt đôi môi khô rát lên má nàng, mặc cho nàng có kháng cự hắn càng lúc càng hung hăng tiến tới.
- Vương Minh Trung, mau thả tôi ra. Tên khốn!!!
- Tần Lam ngoan ngoãn, tôi sẽ khiến em hạnh phúc nhanh thôi.