Diên Hy Công Lược

Chương 184: Thật lòng

“Đây là gì thế?” Trầm Bích mở túi thơm trước mắt ra, cầm lấy một bông hoa chi tử đã được ép khô.

Di Châu nói: “Nương nương, Diên Hi cung phái người đưa tín vật này đến Dưỡng Tâm điện, trên đường đi bị nô tài chặn lại lấy được. Tiện nhân kia muốn Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý, người không thể không đề phòng!”

Trầm Bích vuốt ve cánh hoa chi tử, nghiền ngẫm cười cười.

Di Châu: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không tương lai hậu hoạn khôn lường. Chủ tử, người hãy sớm hạ quyết tâm đi!”

Trầm Bích: “Tất cả mọi người đều cho là ta muốn gϊếŧ Lệnh phi, đến cả ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”

Di Châu ngây người.

“Huống hồ, vật này có phải của Diên Hi cung đưa đến hay không cũng còn khó nói lắm.” Trầm Bích vo tròn hoa chi tử trong tay, ánh mắt xuyên qua lan can cửa sổ nhìn về phía Diên Hi cung.

Hoa chi tử trong Diên Hi cung hết nở lại rơi, đã từng ở trên cành cao thì nay bị nghiền nát trong bụi bặm.

Ngụy Anh Lạc ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, nàng dùng ánh mắt khát vọng nhìn ấm trà trên bàn, cố gắng hết sức ngồi dậy, thân thể chao đảo từ trên giường ngã lăn xuống mặt đất, từng chút từng chút bò qua, khó khăn lắm mới lết được đến chiếc bàn, gấp gáp ôm ấm trà vào lòng.

Mở nắp nhìn vào trong, hoàn toàn trống trơn.

Ngụy Anh Lạc vô lực nằm rạp ngay trên đất, nhìn giống như đã chết, chẳng có chút tiếng động nào.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, một đôi tay xuất hiện đỡ nàng đứng lên, lại đưa một ly nước tới miệng nàng. Bờ môi Ngụy Anh Lạc sớm đã khô nứt, vừa tiếp xúc với nước mát tựa như ruộng đồng hạn hán lâu ngày được gặp sương ngọt, chỉ trong nháy mắt đã uống cạn ly nước.

“Khá hơn chút nào chưa?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.

Ngụy Anh Lạc nhận ra chủ nhân giọng nói này, nàng âm u trợn mắt: “… Cô tới đây làm gì?”

Ngồi xổm trước mặt nàng đúng là Trầm Bích. Chính cô ta đã hại nàng rơi vào bước đường này, thế mà gương mặt vẫn mang theo vẻ ngây thơ vô hại như cũ: “Ta tới để giúp cô đây.”

Ngụy Anh Lạc cảm thấy nực cười vô cùng: “Giúp ta? Hay cô chỉ muốn đến xem ta sống có thảm hay không?”

“Tìm đường sống trong cõi chết.” Trầm Bích nhìn nàng cực kỳ nghiêm túc, “Nếu không ép cô đến đường cùng, sao cô có thể chịu buông tha cho cuộc sống bây giờ?”

Ngụy Anh Lạc hồ nghi nhìn nàng.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Trầm Bích dìu nàng quay về giường, thấy nàng ngồi không vững liền thân thiết chèn gối sau lưng để nàng dựa vào, giọng nói ôn nhu, “Tử Cấm Thành nổi tiếng danh lợi phú quý, nhưng những thứ ấy đều như gió thoảng mây bay, bao gồm sự sủng ái của Hoàng thượng. Nhìn như Hoàng thượng rất thương cô, nhưng chỉ cần ta thực hiện chút kế nhỏ thì Hoàng thượng liền hoài nghi cô, chán ghét cô. Có thể thấy được trong lòng Hoàng thượng, cô cũng chỉ là một món đồ chơi, tùy thời có thể bị đồ chơi tốt hơn thay thế.”

Ngụy Anh Lạc bị nàng nói khiến sắc mặt trắng bệch, lập tức muốn phản bác, nhưng trong thời gian ngắn chưa thể tìm ra lời nào phản bác được.

