Hạnh Phúc Ở Tầm Tay [Lam Ngôn]

Chương 30

Chương 30: Tần lão sư mất tích
Mùa xuân mang theo những điều tươi mới và sức sống tràn đầy. Tại Học viện điện ảnh Bắc Kinh không khí giao thừa cũng vừa chạm cửa, tuân theo chỉ thị của thầy Hiệu trưởng vào đêm 25 âm lịch, trường sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ nhằm chúc mừng cũng như khép lại một năm học cũ để chào đón năm mới may mắn.

Trương Gia Nghê hiện tại tâm trạng đang vô cùng hưng phấn khi Ngô Cẩn Ngôn đã hứa sẽ đến đón nàng cùng đi. Đứng trước cửa nhà, nàng toan móc điện thoại để gọi cho cô nhưng nghĩ đi nghĩ lại bèn thôi.

Không biết vì lý do gì mà 15 phút trôi qua vẫn chưa thấy Cẩn Ngôn xuất hiện.

~~~~~

Ở một diễn biến khác, Tần Lam đêm nay sẽ được Vương Minh Trung đến đón nhưng vì lý do đột xuất hắn cuối cùng không thể có mặt, nàng đành gọi một chiếc taxi để di chuyển tới trường.

Ngô Cẩn Ngôn đang trên đường đến nhà Trương Gia Nghê phải ngang qua khu dân cư gần nơi Tần Lam sống, bỗng trong lòng dâng lên cỗ bất an chập chờn. Chậm rãi trấn tĩnh mới nhận ra cảm giác này chỉ xuất hiện khi gần Tần lão sư, lẽ nào Tần Lam sắp gặp chuyện chẳng lành???

~~~~~

Gia Nghê phải chờ đợi quá lâu cư nhiên cõi lòng không tránh khỏi lo lắng, cô nhấn số gọi cho Cẩn Ngôn nhưng đáp lại chỉ là tiếng tút tít phát ra từ điện thoại.

Mãi mê đắm chìm trong luồng suy nghĩ, nàng không hay biết xung quanh đã bị bao vây bởi nhóm nữ nhân đằng đằng sát khí. Giật mình nhìn lên hoá ra là bọn Thẩm Nguyệt năm lần bảy lượt kiếm chuyện với nàng. Lần này không biết lại là gì nữa đây?

- Chúng mày muốn gì?

Trương Gia Nghê cất tiếng tỏ vẻ đề phòng

- Bọn tao muốn trả thù!

Vừa dứt câu cả bọn nữ sinh đã đồng loạt phá lên cười. Một ả trong nhóm lên giọng đầy thách thức.

- Lúc trước mày may mắn vì có người ứng cứu nhưng may mắn thường không đến hai lần. Để xem hôm nay Trương tiểu thư của chúng ta sẽ đẹp mặt thế nào. Hahaha

Nhóm người ai nấy đều mang theo vũ khí, còn có cả máy quay chứng tỏ bọn chúng đã chuẩn bị rất kỹ chỉ đợi ngày Trương Gia Nghê một thân một mình mà ra tay trả đũa.

- Nói nhiều làm gì, mau bem nó cho tao.

Một trong những ả kia cầm theo khúc gỗ nhắm thẳng vào người Trương Gia Nghê mà giáng xuống.

Nàng giờ phút này chỉ biết thu mình hòng tránh đi những thương tổn nặng nề nhất. Thế nhưng cú giáng vừa đáp xuống, Trương Gia Nghê lại không hề cảm thấy đau đớn ngược lại còn có chút ấm áp như vừa được vật gì đấy che chắn. Đôi mắt nhắm nghiền bây giờ cũng từ từ mở ra, trước mắt nàng là thân hình to lớn đang ra sức ôm chặt nàng vào lòng, ngước mắt lên liền nhìn thấy Trần Gia Huy.

