Trường Xuân Công Lược

Chương 53

Chương 52: Từng bước trù mưu (2)
Ngụy Anh Lạc đến, Nhàn phi cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, trong lòng nàng rất rõ ràng, tuy rằng Hoàng thượng nói bất kỳ ai đều không được thăm viếng, nhưng Ngụy Anh Lạc trước nay đều không bị bao hàm trong phạm vi "bất kỳ ai" này, duy nhất không hiểu là tại sao Ngụy Anh Lạc lại tới gặp mình, theo tính tình của Ngụy Anh Lạc, không phải loại người tới khoe khoang khi người khác suy sụp. Bảo Trân Nhi đi châm trà, lẳng lặng chờ nàng mở miệng.

Ngụy Anh Lạc cũng không gấp, nhàn nhã nhấp một hớp trà, mới ngước mắt nhìn lên.

"Nhàn phi gần đây khỏe không?"

Thục Thận cười nhạt trong lòng:

"Hoàng quý phi chẳng lẽ không nhìn ra sao?"

"Quả thực bổn cung hỏi có chút mạo phạm rồi."

"Hoàng quý phi nói gì vậy, ngài có thể tới nơi này, bổn cung tất nhiên hoan nghênh, sao có thể gọi là mạo phạm chứ."

Nhìn như đối thoại bình thường, chỉ có người trong cuộc mới biết bên trong đó, âm thầm dâng lên sóng lớn. Ngụy Anh Lạc cũng không ngại, tiếp tục nhấp một hớp nhỏ rồi mới nhàn nhạt nói:

"Nhàn phi chẳng lẽ cam tâm một mực bị vây khốn ở chỗ này?"

Ngụy Anh Lạc mặt không biểu tình mở miệng, không nhìn người đối diện.

Vấn đề này, khiến cho Nhàn phi cười nhạt một tiếng, cũng không biết là bản thân nên cười Ngụy Anh Lạc ngây thơ, hay là cười Ngụy Anh Lạc dốt nát, nàng sẽ không tin tưởng, cho dù Ngụy Anh Lạc có bản lãnh mấy đi nữa, chẳng lẽ còn có thể thao túng Hoàng thượng sao?

"Hoàng quý phi nói như vậy là ý gì?"

"Nếu bổn cung nói, chỉ cần ngươi gật đầu, bổn cung có thể để cho Hoàng thượng rút lệnh cấm của ngươi, ngươi có tin hay không?"

Thục Thận cuối cùng nhíu mi, hóa ra, đối với Ngụy Anh Lạc, không có chuyện gì là không thể nào. Tuy nói điều này không thể nghi ngờ là cám dỗ trí mạng, nhưng nàng không tin trên trời sẽ tự dưng rơi bánh xuống.

"Hoàng quý phi thật đúng là thánh sủng vô cùng, chỉ là bổn cung không biết, ngươi vì sao muốn giúp bổn cung."

Ngụy Anh Lạc khẽ cười một tiếng, thật đúng là thận trọng.

"Nếu ta nói, chỉ bởi vì Nhàn phi ngươi ban đầu cứu bổn cung một mệnh, ngươi tin không?"

Nghe Ngụy Anh Lạc nói, Thục Thận nỗ lực hồi tưởng một phen, hình như đúng là có chuyện như vậy, tự giễu bật cười, không nghĩ tới mình nhất thời nổi hứng, lại để cho nàng nhớ đến sao?

"Chẳng qua là cử chỉ nhất thời mà thôi, ngài đúng là có lòng."

"Xem ra, Nhàn phi đã nhớ ra rồi. Tuy đối với ngươi là chuyện nhỏ, nhưng một khi đã chịu ơn người khác, bổn cung nhất định sẽ không vong ân phụ nghĩa, cho nên, mới muốn tận lực giúp tỷ tỷ một hồi."

Xưng hô kéo gần quan hệ này, khiến cho Nhàn phi nheo mắt, quả nhiên không đơn giản như vậy.