Tích nước không tiến, một thước không dính. Nàng chịu đựng giày vò đến hôm nay, nhưng cũng không thấy hắn đến liếc nàng một cái, trong lòng hắn… thật sự còn nàng sao?

“Anh Lạc, tất cả những việc ta làm đều vì cô, giúp cô nhìn rõ Tử Cấm Thành, hiểu rõ Hoàng đế của Đại Thanh.” Trầm Bích vắt khăn tay đã nhúng nước trước đó, đắp lên trán Ngụy Anh Lạc đang nóng hổi, “Hoàng thượng là một nam nhân dối trá, ích kỷ, vô tình, không đáng để cô lãng phí cả đời.”

Ngụy Anh Lạc đẩy tay nàng ta ra, lạnh lùng nói: “Cuối cùng cô muốn làm gì?”

“Ta muốn báo ơn.” Trầm Bích thành kính nhìn nàng, như là tín nữ đang bộc bạch tâm nguyện của bản thân với Phật tổ, “Báo đáp cô vì đã bảo vệ ân tình của ta, cũng như báo đáp ơn cứu mạng của Phú Sát đại nhân.”

Ngụy Anh Lạc ngẩn người, không ngờ từ miệng nàng lại nhảy ra cái tên Phó Hằng.

“Trên đường đến Kinh Thành ta đã từng ngã xuống vách núi, nếu không có Phú Sát đại nhân thì hiện giờ ta đã là một cỗ xương khô rồi.” Trầm Bích nói, “Ngài ấy là một người tốt, anh tuấn trẻ tuổi, ôn nhu săn sóc. Ta vẫn luôn muốn báo đáp ngài ấy, nhưng không biết phải làm sao, cho đến khi ta phát hiện ngài ấy yêu cô.”

Ngụy Anh Lạc: “Đó đều là chuyện đã qua!”

Trầm Bích: “Nhưng ngài ấy đối với cô vẫn nhớ mãi không quên, chưa từng thay đổi!”

Dáng vẻ thề thốt son sắt của đối phương khiến Ngụy Anh Lạc nghi ngờ nàng ta đã từng chạm mặt Phó Hằng rồi. Phó Hằng ơi là Phó Hằng, ngài cũng biết nàng ta là dạng nữ nhân gì mà vẫn hợp tác với nàng ta, không khác gì bảo hổ lột da.

“Vì chuyện của Minh Ngọc mà cô vẫn không tin ta sao?” Trầm Bích dò xét cẩn thận sắc mặt của nàng, thở dài, “Cho tới bây giờ, ta không những không hối hận mà còn rất vui, bởi vì cái chết của cô ấy giúp cô bỏ bớt một gánh nặng… Anh Lạc, cô không thể bị ơn nghĩa trói buộc cả đời, cô còn phải nghĩ tới bản thân nữa.”

Nói xong, nàng lấy bông hoa chi tử ép khô ra đưa đến trước mặt Ngụy Anh Lạc.

“Có người mượn danh cô đưa bông hoa chi tử này đến Dưỡng Tâm điện, may là ta bắt gặp được.” Trầm Bích hỏi, “Cô đoán người này là ai?”

Còn có thể là ai đây? Ngụy Anh Lạc chém đinh chặt sắt nói: “Hoàng hậu.”

Đây cũng là thủ đoạn thường dùng của Kế hậu.

Nếu Kế hậu muốn hại một người thì không bao giờ tự mình động thủ, mà sẽ trăm phương ngàn kế kɧıêυ ҡɧí©ɧ người bên ngoài động thủ.

Bất luận ai thắng ai thua thì mười ngón tay Kế hậu vẫn hoàn toàn sạch sẽ, không dính một giọt máu tanh nào.

Lần này cũng thế, Kế hậu mượn danh nghĩa Ngụy Anh Lạc đưa một bông hoa chi tử ép khô đến Dưỡng Tâm điện, nhưng trên đường lại cố ý để cho người Bảo Nguyệt lầu chặn lại.

Nếu như Trầm Bích thật sự có tâm cơ tranh sủng, chỉ sợ sẽ tiếp nhận lời đề nghị của Di Châu ngay lập tức, che giấu bông hoa kia đi, sau đó thừa dịp Ngụy Anh Lạc đang bệnh mà gϊếŧ chết nàng.

