Diên Hy Công Lược

Chương 196: Không còn như trước nữa

Sau khi trở về từ Dưỡng Tâm điện, Kế hậu bắt đầu cáo bệnh, ở luôn trong phòng không rời.

Người ngoài cho rằng nàng vì chuyện của Tứ a ca nên tạm thời không tiện ra mặt, tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng thực tế, nàng thật sự đau đầu nhức óc, rời giường không nổi.

“Đứng lại.” Viên Xuân Vọng gọi lại cung nữ đang muốn tiến vào phòng, “Tâm tình Hoàng hậu nương nương không tốt, ngươi lại một thân ăn mặc giản dị như vậy, là muốn chọc tức Hoàng hậu nương nương sao?”

Cung nữ kia tên gọi là Vân Hương, mới tiến cung không lâu, tuổi vẫn còn nhỏ, mặt mày kiều diễm, quay đầu nhìn hắn, sợ hãi nói: “Vậy ngài nói xem phải làm sao bây giờ?”

Viên Xuân Vọng nhìn hai bên một chút, bên ngoài hành lang có hoa đào tỏa sắc, trong đó một cành mọc nghiêng đến đây, hắn liền thò tay ngắt một đóa hoa đào, sau đó cắm một bên tóc đối phương: “Hoa nở đẹp đẽ biết bao, nương nương nhìn thấy, nhất định bệnh cũng sẽ khỏi nhanh hơn.”

Ánh mắt của hắn chăm chú như thế, giọng nói ôn nhu đến thế, cũng không biết là đang khen hoa, hay là khen người.

Vân Hương mắc cỡ, khuôn mặt cũng đỏ lên, dáo dác nhìn xung quanh chốc lát, đảm bảo không ai nhìn thấy mới nhỏ giọng nói: “Cẩn thận đừng để Trân cô cô nhìn thấy, nếu không nô tì sẽ bị ăn mắng mất.”

Viên Xuân Vọng lớn lên đẹp mã như vậy, như là hoa đào mười dặm xinh tươi khoe thắm, có cung nữ nào mà không thích hắn? Trân Nhi đơn thuần vì hắn mà một thân một mình cho tới bây giờ, đã thành gái lỡ thì không ai muốn, vì vậy ánh mắt nhìn hắn càng thêm cấp bách. Cung nữ nào dám liếc nhìn hắn hơn một cái, quay đầu lại đều đã bị Trân Nhi hung hăng nạt một trận.

Vân Hương cẩn thận nâng niu hoa đào trên tóc mình, tiến vào phòng dâng thuốc. Thần sắc Kế hậu tiều tụy vì bệnh, hỏi Trân Nhi bên cạnh: “Khi nào Hoàng thượng đến?”

“Sẽ nhanh thôi.” Trân Nhi đáp, “Hôm nay Hoàng thượng thượng triều, sau khi Hoàng thượng họp xong nhất định sẽ đến thăm người.”

Kế hậu gật gật đầu: “Lấy gương ra đây, bổn cung muốn trang điểm một chút.”

Nhưng Trân Nhi có chút không tình nguyện, vì mấy năm này, một khi Kế hậu soi gương xong tâm tình luôn không tốt, gần đây tình trạng lại càng thêm nghiêm trọng, soi đi soi lại lập tức nổi giận.

“Ở đây…” Quả nhiên, Kế hậu vuốt cổ của mình nói, “Có phải càng có nhiều nếp nhăn hơn hay không?”

Không chờ Trân Nhi mở miệng, tay của nàng liền thuận theo cổ hướng lên mặt, lướt xoa khóe mắt của mình.

“Còn ở đây nữa.” Thanh âm của nàng mang vẻ sợ hãi cùng bối rối, “Có phải là vết chân chim không? Ngươi mau nhìn xem!”

Trân Nhi vội nói: “Nương nương, không có, thật sự không có!”

“Ngươi gạt ta!” Nhưng Kế hậu lại phẫn nộ đùng đùng, “Ngay cả ngươi cũng gạt ta, rõ ràng là có, ngươi nhìn kỹ lại đi! Ở đây này!”

Trân Nhi thở dài nói: “Nương nương, người là có tâm bệnh thôi. Rõ ràng dung nhan của người vẫn giống như trước, vô cùng xinh đẹp!”

Nữ nhân hậu cung luôn được bảo dưỡng nhan sắc, vốn so với người bên ngoài càng trẻ hơn mấy phần, huống chi Kế hậu thực sự quan tâm tới những thứ này. So với các cung phi khác, Kế hậu càng chịu khó chăm lo từng li từng tí, cho nên khuôn mặt vẫn trơn bóng xinh đẹp, tuy có nếp nhăn, nhưng lại chẳng nhiều, không nhìn kỹ, căn bản sẽ không nhìn thấy.

Giống như Trân Nhi đã nói, đây là tâm bệnh…

Đúng vào lúc này, Vân Hương bước đến: “Nương nương, đến giờ dùng thuốc rồi ạ.”