"Nhàn phi tỷ tỷ, Anh Lạc muốn cùng ngài đơn độc nói mấy câu, không biết..."

Có thâm ý thoáng nhìn về phía Trân Nhi đứng bên cạnh, Nhàn phi hiểu ý, cho người lui xuống.

Trân Nhi bị Nhàn phi cho lui, lòng bực bội đi ra sân, mạng của mình đều là của chủ tử, chủ tử sao còn muốn bình lui không để cho mình nghe? Phiền muộn bước vào sân, cầm chổi mất tập trung quét dọn, cũng không biết hai người bên trong đang nói gì. Nhìn Thừa Càn Cung tiêu điều, trong lòng càng thêm tức tối, nghĩ đến ngày xưa sầm uất bao nhiêu, hiện tại tịch mịch bấy nhiêu, thật đúng là châm chọc.

Không biết người bên trong nói chuyện bao lâu, thời điểm nhìn thấy Ngụy Anh Lạc đi ra, đã đến buổi xế chiều, hành lễ với người nọ, đưa mắt nhìn nàng rời khỏi đây xong, mới vội vàng vào trong điện.

"Chủ tử, Ngụy Anh Lạc này tới để làm gì?"

Nhàn phi lại cười đứng lên, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng tới làm gì, nếu mình có thể đoán được, vậy thì nàng không phải là Ngụy Anh Lạc rồi. Nhưng mà... nếu lời ban nãy nói không giả, vậy mình ngược lại có thể bồi nàng vui đùa một phen xem sao.

"Trân Nhi."

"Vâng?"

"Giúp bổn cung sơ trang."

"A?!"

Thục Thận nhìn bản thân bên trong gương đồng, đúng là đã lâu rồi.

Trường Xuân Cung

Ngụy Anh Lạc tâm tình tốt rời khỏi Thừa Càn Cung, thấy San Hô bị mình dặn ở lại ngoài cung vẫn còn đứng đờ ra, buồn cười lắc đầu một cái, nha đầu này sao lại ngốc như vậy?

"San Hô, đi."

"Chủ tử ngài cuối cùng chịu ra, nô tài sắp đứng ngu luôn rồi."

"Ngươi không đứng cũng ngu."

"Chủ tử ~~"

Ngụy Anh Lạc thật sự không nhịn được, cười ra tiếng. Không để ý nàng nữa, bận rộn cả ngày, nhớ người kia muốn chết, vừa nghĩ tới vị bên Trường Xuân Cung, chân liền như nổi gió, nhanh chóng đến Trường Xuân Cung.

Mới vừa vào sân, đã nhìn thấy Tiểu Toàn Tử cùng Trân Châu, hai người đang gọi bữa tối.

"Tiểu Toàn Tử."

Sảng khoái gọi người đang bận rộn không nhìn thấy mình, đi về phía bọn họ.

"Lệnh chủ tử."

Trân Châu cũng nhìn thấy nàng, hành lễ với người tới.

Ngụy Anh Lạc lại phất phất tay để cho Trân Châu đi làm việc trước, bản thân có lời muốn nói với Tiểu Toàn Tử, khiến cho Trân Châu xót xa một trận, mặt mày ủ dột rời đi.

Tiểu Toàn Tử thấy Trân Châu đi, mới to gan ngẩng đầu lên, hướng về phía Ngụy Anh Lạc cười gian nháy mắt, ý tứ giống như là đang hỏi: Chủ tử, tối hôm qua được không?

Ngụy Anh Lạc dĩ nhiên hiểu được, giả vờ lúng túng ho khan một tiếng, như anh em thân thiết đặt tay lên đầu vai Tiểu Toàn Tử:

"Bổn cung sao trước kia không phát hiện ngươi bà tám như vậy?

"Chủ tử ngài đúng là quá khen."

Ngụy Anh Lạc thầm nghĩ, quả nhiên không nên để thằng nhãi chết bầm này biết.