Trương Gia Nghê không khỏi bất ngờ cùng hoảng sợ. Trần Gia Huy hiện tại đã kiểm soát được tình hình, cảm thấy an toàn hơn bèn dìu nàng đứng dậy, đẩy ra phía sau hòng che chắn trước nanh vuốt của bọn nữ nhân hung hãn kia.

- Con người hơn nhau không phải ở tiền bạc hay quyền thế mà ở nhân cách và trí tuệ. Vũ lực chưa bao giờ là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề cho nên tôi sẽ không dùng nó để đáp trả các cô.

- Thứ nhất, tôi không đánh phụ nữ. Thứ hai, các cô không xứng để tôi trực tiếp ra tay. Nhưng nếu còn tìm cách kiếm chuyện với Trương Gia Nghê thì tất cả những gì tôi quay được trong cái clip này tôi sẽ giao nộp cho nhà trường và gia đình các cô để họ xử lý.

Trước lời đe doạ kia, bọn người Thẩm Nguyệt cũng phần nào hơi e dè huống hồ những lời Trần Gia Huy vừa nói quả thật không sai. Nếu để gia đình biết được chỉ e sẽ vô cùng rắc rối. Bọn chúng là những kẻ hữu dũng vô mưu chính vì vậy rất nhanh đã bị đả kích tâm lý mà bỏ cuộc quay về. Có một sự thật chúng mãi không hay biết chính là chẳng có đoạn clip nào cả mà toàn bộ đều do Trần Gia Huy bịa ra nhằm phủ đòn tâm lý mà thôi.

- Cảm ơn cậu, Aries.

- Không có gì! Cô không bị thương chứ?

- Tôi không sao, có điều cậu làm sao lại ở đây đúng lúc như vậy?

Trần Gia Huy mỉm cười, điềm tĩnh trả lời.

- Là Cẩn Ngôn, cô ấy có việc bận nên đã nhờ tôi đến đón cô. Thật may, tôi vừa tới kịp nếu không, e là bọn người đó đã khiến cô bị thương.

Nghe vậy Trương Gia Nghê đáy mắt ánh lên vài tia cảm kích pha chút hụt hẫng nhưng rồi cũng vội thu liễm không để Gia Huy phát hiện.

~~~~~

Ngô Cẩn Ngôn sau khi nhận ra sự bất an trong lòng liền lập tức xoay mũi xe, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Tần lão sư. Nàng dường như đang đợi ai đó, không lâu sau một chiếc taxi xuất hiện.

Mọi chuyện sẽ rất bình thường nếu tên tài xế kia không có biểu hiện quá mức kỳ lạ. Hắn toàn thân phủ một màu đen, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt. Bước xuống xe, hắn mở cửa sau cho Tần Lam điệu bộ trông thập phần khẩn trương nhưng ẩn sau là sự tính toán khó lường.

Khi Tần Lam toan xoay người bước vào, ở đằng sau đã bị bàn tay to lớn dùng miếng vải trắng khống chế chẳng mấy chốc cả người nàng bất động. Gã đàn ông kia nhanh chóng đưa Tần Lam vào xe, động tác vô cùng dứt khoát và nhanh gọn.

- Chết tiệt!!!

Ngô Cẩn Ngôn giờ khắc này đáy mắt hiện lên tia lửa, trên trán nổi vài đường hắc tuyến, tay ga nắm chặt, cổ họng rít lên hai từ cuối cùng rồi lập tức đuổi theo chiếc taxi.

~~~~~

Trần Gia Huy đưa Gia Nghê đến trường một lúc lâu nhưng lại chẳng thấy Ngô Cẩn Ngôn ở đó. Hắn nhấn tìm danh bạ rồi ấn gọi cho Cẩn Ngôn, mãi lúc sau mới có tín hiệu trả lời tuy nhiên giọng nói phía đầu dây bên kia lại thập phần khẩn trương và hoảng loạn.

- Alo, Cẩn Ngôn.......

- "......"

- Gì cơ? Cẩn Ngôn, không được tuỳ ý hành động một mình. Mau báo địa điểm ta sẽ đến ngay.