Kế hậu liếc nhìn, trông thấy tóc nàng ta có hoa đào nở rộ, khóe mắt trợn trừng, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nhổm người tát đối phương té ngã xuống mặt đất, trong miệng lạnh lùng nói: “Xinh đẹp cho ai xem?”

Móng tay của nàng được cắt dũa cẩn thận nên vừa dài vừa nhọn, trên mặt Vân Hương lập tức xuất hiện vệt máu thật dài. Nàng muốn khóc nhưng không dám khóc, muốn giải thích nhưng không dám giải thích, chỉ sợ giải thích xong sẽ bị Trân Nhi ghen ghét, đành phải dập đầu thỉnh tội: “Hoàng hậu nương nương, nô tài không dám nữa, sau này nô tài không dám nữa!”

Lúc đầu Kế hậu muốn nàng ta quỳ nhiều một chút, dập đầu tạ tội mấy lần nữa, để van xin mình nguôi giận, nhưng không ngờ Hoằng Lịch đi đến, quét mắt nhìn trên mặt đất có mảnh sứ vỡ tan cùng Vân Hương đang quỳ lạy không ngừng, cau mày nói: “Hoàng hậu, nô tài kia chọc nàng tức giận sao?”

Kế hậu vội vàng đứng dậy hành lễ, lại được hắn dìu trở về giường: “Không phải nàng đang bị bệnh sao? Cứ nghỉ ngơi đi.”

Nếu bệnh nặng thật, khí lực đâu trút xuống người hạ nhân? Kế hậu thầm nghĩ như vậy, đối với Vân Hương càng hận thêm ba phần, cảm thấy nàng ta trang điểm xinh đẹp chẳng những để muốn quyến rũ Hoằng Lịch, mà còn hại mình bị Hoằng Lịch nghi kỵ, càng nhìn nàng ta càng thấy phiền, liền phất phất tay cho nàng ta lui, sau đó nắm tay Hoằng Lịch nói: “Hoàng thượng, thần thϊếp vì sao bệnh thành như vậy, người còn chưa rõ ràng sao?”

Hoằng Lịch trầm mặc không nói.

“Đây là tâm bệnh.” Kế hậu ấn lên ngực mình, bi thương nói, “Tuy người ngoài miệng không nói gì, nhưng trong thâm tâm chắc chắn đang nảy sinh nghi ngờ, cảm thấy thần thϊếp mưu hại Ngũ a ca, sau đó giá họa cho Vĩnh Thành, đúng không?”

Hoằng Lịch không nói phải, cũng không nói không phải.

Thái độ như vậy, ngược lại càng thêm chứng minh hắn đang hoài nghi.

Sắc mặt Kế hậu đau khổ, hối hận nói: “Từ nhỏ đến lớn, Vĩnh Thành luôn đau sốt liên miên, có khi nào thần thϊếp không túc trực cả đêm? Mỗi lần nó khỏi, thần thϊếp lại ngã bệnh. Thần thϊếp bỏ ra nhiều tâm huyết chăm sóc nó như vậy, nhưng chỉ đổi lấy một lời oán hận, chỉ có thể trách lòng người tham lam. Thần thϊếp không quan tâm người khác hiểu lầm, nhưng mà Hoàng thượng, người phải tin tưởng thần thϊếp!”

Dù chưa khàn cả giọng, nhưng móng tay đã bấu vào da thịt Hoằng Lịch. Hoằng Lịch nhìn nữ tử thần sắc tiều tụy trước mặt, nói: “Hoàng hậu, nàng bệnh tình không rõ… Người đâu, truyền thái y!”

“Thần thϊếp không có bệnh!” Kế hậu ý định ôm lấy hắn, nhưng lại bị hắn tránh ra. Hoằng Lịch vừa đứng dậy bỏ đi, vừa hô lên: “Lý Ngọc, truyền thái y hội chẩn cho Hoàng hậu! Ngay bây giờ!”

Thấy Hoằng Lịch rời đi không hề ngoái đầu một lần, sắc mặt Kế hậu dần dần chuyển lạnh, nàng chợt quay đầu nói với Trân Nhi: “Đem tiện tỳ ban nãy kéo xuống, đánh ba mươi roi.”

Trân Nhi cả kinh nói: “Nương nương…”

Kế hậu lạnh lùng nói: “Cung nữ không thể trang điểm để ganh đua sắc đẹp. Nàng ta phá hủy cung quy, bổn cung nếu không trách phạt, về sau còn ai tuân thủ quy củ nữa!”

Chỉ là trong lòng nàng biết rõ, làm gì có quy củ như thế, chỉ muốn giận chó đánh mèo thôi.

Trong lòng Trân Nhi cũng biết rõ, nhưng hạ nhân không phải luôn vì chủ tử mà phân ưu sao? Nếu điều đó có thể khiến Kế hậu thoải mái chút ít, vậy cứ đánh cô ta thôi, vì vậy rất nhanh đã ra lệnh, sai người hung hăng đánh Vân Hương ba mươi roi, sau đó trở về bẩm báo cho Kế hậu nghe.

