Chương 55: Săn bắn mùa thu (trung)
Bãi săn Mộc Lan là sân săn bắn ngự dụng của hoàng gia, tọa lạc tại khu vực Trịnh châu, một đường đi đi dừng dừng, đại đội nhân mã đến ngày thứ tư lúc mặt trời lặn mới tới được nơi này. Ánh tà dương vẩy vào trên thân mỗi một người, cảnh đẹp trước mắt khiến cho Phú Sát Dung Âm nhìn ngây ngô, đến mức Ngụy Anh Lạc kêu nàng hai lần nàng cũng không nghe thấy. Ngụy Anh Lạc thấy người nọ chuyên chú, cũng không quấy rầy nàng nữa, an tĩnh ở bên cạnh thưởng thức quang cảnh hoàng hôn, lại nhất thời cảm thấy trầm tư.Đêm tối hạ xuống, mang đi tia hơi ấm cuối cùng còn dư lại trên đại địa. Tiếng của Đồ Lý Sâm vang lên sau lưng, gọi hoàn hồn hai người đang ngắm phong cảnh.
"Hai vị nương nương, ban đêm gió lạnh, vị trí tạm thời ngủ lại đã chuẩn bị xong, Hoàng thượng lệnh vi thần mời các vị trở về."
Ngụy Anh Lạc thấy Phú Sát Dung Âm gật đầu một cái, đỡ nàng đi qua.
Hoằng Lịch từ sau khi tới nơi này vẫn luôn không thấy quay lại, Ngụy Anh Lạc đoán chừng là đang cùng triều thần đi theo thương nghị chuyện săn bắn ngày mai.
Dọc đường đi, trong lòng lại đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể không bị hoài nghi rời khỏi Dung Âm, bởi vì còn có việc đang chờ mình đi làm, nhìn Đồ Lý Sâm phía sau, nảy ra ý hay.
"Nương nương."
"Ừ?"
"Anh Lạc có chuyện quên nói với Hoàng thượng, để Đồ đại nhân đưa người trở về trước có được không?"
Phú Sát Dung Âm không nghi ngờ gì, gật đầu một cái, chưa kịp dặn nàng sớm một chút trở về, Ngụy Anh Lạc đã vội vàng rời khỏi, không nhìn thấy người sau lưng hơi nhíu mày.
Ngụy Anh Lạc quẹo tới quẹo lui vòng quanh nơi đóng quân, cuối cùng sau khi xác định không ai chú ý mình mới đi đến nơi ngụ ở của Thục Thận.
"Đồ thị vệ, ngươi lui xuống đi!"
Dưới chái nhà, Phú Sát Dung Âm nhìn Đồ Lý Sâm đứng ở một bên, chậm rãi mở miệng, nàng không quen có người ngoài Ngụy Anh Lạc canh giữ bên cạnh mình, từ trong bọc quần áo tiện tay chọn ra một quyển sách, ngồi xuống.
Đồ Lý Sâm khẽ vuốt cằm, xem ra Hoàng hậu nương nương dự định an tĩnh đọc sách một hồi, liền lui ra ngoài.
Trước khi Ngụy Anh Lạc đi, Phú Sát Dung Âm rõ ràng phát giác được đối phương có chuyện giấu mình, chỉ là nàng không hiểu, tại sao giữa bọn họ vẫn còn có chuyện không thể nói cho nhau, đối với việc này, Phú Sát Dung Âm ít nhiều có chút tức giận.
Trong lòng chứa tâm sự, quyển sách trên tay cũng biến thành bày biện, tâm tư hoàn toàn không ở trong sách. Một người nếu quá để ý một người khác, liền sẽ bởi vì từng chút hành vi sai lầm của đối phương mà hồi tưởng lại những chuyện khiến mình không vui vẻ.
Phú Sát Dung Âm cũng không ngoại lệ, một bên đếm kỹ những điểm không đúng của Ngụy Anh Lạc, vừa nói cho bản thân phải tin tưởng nàng, ngồi một hồi này, liền quá cả giờ Dậu.
Đưa mắt nhìn lại, màn cửa an tĩnh treo, chợt có gió đêm phất qua, song cũng chỉ nhẹ nhàng lay động rồi lại khôi phục yên tĩnh lúc ban đầu. Người nọ, như cũ không về.
