Chương 13: CHIA TAY
- Chúng ta đi ăn gì nào, con nợ của tôi ơi?- Thì chủ nợ cứ chọn đi, tôi chiều tất.
- Ahhh hay đi ăn lẩu nhé? Cho ấm cúng.
Tần Lam quay qua nhìn Cẩn Ngôn cười nhẹ.
- Hay lắm, tôi rất thích ăn lẩu.
- Chúng ta hợp nhau quá nhỉ.
Cẩn Ngôn nhìn Tần Lam cười đắc ý. Tần Lam liếc nhẹ Cẩn Ngôn một cái ám chỉ cái con người không chút đàng hoàng kia.
Đến quán lẩu, Cẩn Ngôn vào nhẹ nhàng kéo ghế cho Tần Lam.
- Cô ăn cay được không? Cẩn Ngôn hỏi nhỏ Tần Lam
- Tôi là đệ nhất ăn cay đấy nhé.
- Ôi thế à, vậy tôi là sư phụ của đệ nhất ăn cay đấy. - Cẩn Ngôn vênh mặt trả lời.
- Aiyo cái cô này khẩu khí thế nhỉ? Cô thử xem cô ăn được bao nhiêu mà nói.
- Được thôi, chủ quán cho tôi loại lẩu cay nhất trong quán ông nhé.
Nồi lẩu nghi ngút được mang ra, mùi cay nồng đến mức lỡ hít phải chắc phải sặc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng như suối.
Hai nữ nhân hì hụp ăn, mặt người nào người nấy đều sút cả mồ hôi, đỏ mặt cả lên, họ tự nhìn nhau mà cười khoái chí, khung cảnh thật mờ ảo nhưng thập phần vui vẻ.
Ăn uống xong cả hai đi dạo ở công viên gần đó, buổi tối không khí trong lành nhưng gió lạnh cũng tràn về, Tần Lam cảm thấy có chút run lên nên lấy hai tay bắt chéo xoa lấy cánh tay mình.
- Madam Tần, cô lạnh à?
Không đợi Tần Lam trả lời, Cẩn Ngôn cởϊ áσ khoác của mình khoác cho Tần Lam. Tim Tần Lam bỗng đập loạn nhịp, mặt đổi sắc đỏ. Cẩn Ngôn thật ấm áp đó là điều bây giờ cô đang nghĩ.
- Cám ơn cô.
- Cô mệt không ngồi ghế nghỉ một chút nhé.
Cẩn Ngôn kéo cổ tay Tần Lam đến băng ghế ở công viên ngồi xuống.
Cả hai ngồi cạnh nhau trong không khí đêm tối với ánh đèn sáng rực thật lãng mạn.
- Madam Tần này, cô và anh Chấn vui vẻ chứ?
Tần Lam nghe nhắc đến Trương Chấn thì trán hơi nhíu lại.
- Cũng tốt. Anh ta đối xử với tôi rất tốt nhưng mà tôi...
- Cô làm sao? - Cẩn Ngôn liền hỏi.
- Chúng tôi hơi thiếu một chút gì đó, mà tôi cũng không biết là gì. Trong lòng tôi cứ cảm thấy có một chút gì vướng mắc à.
Tần Lam vừa nói vừa đăm chiêu suy nghĩ.
Cẩn Ngôn bất thình lình lấy hai ngón tay vuốt trán Tần Lam vì cô cứ nhăn trán mãi. Ôn nhu cười và nói.
- Thôi được rồi được rồi, đừng nhíu nữa, kẻo mau già không ai thèm lấy đấy.
- Cái cô này, mặc kệ tôi đi chứ. Tôi không cần.
- Haha, cô đừng lo, cho dù cô không còn ai thì tôi cũng sẽ mãi bên cạnh cô mà.
Tần Lam bỗng chốc nhìn Cẩn Ngôn, rồi nhẹ nhàng cười thầm.
- Sau này cô cứ gọi tôi là Tần Lam, Lam tỷ hay là Lam Lam cũng được. Không phải gọi tôi là Madam Tần đâu, không cần phải xa lạ như thế.
- Vậy sau này cô cũng gọi tôi là Cẩn Ngôn nhé, tôi thích thế.
Cả hai nháy mắt ra hiệu đồng ý.
Cẩn Ngôn đột nhiên hô lớn.
- Lam Lam, sau này chị không được nhăn nhó nữa đó.
- Chị có nhăn nhó thì làm sao nào, em không thích à?
- Ây da, em nào có. Chị luôn xinh đẹp trong mắt em, chỉ là em không muốn chị phải buồn phiền thôi. Cẩn Ngôn cười tít cả mắt.
- Được rồi, em chưa già là đã cằn nhằn rồi, mệt lắm đó. Thôi hôm nay chị đã trả nợ xong rồi. Cũng tối rồi chúng ta về thôi Cẩn Ngôn.