Trương Gia Nghê đứng kế bên dù không nghe được rốt cuộc Ngô Cẩn Ngôn đã nói những gì nhưng nhìn biểu hiện hốt hoảng trên khuôn mặt Trần Gia Huy bấy giờ, nàng đã đoán được phần nào có chuyện chẳng lành xảy ra....

Trần Gia Huy lập tức lên xe liền không hay biết Trương Gia Nghê cũng theo sau khi nào. Hắn nhất quyết cự tuyệt không để nàng đi theo nhưng bản tính Gia Nghê vô cùng cứng đầu nên trong thoáng chốc không suy nghĩ được nhiều, Trần Gia Huy bèn bất đắc dĩ đồng ý.

~~~~~

Chiếc taxi dừng lại ở một công trình bỏ hoang, Ngô Cẩn Ngôn lúc này chậm rãi bám sát kẻ bắt cóc theo vào trong căn cứ của hắn.

Tần Lam bị trói chặt vào ghế, hôn mê bất tỉnh, 5 phút sau gã đàn ông kia đem theo một chậu nước nhỏ tạt vào người nàng khiến nàng tỉnh giấc.

Tên thủ ác nhìn nàng bèn ánh mắt sắc lạnh, nở nụ cười gian xảo, trên tay hắn còn cầm theo một con dao nhọn hoắc cứ luân phiên phe phẩy trước mặt nàng.

Tần Lam vừa tỉnh dậy mơ hồ chưa hình dung được sự tình. Một lát sau khi ổn định được tâm trí nàng mới bàng hoàng nhận ra tình cảnh hiện tại của mình. Ánh mắt phảng phất vài kinh ngạc, ngước đầu lên liền nhìn thấy kẻ lạ mặt đang đứng cười nham nhở.

- Anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?

- Tôi là ai à? Hahahaha

Tên bắt cóc lại tiếp tục với điệu cười thách thức, trêu ngươi. Trái với sự hoang mang của Tần Lam, hắn lại một mực bình thản điều này càng khiến hắn thêm hưng phấn và thú vị.

- Cô muốn biết tôi là ai thì phải nhìn lại xem bản thân cô là ai đã chứ? Hahaha.

- Không nói nhiều nữa. Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, hôm nay chúng ta kết thúc mọi chuyện thôi.

Nói xong hắn bỏ đi ra ngoài tìm thứ gì đó, Ngô Cẩn Ngôn lập tức chớp lấy thời cơ tiến vào cởi trói cho Tần Lam.

Nhìn thấy cô, Tần Lam không khỏi bất ngờ, khoé mắt cư nhiên trực trào hàng tuyết lệ, nàng buộc miệng lên tiếng....

- Cẩn Ngôn, làm thế nào em đến được đây?

- Em bám theo hắn đến đây, thật may chưa bị hắn phát hiện.

Vừa dứt lời, đáy mắt Tần Lam chợt tối lại, giọng nói nàng hoảng hốt cất lên.

- CẨN THẬN ĐẰNG SAU!!!

Ngô Cẩn Ngôn chỉ kịp thức thời nhận ra lời cảnh báo sau đó trời đất cũng tối sầm. Khi tỉnh lại phía sau gáy đã truyền lên một trận đau nhức, hình ảnh trước mắt nhoè đi đang dần tỏ. Ngô Cẩn Ngôn nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản, chốc lát lại hơi nhếch môi cười một cái trông thập phần gian manh.

Hắn phát hiện Cẩn Ngôn đã tỉnh liền không nhanh không chậm tiến tới, phủi phủi tay bộ dạng vô cùng hắc ám.

- Ấy chà chà....tỉnh rồi đấy à nhóc con? Nữ nhân các ngươi đúng là một lũ ngu ngốc mà.

Ngô Cẩn Ngôn hai tay nắm chặt thành hình nắm đấm chỉ tức một nổi không thể đứng lên tẩn cho hắn vài phát vì bản thân cô cũng bị trói chặt.

