Hai người ước hẹn tại tháp lâu.
Là mười năm trước, phụ thân Kế hậu được ban chết, nàng suýt nữa đã nhảy xuống tòa tháp lâu này.
Hoằng Trú tới trước, đứng ở trong tháp lâu, vừa đợi nàng, vừa nhớ lại những lời Viên Xuân Vọng đã nói lúc trước.
“Thập Ngũ a ca trúng độc, Thái hậu và Hoàng thượng hiểu lầm nương nương trùng trùng điệp điệp, nương nương dù có trăm miệng cũng khó lòng giải bày, thật sự ủy khuất vô cùng. Ngài thử nghĩ xem, nếu Hoàng hậu thực muốn động thủ, tại sao lại chọn ngay lúc Ngũ a ca bị thương, ngay lúc đầu sóng ngọn gió thế này?”
Tự nhiên là vừa ăn cướp vừa la làng. Hoằng Trú nghĩ thầm, hung thủ không thể là ai khác, đích thị là Ngụy Anh Lạc. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nếu so nàng ta với hổ thì còn độc ác hơn nhiều, ngay cả chính con của mình cũng có thể dùng để lập cái bẫy.
“Hoàng thượng giận lây sang Hoàng hậu, nhất định sẽ không sắc lập Thập Nhị a ca. Tương lai nếu Thập Ngũ a ca đăng cơ thượng vị, sẽ bỏ qua mẫu tử Hoàng hậu sao?”
Hoằng Trú cũng thử vì mẫu tử bọn họ mà nói giúp nhiều lần, thế nhưng Hoằng Lịch vẫn cố chấp không nghe, càng nói lại càng nổi giận, chất vấn hắn cứ hỏi đến chuyện hậu cung bí sự rốt cuộc có mục đích gì.
Nhất thời, Hoằng Trú thật không biết nên làm thế nào để giúp đỡ mẫu tử bọn họ mới tốt.
Kết quả, Viên Xuân Vọng tựa hồ nhìn ra sầu lo của hắn, lại chậm rãi mở miệng, nói ra một câu như vậy…
“Vương gia có còn nhớ Hoàng phụ Nhϊếp Chính Vương năm xưa không?”
Cẩu nô tài kia, dám giựt dây hắn mưu quyền soán vị, gϊếŧ Hoằng Lịch, sau đó nâng đỡ Thập Nhị a ca đăng cơ, bản thân hắn là Hoàng phụ Nhϊếp Chính Vương, một bên xử lý triều chính, một bên cùng mẹ của hắn…
“Cũng là con cháu Ái Tân Giác La, có người quang vinh đăng cơ thượng vị trên vạn người, có người cúi đầu nghe theo, giống như nô ɭệ.” Lời nói Viên Xuân Vọng khi đó lần nữa vang bên tai hắn, có thâm ý nói, “Vương gia, ngài muốn trung hiếu song toàn, Hoàng thượng lại đối đãi với ngài như thế nào? Lúc Hoàng thượng cao hứng thì cùng huynh đệ ngài tương xứng, lúc hắn trở mặt vô tình thì ngài chẳng qua chỉ là một con chó.”
Hoằng Trú muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy những lời hắn nói là thật.
Hắn hôm nay tiến cung chính là đến lĩnh phạt đấy.
Ẩu đả Nột Thân, nhục nhã tôn thất, đối với việc quân cơ đại thần động thủ, giống như lúc hắn từng ở Vương Phủ làm tang sống, mời văn võ bá quan đến khóc tang, đều là tội danh. Thêm bằng chứng hắn kết bè kết cánh, Hoằng Lịch hung hăng mắng hắn một trận, sau đó gọi hắn đi đến Tông Nhân phủ lĩnh phạt.
Hắn vốn không muốn vượt khuôn phép, nhưng số tấu chương Ngự Sử viết tố hắn có thể xếp thành núi trên bàn Hoằng Lịch. Hoằng Lịch chỉ nói với hắn một câu: “Đây là lần cuối cùng.”
Cái gì lần cuối cùng?
Nếu có lần sau, chẳng lẽ… muốn gϊếŧ hắn sao?
“Hoằng Trú.”
Thanh âm nữ nhân từ phía sau hắn vang lên, Hoằng Trú phục hồi tinh thần lại, xoay người hành lễ: “Thần đệ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Tòa tháp lâu quen thuộc, đôi bên quen thuộc, thậm chí không hẹn mà cùng mặc đúng xiêm y năm đó, hết thảy giống như ngược thời gian trở về mười năm trước, giữa ta và ngươi, giữa đất trời này, cái gì cũng không hề thay đổi.
Kế hậu cười nhẹ một tiếng, khó nén khỏi mỏi mệt: “Danh vị Hoàng hậu này của ta đã hữu danh vô thực rồi.”
Hoằng Trú ngẩn người, thốt ra: “Thần đệ phải làm gì mới có thể giúp được người?”