Chậm rãi đứng lên, xốc màn cất bước ra ngoái. Ánh đuốc ở trong đêm đen như mực, chỉ có thể để cho người mơ hồ thấy rõ chút đường đi, chưa bao giờ nghĩ muốn đến chỗ Hoàng thượng tìm Anh Lạc, chỉ là ít nhất, có thể ở trước khi người kia trở lại, sớm một chút nhìn thấy nàng, song đêm đen càng ngày càng thâm, khí lạnh càng ngày càng nặng, như cũ không thấy được bóng dáng đối phương.
Cũng không biết Hoàng thượng rốt cuộc ở bên nào, người kia nhìn không thấy, nàng vu vơ đi trong đêm tối, lòng mang tâm sự dạo quanh không mục đích rất lâu, cũng không biết bản thân đã đến nơi nào, chỉ là lúc nghe thấy thanh âm của Ngụy Anh Lạc, nàng khựng lại.
Có một số việc, bao giờ cũng đúng dịp như vậy, hoặc là do ông trời luôn có thể đoán được tâm tư con người, vừa vặn để cho nàng gặp được người nhớ nhung trong lòng. Song đến lúc ngẩng đầu, lại cảm thấy có chút buồn cười, Ngụy Anh Lạc, ngươi không phải nói ngươi có chuyện tìm Hoàng thượng sao? Tại sao ngươi lại từ chỗ Nhàn phi đi ra, ở chỗ nàng ta vui như vậy sao? Dọc đường đi tới đây, bổn cung chưa thấy ngươi vui vẻ như vậy bao giờ. Trên chân phảng phất như nặng ngàn vàng, không cách nào xoay người, không cách nào di động một bước.
"Nương nương?"
Cho dù ở trong đêm tối, Ngụy Anh Lạc vẫn như cũ có thể liếc mắt liền phân biệt được thân hình người nọ.
Phú Sát Dung Âm bởi vì Ngụy Anh Lạc mở miệng, xoay người nhanh chóng bước vào trong đêm tối, người sau lưng lòng lộp bộp một chút, bước nhanh đuổi theo, không chú ý đến ánh mắt dò xét sau lưng của Thục Thận.
Dung Âm tại sao xuất hiện ở nơi này đã không phải là điểm chính, điểm chính là mình nên giải thích thế nào với nàng. Kiên trì đến cùng xốc màn cửa đi vào, đập vào mắt chính là bóng lưng có mấy phần tịch mịch, trong lòng đau xót.
"Nương nương..."
"Bổn cung cũng không muốn biết gì, ngươi không cần phải nói."
Ngữ khí lạnh lùng, tương phản với nội tâm rối bời.
Bởi vì thái độ của người nọ, nội tâm Ngụy Anh Lạc hỗn loạn một trận, nhưng đối thoại ban nãy với Nhàn phi thoáng hiện trong đầu, bỗng dưng nảy sinh một ý nghĩ. Cố gắng kềm chế lo lắng, tận lực để cho giọng điệu nghe có vẻ đều đều.
"Nếu nương nương không tín nhiệm Anh Lạc như vậy, Anh Lạc cũng không biết nói gì, quấy rầy rồi."
Ngữ khí nguội lạnh, chọc cho Phú Sát Dung Âm quặn đau, Ngụy Anh Lạc ngươi tại sao có thể nói ra những lời thương tổn lòng ta như vậy? Hóa ra những câu nói thì thầm bên tai đều là giả sao?! Tại sao rõ ràng mỗi lần đều là lỗi của ngươi, đến cuối cùng lại thành bổn cung hẹp hòi? A, mà thôi. Không xóa đi lệ bên khóe mắt, chậm rãi xoay người, bị thương trong mắt hiện ra trọn vẹn.
"Tại sao?""
Hỏi ra lời như vậy, đã là không còn dư lại bao nhiêu tôn nghiêm. Nàng chỉ là muốn một lời giải thích cũng khó khăn như vậy sao? Bản thân rất quá đáng sao? Hay là kỳ thực đối với người kia, nàng căn bản có cũng được không có cũng được?