- Vâng, em đưa chị về, không khéo lại bệnh em lại lo cho chị nữaaaa.
Cả hai vui vẻ ra về, cuộc hẹn hôm nay không tồi chứ nhỉ?
---
Tần Lam về đến nhà tắm rửa xong đã vào giường chuẩn bị ngủ, we chat lại vang lên.
[Wu Jin Yan]: Chúc Lam Lam của em ngủ thật ngon. Hôm nay em rất vui ah 😉
[Qin Lam]: Biết rồi, ngủ đi cô nương. Ngủ thật ngon nhé.
Tần Lam cười thầm đặt điện thoại trên đầu giường chuẩn bị vào giấc ngủ.
~Ting ting~
Điện thoại lại reo lên. Tần Lam nghĩ thầm
- Lại muốn nhắn gì nữa đây. Tần Lam nghĩ là Cẩn Ngôn.
Thì ra là Trương Chấn nhắn chúc cô ngủ ngon.
Tần Lam thở dài một tiếng rồi cũng nhắn đáp lại.
Đầu cô lại bắt đầu suy nghĩ rồi thϊếp đi lúc nào không hay.
---
Mấy ngày nay cô và Trương Chấn chỉ nhắn tin qua loa với nhau thôi, thời gian gặp nhau hầu như không có vì không phải anh ta bận đi khám nghiệm thì cô cũng bận rộn với công việc của mình.
Hôm nay hầu như công việc cũng đã sắp xếp ổn thoả, cô ngồi ở văn phòng nghĩ ngợi gì đó, các đồng nghiệp cấp dưới của cô lần lượt chào cô và ra về. Một số người còn chọc ghẹo cô vài câu.
- Cô chưa về sao madam, chắc là cô đang đợi bác sĩ Trương rồi.
Tần Lam gượng cười với họ cho qua chuyện vì cô cũng không biết hiện tại cô và anh ta có mối quan hệ như thế nào.
Nói về Trương Chấn, hôm nay anh cũng định tan làm sớm bất giác nghĩ đến Tần Lam nhưng lại thở dài. Anh dọn dẹp đồ đạc và ra về.
Anh ghé một quán ăn ăn vội một cái sandwich khô khan, xong rồi cứ thế đi dạo khu phố trong lòng tràn đầy tâm sự.
Tần Lam cũng vậy cô rảo trong ánh đèn đường một mình, gió lạnh rít qua làm cô càng cảm thấy lạnh lẽo trong tâm.
Hai người cứ đi, cứ đi như thế, tựa hồ như những con người lang thang vô định.
Bất chợt từ xa họ nhìn thấy nhau. Cả hai sững lại một chút, rồi ánh mắt trao đổi kèm khoé môi cong lên. Từ từ đi tới gần nhau.
Họ đều ngập ngừng điều gì đó, không ai mở lời.
Trương Chấn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy.
- Em đi dạo à?
- Uhm anh cũng vậy.
Không khí lại im lặng, cả hai mắt đảo xung quanh rồi đôi mắt ấy lại tìm thấy nhau trên đôi mắt người đối diện. Cả hai chợt đồng thanh nói.
- Hay là...
Họ phì cười.
- Em nói trước đi.
- Thật ra, thật ra thì chúng ta có thể làm bạn bè như trước không?
Trương Chấn khẽ cười đôi mắt bỗng sáng lên.
- Anh cũng nghĩ vậy, có lẽ chúng ta thích hợp làm bạn hơn em nhỉ.
Lúc này cả hai như được trút bỏ khỏi gánh nặng trong tâm. Những ngày gần đây, họ sợ phải gặp nhau không biết nói gì, họ cần một lời kết cho mối quan hệ này nhưng không ai mạnh dạn nói ra, trời xui đất khiến hôm nay tương ngộ, những điều thầm kín đều một mực giải bày, tất nhiên mọi lo âu đều được giải toả.
Cả hai ánh mắt trao đổi nhìn nhau mỉm cười.
Trương Chấn và Tần Lam bắt tay nhau như hai người bạn thân.
Thật sự giữa họ chính là tồn tại tình bạn như thế.
---
Tần Lam về nhà ca hát nhảy múa như một hài tử vừa được thoát khỏi nỗi ám ảnh kì thi đến, ngân nga vài bài hát đến cả khi vào giường đi ngủ.
Mở we chat theo thói quen tìm tên Cẩn Ngôn.
[Qin Lan]: Chị và anh Chấn chia tay rồi.
Tin nhắn ngụ ý thông báo cho Cẩn Ngôn, cô cũng không hiểu vì sao mình đặc biệt vui mừng như vậy. Mà thật sâu trong tâm can cô chính là để Cẩn Ngôn biết việc này càng sớm càng tốt. Chỉ như vậy thôi.