Trường Xuân Công Lược

Chương 33

Chương 32: Hoa rơi cố ý, khanh vô tình
Lệ Cảnh Hiên.

Qua hơn một tháng, vết thương trên ngực Trầm Bích cũng bắt đầu liền sẹo; thỉnh thoảng đã có thể xuống đất đi mấy bước, có Ngụy Anh Lạc bên cạnh, nàng cảm thấy thương thế có tốt hơn hay không cũng chẳng sao cả.

Bởi vì hôm nay thời tiết bên ngoài rất tốt, Ngụy Anh Lạc vẫn đều đặn mỗi sáng sớm lại tới đây, cho nên Trầm Bích liền nảy sinh ý tưởng phơi nắng trong sân viện. Ngụy Anh Lạc không cản được nàng, dặn đi dặn lại mới đáp ứng.

Lúc San Hô từ Trường Xuân Cung tới, hai người đang định dùng bữa trưa; không ngờ San Hô lại mang đến tin tức kinh người như vậy. Nghe xong tiền nhân hậu quả, Ngụy Anh Lạc cũng đại khái hiểu được dụng ý của người nọ. Nương nương của nàng thông minh, chỉ là quá thiện lương. Trong nháy mắt vì nàng kiêu ngạo, tiếp một chớp mắt sau lại là rầu não nề.

Trầm Bích nhìn chân mày nhíu chặt của Ngụy Anh Lạc, liền biết nàng lại đang nghĩ đến người kia, tuy trong lòng ê ẩm, nhưng vẫn mang vẻ mặt tươi cười nhìn nàng.

"Anh Lạc, làm sao vậy?"

Ngụy Anh Lạc lắc đầu một cái, không muốn nói.

"Trầm Bích, ta đỡ ngươi về trước đã, hôm nay ta không bồi ngươi nữa."

Là bởi vì người kia trở về làm Hoàng hậu nên trong lòng khó chịu chứ gì? Tâm tình như vậy, bản thân quen thuộc quá mà. Không cản nàng, gật đầu một cái, theo nàng trở về trong điện.

Thu xếp Trầm Bích ổn thỏa, Ngụy Anh Lạc kêu San Hô, tâm sự nặng nề đi tới Trường Xuân Cung.

Dừng chân ở cửa, song Ngụy Anh Lạc làm thế nào cũng không có dũng khí đi vào.

San Hô nghi hoặc nhìn chủ tử, chẳng biết tại sao nàng đã tới rồi lại không vào. Theo hướng ánh mắt nàng nhìn, thấy Hoàng thượng không biết đến từ lúc nào đang đứng ở trong sân, cùng với Phú Sát Dung Âm ngồi trên băng đá, Hoàng thượng cúi đầu không biết nói những gì, người ngồi trên băng đá che miệng cười lên.

Ở trong mắt San Hô, đây chẳng qua là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa nàng lại không biết tâm tư chủ tử, cho nên càng sẽ không hiểu được nguyên nhân vì sao Ngụy Anh Lạc dừng bước không vào.

"Lệnh chủ tử?"

Trân Châu tinh mắt nhìn thấy người bên ngoài cửa, giống như San Hô nghi hoặc mở miệng.

Nghe tiếng của Trân Châu, hai người vốn đang nói gì cũng giương mắt nhìn về phía cửa.

"Ngụy Anh Lạc, làm thần giữ cửa sao?"

Là thanh âm của Hoằng Lịch.

Ngụy Anh Lạc hoàn hồn, nâng lên một nụ cười gượng gạo đến gần hai người.

"Anh Lạc."

Là thanh âm của Phú Sát Dung Âm.

"Thần thϊếp bái kiến Hoàng thượng... bái kiến Hoàng hậu nương nương."

Lúc nói chuyện tầm mắt có chút né tránh, không muốn tiếp xúc với ánh mắt người nọ ném về phía người mình.

"Tin tức truyền thật nhanh."

Hoằng Lịch có ý ám chỉ, Ngụy Anh Lạc biết hắn chỉ cái gì.

"Anh Lạc, dùng bữa trưa chưa?"

Nghe người nọ như cũ ngữ khí ôn nhu, Ngụy Anh Lạc hoài nghi những lời đêm đó mình nói bên tai nàng chỉ là một giấc mộng, tuy nhiên ôn nhu như thế này, lại không phải thứ mà Ngụy Anh Lạc giờ phút này muốn.

"Mới vừa cùng Trầm Bích dùng qua, Anh Lạc hôm nay dậy sớm hơi mệt, không theo cùng Hoàng thượng và người nữa."

Cúi đầu nói xong, gọi San Hô trở lại thiền điện. Lưu lại Hoằng Lịch mặt chẳng hiểu ra sao.