Giống như hắn năm đó đã đồng ý, bất luận nàng có chuyện gì khó xử đều có thể tìm hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
“Mười năm nay, ta nghiêm túc quản lý hậu cung, chưa từng phạm sai lầm gì lớn. Hoàng thượng xa lánh trách móc đủ điều, giờ có ý định lập cả Hoàng quý phi, thật sự vô lý vô cùng.” Kế hậu thở dài, mang theo khẩn cầu mà nhìn hắn, “Giờ ngài là Hòa Thân Vương người người kính phục. Hoàng thượng muốn lập Hoàng quý phi, nếu vương công tôn thất và văn võ đại thần cùng hợp lực phản đối, Hoàng thượng cũng sẽ không khư khư cố chấp làm theo ý mình được.”
Hoằng Trú nở nụ cười: “Cho tới bây giờ, người còn ôm hy vọng vào Hoàng thượng sao?”
Kế hậu khẽ giật mình.
Rốt cuộc Hoằng Trú hạ quyết tâm, kế tiếp chính là giúp nàng đưa ra quyết định. Hắn nghiêm túc nhìn nàng: “Hoằng Lịch thủ đoạn cường ngạnh, sẽ không để người khác bài bố cho hắn. Hy vọng duy nhất của chúng ta chính là thay thế hắn mà thôi!”
Kế hậu hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, ngây ngốc hồi lâu mới thốt được nên lời, giọng điệu có chút cà lăm: “Ngài, ngài điên rồi sao? Hôm nay coi như ta chưa từng tới…”
Nàng vội vàng hấp tấp muốn chạy trốn, nhưng Hoằng Trú đâu chịu buông tha nàng dễ như vậy? Một phát bắt được cánh tay nàng, đem nàng kéo lại, Hoằng Trú hít sâu một hơi, thẳng thắn bộc trực nói: “Qua nhiều năm như vậy, sao người vẫn còn đợi hắn? Hiện tại hắn muốn sắc phong kẻ bao y Ngụy thị kia, triệt triệt để để thay thế người đó! Còn ta, ta là đệ đệ ruột của hắn, nhưng hắn nói mắng liền mắng, nói phạt liền phạt, căn bản không để ta vào mắt. Người xem, tại sao chúng ta lại không thể phản kháng? Tại sao không thể tranh thủ cơ hội này?”
Kế hậu vừa rút tay mình về, vừa bực bội nói: “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Hoằng Trú gằn từng chữ: “Gϊếŧ hắn!”
Kế hậu hoảng sợ đến nỗi thở mạnh cũng không dám thở. Viên Xuân Vọng ở bên cạnh bọn họ cúi đầu xuống, khóe môi chậm rãi giương lên cao.
“… Không.” Cuối cùng Kế hậu không dám, cũng không chịu làm như vậy, nàng lắc đầu nói, “Đây là đại nghịch bất đạo, một khi bại lộ, ta và ngài sẽ xong đời, còn liên lụy đến Vĩnh Cơ nữa. Chẳng bằng cứ duy trì hiện trạng, cho dù sau này không thể kế thừa đế vị, thì nó vẫn sẽ là Vương gia…”
“Tình cảnh của ta hôm nay chính là của Vĩnh Cơ ngày mai.” Hoằng Trú cắt ngang lời nàng nói, “Hắn cũng sẽ giống như ta, lúc trẻ trốn tránh chính trị hãm hại, giả ngây giả dại mà sống, tuổi già nôn nóng cầu danh, liều bán mạng cho Hoằng Lịch, nhưng rốt cuộc ta được gì? Vĩnh Cơ so với ta sẽ càng thảm hại hơn. Hắn là đích tử của Hoàng hậu, đợi Thập Ngũ a ca đăng cơ kế vị, Ngụy thị trở thành Thái hậu, mẫu tử bọn họ sẽ cho Vĩnh Cơ đường sống sao?”
Kế hậu nhìn hắn sững sờ, thần sắc giãy giụa.
“Thục Thận.” Hoằng Trú ôn nhu gọi khuê danh của nàng, “Thời điểm đi Nam tuần chính là thời cơ ra tay tốt nhất! Vì người, vì Thập Nhị a ca, hãy suy nghĩ thật kỹ lời ta nói hôm nay.”
Cảnh đêm mênh mông như tầng màu sắc tự vệ, che đậy bọn họ gặp gỡ, che đậy mưu đồ bí mật.
Nhưng, cũng không phải là không người phát hiện.
Buổi sáng hôm sau, Ngụy Anh Lạc đang đi trên lối hành lang trong cung, đối diện đằng trước có một nam tử mặc quan phục bước tới, thấy nàng cũng không lảng tránh, ngược lại thẳng thắn chào đón.
Ngụy Anh Lạc cười nói: “Hôm nay Phú Sát đại nhân có chuyện gì quan trọng sao?”
Nếu như thường ngày, hắn sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một thần tử, đối với nàng tất cung tất kính, cho dù là gặp được, thường cũng sẽ hành lễ xong liền đi, hôm nay thấy nàng lại chào đón, tất nhiên là có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Phó Hằng: “Ta sắp xuất chinh rồi.”
Ngụy Anh Lạc sững sờ: “Không phải ngài sẽ đi tùy giá Nam tuần sao?”