—— năm xưa chẳng phải Thuần quý phi cũng bị tính kế như vậy, sau đó thay Kế hậu ra tay hại chết Tiên Hoàng hậu đấy sao?

Chỉ là lúc này đây, sự tình đã lệch hướng ngoài ý muốn.

Hoặc có thể nói, Ngụy Anh Lạc không rõ Trầm Bích là hạng người gì, ngay cả Kế hậu cũng không thể thấy rõ.

Kế hậu nhất định không ngờ đến, Trầm Bích lại gọn gàng dứt khoát chạy đến chỗ Ngụy Anh Lạc đưa hoa chi tử ra, nói thẳng suy đoán của mình: “Đúng, là Hoàng hậu. Nàng muốn mượn tay ta chấm dứt triệt để tính mạng của cô, nhưng không có ta, nàng cũng có thể mượn tay người khác. Thế nên nếu cô còn không đi thì chắc chắn sẽ mất mạng ở Tử Cấm Thành mất!”

Chuyện Trầm Bích nói không đe dọa được nàng.

Nếu muốn đối phó Ngụy Anh Lạc, bây giờ là thời cơ tốt nhất.

Nhưng không ai vấp ngã hai lần cùng một chỗ. Sau bài học xương máu đó, nhất định Ngụy Anh Lạc sẽ đề cao cảnh giác với Kế hậu, với Trầm Bích, với tất cả mọi người xung quanh, không bao giờ dễ tin người lần nữa, cũng sẽ không khiến bản thân lưu lạc tới tình cảnh thế này.

Những người khác muốn đối phó nàng cũng khó, vì Ngụy Anh Lạc đã không còn nhược điểm nào —— nàng chỉ có vẻn vẹn một nhược điểm, Minh Ngọc, đã đi mất rồi.

Đứng trước mặt mọi người sẽ là một Ngụy Anh Lạc hoàn mỹ với ý chí sắt đá và không có một nhược điểm nào.

“… Cho dù ta có muốn đi chăng nữa thì sao có thể trốn ra đây?” Ví dụ như hiện tại, Ngụy Anh Lạc cũng không có ý định phản đối đối phương, chỉ qua loa nói, “Bước vào cửa cung sâu tựa như biển, chẳng lẽ cô có cách nào sao?”

“Ta có.” Không ngờ Trầm Bích lại nói, “Ta có cách giúp cô chạy trốn.”

Ngụy Anh Lạc nhìn thẳng vào đối phương, tựa hồ như muốn xuyên qua khuôn mặt xinh đẹp trước mắt này để nhìn thấu trái tim phía dưới đó.

“Anh Lạc, ta bị coi là cống phẩm dâng lên cho Hoàng thượng, vốn đã mất đi máu mủ ruột thịt, mất đi tự do cá nhân. Mỗi ngày soi gương nhìn thấy trang phục phụ nữ Mãn Thanh này, ta đều thống khổ đến tột đỉnh! Ta đi không được… Bởi vì trên người ta đang gánh vác bao kỳ vọng lẫn hòa bình của người trong tộc, ta chỉ có thể chịu đựng ở nơi này, đến khi huyết nhục hư thối, xương cốt thành tro.” Chợt Trầm Bích cầm chặt tay nàng nói, “Nhưng cô thì khác, cô vẫn còn có cơ hội!”

Ánh mắt nàng nhìn Ngụy Anh Lạc thật giống với ánh mắt Ngụy Anh Lạc khi nhìn Minh Ngọc.

Đều ký thác giấc mộng của mình lên người đối phương bằng vẻ tha thiết mong mỏi, hy vọng đối phương có thể thay mình chạm đến hạnh phúc.

Ngụy Anh Lạc ngơ ngác nói không nên lời.

“Đáp ứng ta, rời khỏi đây đi.” Trầm Bích sờ gò má nàng, thanh âm như mê như hoặc, “Trước khi quái vật khổng lồ Tử Cấm Thành này nuốt chửng cô, hãy chạy ngay đi…”