"Hoàng thượng, đứng ngẩn ra làm gì?"

"Hoàng hậu, Ngụy Anh Lạc này lại mắc tật xấu gì? Trẫm cũng đâu có trêu chọc?"

Hoằng Lịch mặt khó hiểu ngồi xuống, nhìn Phú Sát Dung Âm, nghi hoặc mở miệng.

Phú Sát Dung Âm chỉ ôn nhu cười cười.

"Anh Lạc không phải đã nói nàng mệt mỏi sao? Hoàng thượng đây là quan tâm sẽ bị loạn."

"Trẫm còn lâu mới thèm quan tâm!"

"Phải phải phải, vậy Hoàng thượng còn muốn dùng bữa hay không?"

Hoằng Lịch nhìn người trước mắt, chút tâm tư của bản thân thật giống như đều bị người này nhìn thấu vậy, có chút lúng túng xoa đầu, ngồi ở bên cạnh Phú Sát Dung Âm.

Trong thiền điện.

San Hô phục vụ người nọ nằm xuống, chuẩn bị ra khỏi điện, không ngờ lại bị Ngụy Anh Lạc gọi lại.

"San Hô."

"Chủ tử?"

"Ngươi nói xem, có một số việc biết rõ là sai thì có nên tiếp tục kiên trì hay không?"

Nằm ở trên đệm Ngụy Anh Lạc hai mắt vô thần nhìn nóc giường.

"Chủ tử, tuy nô tài không biết là chuyện gì, nhưng ở trong lòng nô tài, đúng hay sai mặc dù quan trọng, nhưng có đáng giá hay không lại càng quan trọng hơn.

San Hô dừng một chút, thấy Ngụy Anh Lạc không cắt đứt nàng, mới tiếp tục mở miệng nói:

"Ví dụ như chuyện lần trước, San Hô mặc dù biết mưu hại nương nương là sai, nhưng chịu ơn cứu mạng, cho nên chuyện này đối với với San Hô mà nói lại trở thành có đáng giá hay không.

"Cho nên, ngươi liền bất kể hậu quả lựa chọn điều sau sao?"

"Nương nương thứ tội."

San Hô vội vàng quỳ ở một bên, chờ nương nương xử lý, từ sau chuyện lần trước, bản thân đã sớm đem sinh tử giao vào trong tay người này, cho nên cũng không phải vì sợ chết mà quỳ.

"Đứng lên đi, bổn cung cũng không trách ngươi."

"Tạ chủ tử."

"Chủ tử, nô tài không biết ngài ám chỉ chuyện gì, nhưng nô tài có một lời nghĩ muốn nói với ngài."

"Nói nghe xem."

"Bất kể chuyện đúng hay sai, quyết định xong về sau không hối hận mới là trọng yếu nhất."

Nói xong, thấy người nọ nửa ngày không nói lời nào, San Hô biết bản thân nên lui xuống rồi.

"Nô tài cáo lui."

Còn dư lại một mình bên trong điện, Ngụy Anh Lạc càng thêm mê man. Người đó vẫn còn thích Hoàng thượng phải không... Cho dù không có Hoàng thượng đi nữa, nàng có lẽ cũng sẽ không tiếp nhận bản thân... Tâm tình tiêu cực, khó chịu kéo chăn qua bọc kín thân mình gió thổi không lọt.

Ngụy Anh Lạc mơ một giấc mộng, trong mộng nàng chỉ là Ngụy Anh Lạc, một Ngụy Anh Lạc tâm tư đơn thuần bên cạnh người kia; trong mộng bản thân sẽ bởi vì Phú Sát Dung Âm nở nụ cười cưng chiều mà vui vẻ, sẽ bởi vì làm chuyện sai bị người trách mắng mà buồn bã, sẽ bởi vì Minh Ngọc cố ý gây khó khăn mà tranh cãi, bản thân trong mộng là thuần túy, cũng là chân thực...

Ngụy Anh Lạc không biết mình ngủ bao lâu, nghe tiếng San Hô kêu mới chầm chậm tỉnh lại.

"Giờ nào rồi?"

Mới vừa tỉnh ngủ, có chút khó chịu mở miệng.

"Bẩm chủ tử, còn sớm, là Hoàng hậu nương nương bảo nô tài tới gọi tỉnh ngài."

Nghe San Hô nói, Ngụy Anh Lạc cuối cùng tỉnh táo ngồi dậy.

"Nương nương tìm ta có chuyện gì không?"

"Nương nương nói chủ tử ngài nên đi học."

Cũng phải, đoạn thời gian trước bởi vì luôn bận chiếu cố Trầm Bích, cho nên nương nương mới cho mình nhiều thời gian hơn, làm mình cũng đem chuyện này quên mất.