Kế hậu cũng không giữ tên xui xẻo đó trong lòng, nàng dựa vào thành giường, ngồi im đến xuất thần, thật lâu sau mới thở dài một tiếng: “Hoàng thượng cuối cùng vẫn không chịu tin tưởng bổn cung! Trân Nhi, ta đối đãi với Vĩnh Thành và Vĩnh Cơ như nhau, đều bằng tấm chân tình thật lòng, vì sao nó lại cắn ngược lại ta như vậy… Chuyện này rất kỳ quái, để ta nhớ lại, để ta nghĩ kỹ lại đã…”

Nàng thật sự quá mệt mỏi. Mấy ngày liên tiếp đều lo nghĩ khiến đầu óc nàng trở nên đau buốt mãnh liệt, hai bên thái dương giật giật không ngừng, vừa mới nghĩ ngợi đã đau đớn không thôi, vì vậy suy đi tính lại, liền đã ngủ.

Khi mở mắt ra, đã là sáng ngày hôm sau.

Có thể là vì đêm qua ngủ ngon, cho nên cơn đau đầu đã giảm đi không ít. Trân Nhi vừa thoa mặt cho Kế hậu vừa nói: “Hoàng hậu nương nương, nấu rượu Nguyên Đế thành cao, bôi lên mặt mỗi đêm, sáng sớm lại dùng nước đậu lên men rửa sạch, nếp nhăn sẽ hoàn toàn biến mất. Người nhìn xem.”

Nàng dâng một chiếc gương tới, Kế hậu tiếp nhận soi qua soi lại, không chờ nàng từ trong gương tìm ra khuyết điểm nhỏ nhặt, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng chim hót, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Viên Xuân Vọng cầm theo một l*иg chim tiến vào. Trong l*иg là một con chim Anh Vũ xanh biếc, lông vũ rực rỡ, ánh mắt linh động.

“Hoàng hậu nương nương, Hòa Thân Vương đưa Anh Vũ vào cung.” Viên Xuân Vọng nâng l*иg chim đưa tới, “Người nhìn xem, có phải rất giống con chim lúc trước hay không?”

Kế hậu đưa tay tiếp nhận, xem xét tường tận một lát, trên mặt dần dần hiện vẻ tươi cười: “Giống như đúc. Tốt, phúc khí của bổn cung đã quay trở lại!”

Nụ cười này không kéo dài được bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên xông tới một gã thái giám: “Hoàng hậu nương nương, Vân Hương nhảy giếng tự vẫn!”

Kế hậu nhìn về phía đối phương: “Ngươi nói cái gì?”

Thái giám cẩn trọng trả lời: “Lý tổng quản phái người tìm tung tích thái giám Tận Trung, không tìm được Tận Trung, mà ở bên giếng Tây Cung phát hiện một đôi giày thêu, liền phái người vớt lên, kết quả vớt lên được thi thể của Vân Hương.”

Hắn có một câu còn chưa nói, cũng không dám nói, trên thi thể Vân Hương có vết thương chồng chất, vô cùng thê thảm, lộ vẻ khi còn sống đã phải chịu tra tấn dã man. Về phần là ai đã tra tấn… mọi người bên giếng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều im miệng không nói.

L*иg ngực Kế hậu phập phồng một lát, hỏi: “Hoàng thượng đã biết?”

Thái giám: “… Dạ phải.”

“Tiện nhân!” Kế hậu đột nhiên giận dữ, chộp lấy l*иg chim đập phá, l*иg chim nhảy nện xuống mặt đất, Anh Vũ bên trong bay loạn một hồi, tiếng kêu sắc nhọn cùng lông chim thi nhau bay ra ngoài.

Lúc trước tưởng là phúc khí, bây giờ hóa ra là họa khí đầy đất.

“Ha ha, lừa mình dối người!” Kế hậu cười như châm biếm chế giễu, “Anh Vũ đã chết thì chết rồi, cho dù có mua con khác về thì cũng không phải là con trước đây! Cút ra ngoài, toàn bộ cút ra ngoài cho ta!”

Tính cả Trân Nhi bên trong, một đám người bị nàng đuổi ra khỏi tẩm điện, bên trong truyền đến tiếng âm thanh đập phá, khiến bước chân mọi người càng nhanh hơn.

Viên Xuân Vọng là người bước ra đầu tiên, ngón tay thon dài cầm theo l*иg chim nọ, còn nhàn hạ thoải mái thò tay đùa Anh Vũ bên trong đang chấn kinh, bỗng nhiên phía sau duỗi ra một bàn tay kéo hắn lại.

Hắn quay đầu lại, ôn nhu hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Trân Nhi hung hăng nhìn hắn: “Huynh còn gạt ta. Vân Hương chết như thế nào?”