Lời Hứa Của Chúng Ta [Lam Ngôn]

Chương 43

Chương 43: CHÚNG TA SẼ LUÔN HẠNH PHÚC!
Sau một lúc mọi người đã thu dọn di vật của Minh Ngọc ở cô nhi viện đã xong, bên cảnh sát cũng lấy vài thứ vật dụng đem về sở xem xét.

Tô Thanh và Cẩn Ngôn vẫn đang đứng nói chuyện với nhau.

- Sao bên cảnh sát lấy đồ của Minh Ngọc vậy chị? Em ấy không phải vì tự sát mà chết sao?

- Chỉ là một số thủ tục thôi, em có biết Minh Ngọc có bạn bè nào không?

- Dạ em không biết, em ấy chỉ ở cô nhi viện với mọi người rất ít khi đi chơi như ngày trước nên đa số bạn bè chỉ ở đây ạ.

- Uh thôi chị phải về Sở, em với mọi người ở lại thu xếp chuyện tang lễ cho Minh Ngọc nhé, có gì cứ gọi cho chị.

- Dạ chị đi cẩn thận.

Cẩn Ngôn chào mọi người ở cô nhi viện rồi vội vã ra về.

Trên đường về Tần Lam hỏi Cẩn Ngôn

- Em và Tô Thanh quen nhau bao giờ vậy?

- Em quen Tô Thanh lúc nhỏ, lúc đó em ấy bị bố dượng đánh rồi chạy ra ngoài đυ.ng phải em, em thấy em ấy đang rất sợ sệt nên mới kéo em ấy chạy đi, sau lưng là ông bố dượng ấy cầm cây đuổi theo, người em ấy bị đánh chảy máu bầm dập cả lên. Cũng may mắn là đã thoát được. Sau đó thì làm bạn bè đến bây giờ.

- Tính cách Tô Thanh cũng ôn nhu điềm đạm nhỉ?

- Đúng thế, em ấy là một người rất hiểu lý lẽ, chưa bao giờ làm em phải lo lắng cả, em ấy thoát được ông bố dượng bất nhân đó là cuộc sống của em ấy đã bước sang một trang mới, nên em ấy ở cô nhi viện làm việc rất thấu hiểu cho nỗi khổ của bọn trẻ. Ủa sao chị lại hỏi về Tô Thanh, chị lại ghen nữa hả?

- Điên quá, chị chỉ là hỏi thăm về bạn bè em thôi. Vì gặp nhau lâu như vậy rồi mà chị vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ của em và em ấy. Em đừng nghĩ mình có sức hút đến vậy có được không?

Tần Lam liếc Cẩn Ngôn một cái. Cẩn Ngôn gần đây cũng bớt sầu não hơn, làm việc hăng say hơn, có lẽ do có Tần Lam bên cạnh thấu hiểu nên Cẩn Ngôn khuây khoả đi ít nhiều.

- Hôm nay chị muốn lên nơi đó của chúng ta. Em mau lái xe đến đó đi.

Cẩn Ngôn ngạc nhiên.

- Sao hôm nay chị có nhã hứng vậy?

- Chị muốn lên đó ngắm sao. Đi nhanh lên đi.

- Được thôi.

Cẩn Ngôn vui vẻ lái xe lêи đỉиɦ núi. Sau một lát cũng đã đến đỉnh núi. Cẩn Ngôn dừng xe lại và ra mở cửa cho Tần Lam bước xuống.

Cả hai đứng tựa vào xe cùng nhìn lên bầu trời chi chít những ngôi sao sáng. Tần Lam chỉ lên một ngôi sao đằng xa sáng nhất.

- Em nhìn xem, kia là Minh Ngọc. Em ấy đang sáng khắp cả bầu trời đó.

Cẩn Ngôn nhướn mài nhìn qua Tần Lam, Tần Lam vừa chỉ vừa nhìn ngôi sao kèm theo nụ cười thật sự đẹp. Cẩn Ngôn bất giác nhìn Tần Lam cười cũng mỉm cười theo.

- Đúng vậy, có lẽ Minh Ngọc giờ đang rất vui vẻ ở trên trời cao ấy, tự do tự tại.

Tần Lam hô lớn.

- Minh Ngọc, em hãy yên tâm vui vẻ, chị và Cẩn Ngôn nhất định sẽ tìm lại công bằng cho em.

Cẩn Ngôn sau khi nghe Tần Lam hô lớn cũng mỉm cười thật tươi và hô to theo.

- Đúng vậy, Minh Ngọc hãy luôn tươi cười nhé, chị sẽ luôn nhớ đến em.