- Tôi và anh không quen biết, hà cớ gì anh phải làm như vậy?

Tần Lam lên tiếng thu hút sự chú ý của hắn. Đúng như dự đoán, hắn giờ đây không còn tập trung vào Cẩn Ngôn nữa mà xoay qua nàng bày ra điệu cười ghê rợn.

- Dương Đoá Đoá, loại đàn bà như cô nói không quen liền sẽ như xa lạ sao? Suốt bao nhiêu năm qua tôi ngậm đắng nuốt cay chỉ đợi ngày ra tay trả thù. Giờ phút này tôi sẽ cho ả tiện nhân như cô sống dở chết dở. Hahaha.

Cả Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam đều trợn mắt kinh ngạc, gã điên này đang nói cái gì vậy?

- Dương Đoá Đoá?

- Đừng có giả ngu giả ngốc nữa. Cô chính là Dương Đoá Đoá, ả đàn bà đã phản bội tôi. Ba năm trước tôi vốn là người giàu có, cô đến với tôi chỉ vì gia tài này, ngày tôi sa cơ thất thế cô đã bỏ đi theo nhân tình mới không những vậy còn ôm hết tài sản của tôi chạy trốn để lại cho tôi sự tột cùng thất vọng.

Hắn nhếch môi cười một cái rồi tiếp tục....

- Tôi đã theo dõi cô suốt thời gian qua lẽ ra cô phải trả giá sớm hơn rồi nhưng thằng nhân tình đó cứ quấn lấy cô không rời. Giờ đây tôi đã có cơ hội, tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì những thứ cô từng gây ra.

Gã đàn ông điên loạn hét lên trong đêm tối, tên nhân tình mà hắn nhắc tới chính là Vương Minh Trung. Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam nhìn nhau trong phút chốc liền hiểu ra nguyên lai sự việc. Nàng chậm rãi giải thích...

- Tôi nghĩ anh có nhầm lẫn gì đó ở đây. Tôi không phải Dương Đoá Đoá và cũng không quen biết người tên Đóa Đoá mà anh cần tìm, mau thả chúng tôi ra.

- IM MIỆNG! Đừng cố gắng nguỵ biện nữa. Cô nên chết đi!!!!!!

Trước lời giải thích vừa rồi, kẻ điên loạn kia không những không bình tĩnh mà càng lúc càng mất kiểm soát. Hắn cầm con dao sắc nhọn hướng thẳng đến Tần Lam mà cắm xuống.

Ngô Cẩn Ngôn thời khắc này không thể suy nghĩ được gì hơn, nhìn thấy Tần Lam đang gặp nguy hiểm cô nhanh chóng lao đến làm lá chắn cho nàng.

- CẨN NGÔN, ĐỪNGGGG!!!

*Hự*

Tần Lam chỉ có thể thốt lên một câu sau đó thính giác ù đi tưởng chừng đang rơi vào hố sâu thăm thẳm.

Ngô Cẩn Ngôn đối với nàng rốt cuộc là loại tình cảm gì? Vì sao lại có thể vì nàng mà nguyện ý hy sinh cả bản thân? Trái tim Tần Lam chợt quặn thắt, hàng tuyến lệ cũng dần lăn dài trên gò má, đôi mắt nàng nhắm nghiền không muốn chứng kiến hình ảnh đau thương kia, cõi lòng giờ đây là trận bão tố, day dứt và xót xa đến vô hạn.

Nàng sợ, sợ Ngô Cẩn Ngôn sẽ vĩnh viễn rời xa nàng, sợ ngày nào đó không thể nhìn ngắm nụ cười trong trẻo, ấm áp của ai kia, sợ sẽ không còn cơ hội để nói rõ tất cả những bí mật nàng phải chôn giấu sâu trong lòng. Mọi chuyện diễn ra sau đó vẫn là một câu chuyện dài mãi chưa có hồi kết.