Phó Hằng lắc đầu: “Hai hôm trước, quân Miến Điện đột ngột tấn công, bây giờ đã tiến đến Tư Mao, có ý đồ cướp đi mười hai bản nạp (huyện). Hoàng thượng hạ lệnh ta lập tức xuất chinh, hiệp trợ Tổng đốc Vân Quý tác chiến. Ngày mai sẽ lên đường.”
Dừng một chút, hắn bỗng nhiên hạ giọng nói: “Ta không có ở đây… Người phải cẩn thận Hòa Thân Vương.”
Ngụy Anh Lạc nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Phó Hằng nói nghiêm trọng: “Hắn lén lút gặp gỡ Viên Xuân Vọng, bị ta tận mắt nhìn thấy.”
Nếu như Phó Hằng không có chuyện quan trọng thì sẽ không bí mật tìm Ngụy Anh Lạc nói chuyện, cũng như nếu vị Đại tổng quản Thừa Càn điện không có chuyện quan trọng thì cũng sẽ không bí mật tìm Hòa Thân Vương nói chuyện.
Ngụy Anh Lạc như có điều suy nghĩ: “Ta hiểu rồi, đa tạ ngài đã nhắc nhở …”
Phó Hằng cúi đầu nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
“Còn chuyện gì sao?” Ngụy Anh Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cười rộ lên, “Những năm này, trận chiến lớn nhỏ đều đã trải qua, lần nào không phải cũng đại hoạch toàn thắng sao? Lần này cũng sẽ không ngoại lệ, ta ở Tử Cấm Thành chờ ngài đại thắng trở về.”
Phó Hằng ngắm nhìn nụ cười của nàng, cũng chậm rãi cười rộ lên. Khóe mắt hắn đã xuất hiện nếp nhăn, cứ cười lên sẽ nhăn lại, cũng không khó xem, giống như vòng tuổi của cây cối, trầm ổn mà ôn nhu.
“Cảm ơn.” Hắn ôn nhu nói, “Tin tưởng ta, ta sẽ trở về.”
Lúc ấy chỉ là một câu nói bình thường, ai cũng không ngờ được từ biệt hôm nay chính là vĩnh biệt về sau. Nếu như có thể sớm biết tương lai sẽ phát sinh tất cả, như vậy nhất định sẽ càng thêm quý trọng lần gặp gỡ của hôm nay, trò chuyện nhiều hơn, miễn cho về sau không còn cơ hội nói nữa rồi.
Đưa mắt nhìn Phó Hằng rời đi, Ngụy Anh Lạc quay đầu phân phó nói: “Tiểu Toàn Tử, lập tức lấy lệnh bài xuất cung, thay ta điều tra một người!”
Hai lần gặp gỡ, hai mưu đồ bí mật đều tiến hành trong bóng tối, không lâu sau bắt đầu hành trình Nam tuần.
Một đám người gồm Thái hậu, Hoàng thượng, Tần phi, tôn thất, thị vệ, thái giám và cung nữ trùng trùng điệp điệp ra khỏi Càn Thanh môn, dọc Sơn Đông vào Giang Tô, điều khiển thuyền xuôi theo kênh đào tiến nam kinh Trấn Giang, Vô Tích, Tô Châu, Gia Hưng, cuối cùng đến Hàng Châu.
Kế hậu đứng ở ngự thuyền dõi mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy núi non cộng trời cao hòa cùng một màu, mây trôi cùng chim trời bay lên, vẻ đẹp đất trời thu hết vào trong mắt, khiến nàng không khỏi thất thần.
“Nương nương.” Thẳng đến khi giọng nói Viên Xuân Vọng ở sau lưng vang lên, “Nên đi dự tiệc rồi.”
“Đi thôi.” Kế hậu thu hồi ánh mắt, xoay người lại.
Trên đường hai người một trước một sau tiến vào tầng sảnh, Viên Xuân Vọng không để lại dấu vết nói nhỏ sau lưng nàng: “Đoạn đường này Hòa Thân Vương chịu trách nhiệm thủ vệ, chờ đến khi tìm được cơ hội sẽ cùng nương nương gặp mặt một lần.”
Kế hậu cũng không để lại dấu vết nói: “Bổn cung đã biết.”
Tiến đến đại sảnh, Kế hậu nhấc lên bức rèm che đi vào, đã thấy vũ cơ nhảy múa thanh thoát, ca nữ cất tiếng hát nhẹ nhàng cùng đàn tỳ bà hợp tấu, đem một căn phòng khiêu vũ nho nhỏ biến thành tiên đài Dao Trì (nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại).
Kế hậu tìm được vị trí của mình ngồi xuống, sau đó chậm rãi giương mắt nhìn Hoằng Lịch và Ngụy Anh Lạc phía đối diện, thầm nghĩ: Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu (*). Là của ta, chung quy là của ta.
(*) Tính toán nhỏ không phải là quân tử, không độc ác chẳng phải là trượng phu
Âm mưu nàng cùng Hoằng Trú hợp tác, đã bắt đầu.