"Hoàng thượng đâu?"

"Dùng bữa trưa xong trở về rồi."

"Ừ, biết rồi, ngươi về nói với nương nương, bảo Anh Lạc thu thập xong sẽ tới."

"Vâng."

Phú Sát Dung Âm nhìn đối phương mang theo bộ mặt chưa tỉnh ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

"Anh Lạc, rất mệt sao?"

"Vẫn còn tốt."

"Thương tích của Trầm Bích đã khôi phục chưa?"

"Tạ nương nương quan tâm, Trầm Bích thỉnh thoảng đã có thể xuống đất đi hai bước."

"Vậy thì tốt."

Nói xong, cúi đầu xuống tiếp tục viết chữ.

Ngụy Anh Lạc không như thường ngày xích lại gần người nọ, mà là cách bàn đứng đối diện nàng.

"Nương nương, Anh Lạc hôm nay học cái gì?"

Phú Sát Dung Âm ngẩng đầu lên, khóe miệng ẩn chứa ý cười.

"Không học thì hơn, thấy ngươi có vẻ buồn ngủ, luyện chữ một chút là được."

"Ừm."

Vòng qua bàn, đến gần bên cạnh người kia. Cầm lên bút lông trên bàn, nhưng không biết nên viết gì.

Người bên cạnh thấy nàng nửa ngày không có động tác, nghi hoặc nhìn về phía nàng.

"Làm sao vậy?"

"Anh Lạc không biết nên viết cái gì..."

Nghe nàng lầm bầm, Phú Sát Dung Âm cười yếu ớt nói:

"Nào, viết theo bổn cung."

"Trắng như tuyết trên núi, sáng tựa trăng giữa mây. Nghe lòng người hai ý, ta đành đoạn tình này... Mong người chỉ một lòng, bạc đầu không phân ly..." (* Bạch đầu ngâm - Trác Văn Quân)

Phú Sát Dung Âm nước chảy mây trôi ở trên giấy Tuyên Thành viết xuống thủ thơ《Bạch Đầu Ngâm》, sau đó đặt bút xuống.

"Mong người chỉ một lòng, bạc đầu không phân ly...

Khẽ ngâm ra tiếng, trên tay cũng có động tác, xem nhẹ mấy câu trước, hạ bút đem câu mình vừa đọc viết lên giấy Tuyên Thành, nghiêng qua nhìn người bên cạnh, muốn biết mình viết thế nào.

Phú Sát Dung Âm vui vẻ cười cười.

"Chữ của Anh Lạc, cuối cùng có chút tiến bộ."

Hoàn toàn không bởi vì người nọ khen ngợi mà cảm thấy vui vẻ. Ngược lại bởi vì đối phương ngẩng đầu hướng về mình nói chuyện, phảng phất như có thể cảm nhận được hơi thở như lan đảo qua trên mặt, sững sờ nhìn người gần trong gang tấc, đôi môi anh đào nhỏ nhắn mở ra hợp lại đang nói gì đó, cũng đều không nghe thấy nữa. Quỷ thần xui khiến cúi đầu xuống, hôn cứ như vậy rơi xuống môi người nọ.

Phú Sát Dung Âm trong nháy mắt cứng đờ, đem Ngụy Anh Lạc đẩy ra. Chân mày nhíu lại, tỏ rõ nàng mất hứng.

Nội điện cũng vì chuyện đột nhiên phát sinh mà an tĩnh quỷ dị.

Lúc Ngụy Anh Lạc nghe đối phương mở miệng lần nữa, giống như cách đã mấy đời.

"Anh Lạc, về sau không thể như vậy..."

Bên trong giọng nói loáng thoáng vẻ tức giận, Phú Sát Dung Âm quay đầu đi, không nhìn người bên cạnh nữa.

Động tác cự tuyệt, lời nói cự tuyệt, không một cái nào không đâm đau cõi lòng Ngụy Anh Lạc. Ngụy Anh Lạc, ngươi đang khiêu chiến phân lượng của bản thân trong lòng người đó sao? Lần này chỉ là đẩy ra, lần sau có thể tùy tiện tha thứ như vậy hay không? Ngụy Anh Lạc, ngươi không đánh cuộc được. Trong lòng cười thảm một tiếng, bút trong tay qua loa buông xuống, làm lem hai hàng thơ mới viết.

"Anh Lạc hôm nay lòng có chút không yên, chữ này ngày mai luyện tiếp đi."

Nói xong, không dám nhìn người kia, vội vàng ra khỏi thư phòng.

Phú Sát Dung Âm cuối cùng quay đầu lại, mặt không biểu tình nhìn về phía cánh cửa đã không còn nhân ảnh, cũng không mở miệng gọi lại người vừa rời đi.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