"Đi đi đi, bổn cung đói rồi, nhanh dọn thiện."

" Vâng, nô tài đi ngay."

Tiểu Toàn Tử cười toe toét, nhanh như chớp trở về phòng bếp.

Ngụy Anh Lạc trong lòng buồn cười liếc mắt khinh bỉ, lúc này mới đi vào nội điện nơi người kia đang ở.

Đập vào mắt là mặt nghiêng của đối phương, thấy nàng chú tâm chỉnh lý chậu cảnh hoàn toàn không phát hiện mình, lặng lẽ đến sau lưng, đắp lên hai mắt nàng.

"Đoán xem ta là ai."

Phú Sát Dung Âm cảm thụ được khí tức quen thuộc của Ngụy Anh Lạc, đối với tính nghịch ngợm của người này, chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

"Bổn cung không biết."

Trêu cợt đáp lời người sau lưng, nụ cười cũng dần dần nở rộ.

Ngụy Anh Lạc một chút cũng không tức giận nổi.

"Đứng ở sau lưng nương nương, là một người thông minh tuyệt đỉnh, xinh đẹp như hoa, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, điều quan trọng nhất, nàng là nữ nhân của vị Hoàng hậu vừa trí tuệ vừa mỹ mạo nhất Tử cấm thành này, nói như vậy, nương nương đã đoán được chưa?"

Phú Sát Dung Âm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đem bàn tay mảnh khảnh gỡ ra khỏi mắt mình. Nữ nhân của nàng sao? Cảm giác thỏa mãn trong lòng khiến cho khóe miệng nâng lên nụ cười đạm nhạt thoáng mang theo vẻ đắc ý.

"Không biết xấu hổ."

Khẽ phẩy lên sống mũi đối phương một chút, chưa từng thấy ai tự khen mình như vậy.

Ngụy Anh Lạc hơi híp mắt, xích lại gần nàng, nhẹ giọng nói:

"Anh Lạc cũng chỉ làm một kẻ không biết xấu hổ trước mặt Dung Âm mà thôi..."

Khoảng cách mập mờ, lời nói mập mờ, chọc cho Phú Sát Dung Âm suy tưởng miên man, gò má bị nhuộm đỏ, khiến Ngụy Anh Lạc ngây ngô nhìn hồi lâu, dưới tình huống người kia không kịp đề phòng, ở trên mặt nàng nhẹ nhàng hôn một cái rồi thối lui về sau, nụ hôn hời hợt như vậy, lại phảng phất có chút cảm giác không chân thực.

Phú Sát Dung Âm quở trách liếc nàng một cái, trong lòng dâng lên vui vẻ, song lại vì tâm tư của mình mà ngượng ngùng không thôi. Đều đã ba mươi mấy còn bị người này ăn hϊếp, hiện tại chẳng khác gì một nữ tử mới tình đậu sơ khai.

Ngụy Anh Lạc cũng không chọc nàng nữa, dìu nàng ra ngoài điện ngồi xuống, bụng quả thật hơi đói rồi.

"Anh Lạc, Hoàng thượng sáng nay tới..."

Nội tâm an tĩnh lại, giờ phút này mới nhớ đến chuyện Hoằng Lịch từng tới, lo âu trong lòng cũng theo đó nổi lên.

"Hm? Hắn tới làm chi?"

"Cũng không có gì, chỉ là tìm bổn cung trò chuyện mấy câu."

"Ờ."

Nhìn người nọ khóa chặt chân mày, Ngụy Anh Lạc thầm nghĩ, đoán chừng nương nương nghĩ đến cùng một chuyện với mình, không biến sắc nhìn nàng, vì tương lai về sau, hiện tại vẫn chưa thể nói với nàng điều gì, cho nên, Dung Âm của ta, hãy kiên trì thêm một đoạn thời gian.

Hai người đều không nói gì nữa, thức ăn dọn lên, liền yên lặng dùng bữa tối.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