Lời Hứa Của Chúng Ta [Lam Ngôn]

Chương 30

Chương 30: KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC!!
15 phút trước, trước cổng dưới nhà Tần Lam.

- Madam Tần thì ra là cô à, hôm nay cô ăn mặc đẹp quá tôi không nhận ra.

- Cám ơn ông, ông đi mua đồ à?

- Không phải gặp được cô ở đây thì may quá, tôi thấy có gã thanh niên đang đi theo một cô nữ sinh tôi sợ quá định đi tìm cảnh sát đi tuần may mắn gặp cô ở đây. Tôi báo với cô luôn được không?

- À tên ấy đi theo cô bé đó ở đâu vậy?

- Đường hẻm phía trước thôi tôi sợ có gì đó.

- Ông dẫn tôi đi xem thế nào, nhanh lên.

- Cô đi theo tôi. Hướng này.

Tần Lam vội đi theo người đàn ông có dáng đi khập khiểng phía trước mặt.

Đi tới con hẻm phía trước người đàn ông đó liền chỉ,

- Trong hẻm này nè, tôi sợ quá.

- Ông chủ Bào đứng yên đây để tôi vào xem.

Tần Lam là cảnh sát giỏi, cô gặp không ít những trường hợp này, cô lại có khả năng tự vệ cao nên cô nghĩ chỉ là tên lưu manh thì cô thừa sức đối phó. Nhưng cô quên là hôm nay cô mặc đồ thật bất tiện à.

Cô vừa bước vô được con hẻm mấy bước thì điện thoại cô run lên, thì ra là Cẩn Ngôn gọi.

- Chị à, chị đang ở đâu em biết người đàn ông ở camera ghi hình quán lẩu là ai rồi.

- Là ai vậy? Chị đang đứng dưới đường đợi em nè nhưng có một trục trặc gần đó chị đang đi xem tình hình.

- Em sắp đến nhà chị rồi xong chúng ta sẽ đi tìm nhà người đó.

- Vậy à? Người đó tên gì? Ở đâu?

- Ông chủ tiệm nhang đèn gần nhà chị đó, ông chủ Bào, em vô tình nhớ ra chân ông ấy cũng không tiện, mà chiều cao cũng cỡ 1m7.

Tần Lam thản thốt vừa định quay người lại thì bỗng có người dùng khăn bịt vào mặt cô.

- Ưʍ...

Điện thoại cô rớt xuống đất.

- Lam...Lam...chị sao vậy? - Cẩn Ngôn hoảng hốt gọi.

- Người đàn bà lắm lời như cô nên chết đi.

Cẩn Ngôn nghe tiếng một gã nam nhân nói vọng vào điện thoại, sau đó điện thoại bị ngắt đi cô không nghe gì nữa. Cẩn Ngôn cả kinh. Lập tức gọi điện về Sở chi viện, còn cô tăng tốc thật nhanh hết sức có thể để đến nhà Tần Lam, trong đầu luôn hiển hiện lên suy nghĩ.

- Lam, chị không được có gì, hãy đợi em.

Bình thường chỉ một cước Tần Lam cũng khiến tên ấy ngã nhào nhưng hôm nay cô thật bất tiện với bộ váy này, với cả hắn đã lường trước một người như cô vì thế đã sớm chuẩn bị khăn thuốc mê.

Tần Lam còn chút sức lực cô hất hắn ra khỏi mình, hắn ngã nhào xuống đất, hơi mê bắt đầu tác dụng, cô đứng loạng choạng, nhìn gã nam nhân đang đứng dậy chuẩn bị tấn công mình mà mắt hoa cả lên, cô chỉ kịp quơ quào những thứ gần đó đẩy về phía hắn, nhưng bàn tay và đôi chân cô đã không còn nghe theo lời cô nữa rồi, cô vịn tay vào tường, ánh mắt cố gắng chống chọi với đôi mắt muốn nhắm lại vì trúng thuốc.

Lúc này hắn đã ngồi dậy và lao đến đẩy cô ngã, người hắn ngồi đè lên người cô ra sức mắng chửi. Trán hắn nổi đầy gân, gương mặt hoá dữ tợn. Hắn dùng sức bóp cổ cô vừa chửi.

- Người đàn bà như cô, hãy câm miệng đi. Trên đời này sao có dạng đàn bà như cô. Cô chỉ biết mắng chửi người khác, cô không nhìn lại cô đi. Đồ tiện nhân. Đồ tiện nhân. Cô phải chết đi. Cô phải câm miệng đi câm miệng đến suốt đời.

Tần Lam dùng hai tay cố sức kéo tay tên ấy ra, nhưng sức lực cô giờ rất yếu cô chỉ kịp quơ quào đôi tay của hắn, cô sờ vào bắp tay hắn có một vết sẹo. Cùng hết sức cào cấu vẫn vô hiệu. Mặt cô hoá trắng bệch, cô gần không thở nổi nữa, đầu cô giờ chỉ toàn sương mù mờ mịt.