"Trong lòng nương nương không phải đã biết rồi sao? Anh Lạc giải thích nữa cũng vô dụng, nếu như vậy, Anh Lạc cần gì phải uổng công vô ích."
"Ngụy Anh Lạc!"
"Xin lỗi, có lẽ chúng ta đều nên yên tĩnh một hồi."
Nói xong xoay người, trước khi người kia kịp phản ứng, bước nhanh ra ngoài. Nàng chỉ là sợ hãi, sợ hãi nếu mình tiếp tục đứng ở nơi đó, sẽ không nhịn được thỏa hiệp với đối phương! Cho dù không nhìn thấy, bản thân nàng cũng biết, động tác của mình thương tổn người nọ bao sâu, đứng ở trong đêm tối, mặc cho gió đêm thổi đi sầu lo không thu lại được, đem tâm tình giấu ở trong lòng, trong mắt lộ ra quyết tâm, bước nhanh đi tìm Hoằng Lịch.
Không có chút báo trước nào, hoặc có lẽ chỉ là chuyện sớm muộn, hai người cứ như vậy xảy ra tranh cãi, tới quá nhanh, khiến Phú Sát Dung Âm bất ngờ không kịp đề phòng, người ban nãy sao có thể là Anh Lạc của nàng, Anh Lạc sẽ không đối với nàng như vậy, nhưng mà, Anh Lạc của nàng rốt cuộc đi nơi nào.
Ta đem tâm sự gửi quỳnh hoa, gió thổi hoa rơi nghiền thành bùn nát...
Có người buồn, có người vui, thế sự bao giờ cũng vô thường như vậy.
Tìm nàng trăm ngàn lần trong mộng, tỉnh lại, người nọ đứng ngay dưới ánh lửa lập lòe.
Bản thân làm sao sẽ ngốc đến mức cho rằng đối phương chỉ là thỉnh thoảng cáu kỉnh, rõ ràng hiện tại chỉ mới sáng sớm đầu thu, tại sao lại đã lạnh như vậy?
Là bản thân không nên ôm ảo tưởng, là bản thân không nên không giữ vững được trái tim tịch mịch quá lâu kia, tùy tùy tiện tiện liền giao phó lòng mình cho một người, là lỗi của bản thân. Bản thân không nên xuất hiện ở đây, nếu như vậy liền sẽ không phải nhìn thấy một màn nhức mắt kia.
"Hoàng hậu?"
Hoằng Lịch tuy rằng hứng thú bừng bừng, nhưng không bỏ qua một tia thống khổ trong chớp mắt trên mặt Phú Sát Dung Âm. Đẩy ra tay Ngụy Anh Lạc còn đang kéo mình, lo âu đến gần nàng.
"Đêm qua có phải bị lạnh?"
Hỏi xong, hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Anh Lạc sau lưng một cái, trước khi tới không phải chính nàng muốn đích thân hầu hạ Dung Âm cho nên mới không mang theo thϊếp thân cung nữ sao, tối hôm qua cũng không biết phát cơn thần kinh gì, lại chạy tới cùng mình tranh giường ngủ...
"Thần thϊếp chỉ là... đêm qua bị chút lạnh, cũng không đáng ngại, Hoàng thượng không cần bởi vì thần thϊếp mà mất hứng thú."
Hoằng Lịch như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, xoay lại nhìn về người sau lưng.
"Ngụy Anh Lạc, tới đây."
"Ớ."
Chuyện này cũng thật ly kỳ, người bám dính Hoàng hậu hơn bất kỳ ai, giờ phút này lại núp ở bên kia không có động tác. Trong lòng cũng có thể đại khái đoán được mấy phần, sợ là hai người này có rạn nứt?
"Ơ cái gì mà ơ, bảo ngươi chiếu cố Dung Âm cho tốt, ngươi nhìn xem ngươi đã làm gì?"
"Thần thϊếp biết sai rồi."
Nói xong, mất tự nhiên xích lại gần người nọ.
"Nương nương."
Nhàn nhạt mở miệng, cũng không ngẩng đầu.
Hoằng Lịch bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chỉ coi như hai người này có xích mích nhỏ, cũng không quá để ý. Phóng người lên con ngựa Đồ Lý Sâm dắt tới, dặn dò hai người mấy câu, liền ngự ngựa mà đi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