Tiếng hai người vang vọng cả bầu trời. Họ vừa hô to vừa cười thật tươi trên trời như ẩn hiện cả nụ cười của Minh Ngọc.

---------

Cẩn Ngôn ngồi ở sofa xem lại mớ hình ảnh giấy tờ vụ án. Cẩn Ngôn chăm chú xem một bức ảnh, ánh mắt đăm chiêu, mài nhíu lại cố gắng suy nghĩ, chốc lát đầu hơi nhức nên Cẩn Ngôn dùng tay xoa nhẹ thái dương.

Tần Lam từ đằng sau chạy tới hôn bất ngờ vào má Cẩn Ngôn, rồi vòng tay ôm cổ Cẩn Ngôn liền hỏi

- Xem gì đấy?

Cẩn Ngôn có một chút giật mình nhưng thấy Tần Lam liền mỉm cười trả lời.

- Em đang xem lại hình vụ án một lát, thấy viên bi này có chút ấn tượng nhưng em vẫn không hiểu sao lại có ấn tượng với nó.

Tần Lam vò vò đầu Cẩn Ngôn.

- Chắc do viên bi này màu sắc đặc biệt đó thôi, đừng nghĩ nữa, đau đầu rồi này. Cơm xong rồi ra ăn đi lát rồi lại nghĩ tiếp.

Cẩn Ngôn gật gật đầu rồi đứng dậy cùng Tần Lam ra phòng ăn tối.

Sau khi ăn uống dọn dẹp xong xuôi, cả hai cùng ngồi tựa vào nhau, bàn tay đan chặt. Cẩn Ngôn trong đầu chạy ra những luồng suy nghĩ, lòng bồn chồn lo lắng.

- Lam...

- Hửm?

- Em cảm thấy gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cảm thấy đời người thật ngắn ngủi, người hôm nay còn ngày mai không biết ra sao. Em sẽ không làm uổng phí thời gian chúng ta bên nhau. Em sẽ trân trọng từng phút giây ở bên chị.

- Ngốc à, chị sẽ luôn ở ngay đây cùng em.

- Vì em sợ chuyện đời không như ý muốn, em không biết sau này chúng ta...

Tần Lam đang tựa đầu vào vai Cẩn Ngôn thì lập tức ngồi dậy, mài nhíu lại dùng tay chặn miệng Cẩn Ngôn.

- Không được nói bậy, chúng ta sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc cùng nhau. Em đã hứa với chị lời hứa hôm đó. Hôm nay là lại muốn phủi sạch sao?

- Em nhớ chứ. Em vẫn luôn nhớ. Chỉ là thuận miệng...

- Không được, chị không cho em nói những điều như vậy, không chị sẽ giận em.

Cẩn Ngôn nở một nụ cười hơi gượng. Ánh mắt tha thiết nhìn Tần Lam.

- Uhm em không nói. Em yêu chị. Nhưng chị biết đó, có nhiều chuyện người không qua được ý trời..

- Sao hôm nay em lằn nhằn thế này, như một bà cụ non vậy.

- Em nghiêm túc mà, em sợ mất chị lắm. Em...

Câu nói chưa ra khỏi được miệng Cẩn Ngôn đã bị Tần Lam chặn lại bằng môi cô. Tần Lam hôn môi Cẩn Ngôn thật mãnh liệt, Cẩn Ngôn tuy bất ngờ vài giây nhưng đã lấy lại được cân bằng, nhịp nhàng tham luyến hôn lại, hai đầu lưỡi đã tìm được nhau.

Một lúc sau, dưỡng khí đã không còn nữa thì cả hai mới dừng lại. Tần Lam nhìn vào mắt Cẩn Ngôn.

- Em còn nói bậy nữa không?

Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười.

- Mỗi lần nói bậy em lại bị như vậy à? Nếu vậy thì em sẽ nói mãi đó haha.

- Không đàng hoàng.

Nói xong Tần Lam ôm chặt Cẩn Ngôn, ôn nhu nói.

- Chị yêu em. Em không buông tay chị, chị không buông tay em thì không thể có chuyện gì được. Chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như thế này nhé?

Cẩn Ngôn gật gật đầu, xiết chặt lấy Tần Lam. Lòng Cẩn Ngôn dịu đi, những lo lắng suy nghĩ đã không còn nữa. Sau khi Minh Ngọc mất, sự tự tin lạc quan của Cẩn Ngôn bị ảnh hưởng ít nhiều, Cẩn Ngôn một lúc vẫn chưa quên đi được nên mới chạy ra những lo lắng không đáng có. Cẩn Ngôn hãy mau lấy lại phong độ nào.