Hắn cầm thứ gì đó nhét vào miệng cô.

- Cô im đi, cô phải im đi.

Đó là tro nhang.

Hơi thở cô đang dần bị tước đoạt, cô sắp không còn nhận thức được nữa.

Bỗng tên kia ngã nhào xuống khỏi người cô.

- LAMMM... chị không sao chứ? - Cẩn Ngôn hét lên.

Cẩn Ngôn đỡ cô ngồi dậy, cô ho sặc sụa mớ tro nhang trong miệng, hơi thở có phần gấp gút, xém chút nữa cô đã không còn nhìn thấy Cẩn Ngôn nữa rồi. Cẩn Ngôn đã đến cứu cô kịp thời.

- C..Cẩn Ngôn.

Cẩn Ngôn đỡ cô ngồi dựa lưng vào tường.

- Chị đợi em một lát.

Nói xong cô đứng dậy quay qua đánh nhau với tên kia, hắn lồm cồm ngồi dậy phát tiết, hắn giờ cứ như một người điên cứ thế lao vào Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn cũng đá vào bụng hắn mấy phát, hắn thét lên đau đớn. Hắn móc ra một con dao găm, bắt đầu chém xuống, Cẩn Ngôn nhanh nhẹn nhảy ra tránh né. Đột nhiên hắn hướng con dao đâm vào Tần Lam, Cẩn Ngôn cả kinh vội nhào tới đỡ.

PHẬP...

Cẩn Ngôn ôm lấy Tần Lam, con dao đâm thẳng vào lưng Cẩn Ngôn, máu ra rất nhiều. Tần Lam trong lúc mơ màng vẫn cảm nhận rõ Cẩn Ngôn đã bị đâm một nhát. Cô bất lực nghẹn ở cổ họng thốt không nên lời, nước mắt trào ra.

- N..gôn.

Cẩn Ngôn vẫn trấn an cô, mặt dù mặt Cẩn Ngôn đã xanh xao không còn giọt máu.

- Em..không sao.

Hắn ta lại tiếp tục vung dao lên muốn đâm thêm một phát nữa.

ĐOÀNG..

Con dao rớt xuống đất, hắn la lên đau đớn.

Người nổ phát súng là Siêu Nhân tổ trọng án, tổ trọng án lúc này đã đến kịp thời nếu không thì mọi chuyện không biết sẽ đến thế nào nữa.

Cảnh sát bao vây xung quanh, tên sát nhân tay bị tra vào còng, hắn rên lên ầm ĩ cả khu phố, thần trí của hắn giờ đã hoá quỷ dữ, bất minh vô cùng, vừa bị lôi đi vào xe cảnh sát vừa lầm bầm.

- Mày phải chết đi, phải im đi, mày phải câm miệng...

Cẩn Ngôn lúc này đã không gượng được nữa, cô rơi vào hôn mê, máu nhuốm đỏ chảy ướt áo cô và trên người Tần Lam, Tần Lam lúc này thuốc mê cũng đã thấm hoàn toàn, bất tỉnh nhân sự.

-------------

Tại bệnh viện Bắc Kinh,

Tần Lam tỉnh dậy trên giường bệnh, cô đang mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, đầu cô được băng bó, trên má có vài vết trầy xước cũng được dán băng cá nhân cẩn thận. Cô mở mắt ra đột ngột nhớ đến Cẩn Ngôn bị dao đâm, hoảng hốt ngồi dậy, bước vội xuống giường, cô hơi chóng mặt bước đi loạng choạng, nhưng cô vẫn gắng gượng bước ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi, trong lòng vô cùng sợ hãi, gương mặt hoảng hốt cực độ. Cứ thế cô đi hỏi thăm các y tá xem khu cấp cứu nơi đâu.

Cô đã đi tới được nơi cấp cứu, cánh cửa cấp cứu vừa mở hé ra, cô nhìn vào trong bác sĩ đang đắp tấm chăn qua mặt bệnh nhân, rồi vị bác sĩ bước ra khỏi cánh cửa và nói với một y tá bên cạnh.

- Thời gian tử vong là 10h 23 phút, cô ta bị dao đâm mất máu quá nhiều, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Tần Lam cả kinh, cô chụp lấy tay bác sĩ nài nỉ.

- Mong bác sĩ hay xem lại, em ấy không có sao đâu, em ấy không thể chết được, Cẩn Ngôn...Cẩn Ngôn.

Tần Lam nắm lấy tay bác sĩ gào khóc, nước mắt cô lăn dài trên gương mặt thanh tú, ánh mắt dường như tuyệt vọng đến cùng cực, cô quỵ xuống trước cửa.