Dưỡng Tâm điện.
Hoằng Lịch ngồi sau bàn đọc sách, ngắm nhìn bức tranh 《 Xuân huy đồ 》đang trải rộng trên bàn.
Mấy ngày nay hắn giống như bị ma nhập vậy, cứ thừ người ngồi nhìn bức tranh không ngừng, giống như nếu cứ nhìn lâu như thế thì người vẽ tranh sẽ sống lại, sau đó kể hết chân tướng cho hắn nghe.
"Hoàng thượng." Lý Ngọc vội vàng tiến vào, "Tin từ Thọ Khang cung truyền đến, nói ý thức Thái hậu mơ hồ, cả người run rẩy không ngừng, đến cơm canh cũng khó nuốt!"
Hồi lâu sau, Hoằng Lịch mới ngẩng đầu lên, tựa như mê sảng: "… Ngươi nói gì?"
Lý Ngọc lại lặp lại lần nữa, bấy giờ hắn mới như từ trong mộng bừng tỉnh, chống tay lên bức tranh 《 Xuân huy đồ 》trên bàn, nhanh chóng lao ra Dưỡng Tâm điện, sau đó chạy thẳng một mạch đến Thọ Khang cung.
Lưu cô cô ra nghênh đón, Hoằng Lịch vẫy vẫy tay miễn lễ, nói gấp: "Trẫm muốn gặp Thái hậu."
Bức rèm che nhẹ nhàng lắc lư, một bàn tay đang cầm sách thò ra, tiếp theo là một gương mặt điềm tĩnh như đóa hoa sen xuất hiện. Đúng là Lục Vãn Vãn.
"Hoàng thượng." Nàng từ tẩm điện bước ra đây, hai tay cung kính nâng sách lên cho Hoằng Lịch, "Thái hậu nói đã biết được mục đích Hoàng thượng đến đây. Hoàng thượng mở quyển sách này ra là sẽ hiểu mọi chuyện."
Hoằng Lịch tiếp nhận cuốn sách có bìa xanh từ tay đối phương, nhìn lướt qua tựa đề —— 《 Duyệt vi thảo đường bút ký 》.
Bút ký ghi chép lại những câu chuyện xưa kỳ lạ. Hoằng Lịch không có hứng thú với chủ đề này, tiện tay tiếp nhận, mở cũng không thèm mở đã ném cho Lý Ngọc, sau đó sắp sửa lướt qua người Lục Vãn Vãn đi vào tẩm cung.
Lục Vãn Vãn nhẹ nhàng tiến lên ngăn cản bước đi của hắn. Hắn không chịu xem, nàng chỉ còn cách kể cho hắn nghe: "Trong sách có viết một câu chuyện xưa, nói về Hoài trấn có nông phụ họ Quách mặt mày xinh đẹp, trượng phu chạy nạn ở phương xa, phó thác lại cha mẹ cho nàng. Nàng ấy đóng chặt cửa nhà, ngày đêm dệt cửi phụng dưỡng cha mẹ chồng. Khổ nỗi số tiền kiếm được quá ít ỏi, khó mà tiếp tục duy trì, nàng đành phải cầu cứu hàng xóm láng giềng. Nhưng mọi người lực bất tòng tâm, thương không giúp được. Nàng khóc rống một trận, cuối cùng chỉ có thể dựa cửa bán rẻ tiếng cười."
Hoằng Lịch không còn kiên nhẫn nữa. Hắn không phải tới chỗ này để nghe nàng kể chuyện xưa: "Khánh quý nhân, nàng tránh ra."
Lục Vãn Vãn không chịu nhường đường, tiếp tục kể: "Quách thị bán thân phụng dưỡng cha mẹ chồng, còn dùng tiền bán thân để mua một thiếu nữ xinh đẹp nuôi ở trong nhà. Sau khi trượng phu trở về, nàng nói: 'Chàng đã trở về bình an, thϊếp trao lại chàng cha mẹ lành lặn, còn thiếu nữ thuần khiết kia là thê tử mới ta rước về cho chàng.' Nói xong, nàng liền cầm dao tự vẫn."
Nói đến đây, bỗng nhiên nàng ta quay đầu nhìn vào nội điện, cũng không biết là nhìn ai, được ai cổ vũ tinh thần, lúc này mới lấy lại dũng khí, kể nốt câu chuyện xưa dưới cái nhìn hầm hầm của Hoằng Lịch.
"… Sau khi tự vẫn, nàng ấy chết không nhắm mắt. Quan huyện nhận định nàng bất trinh, phán chôn cất nàng trong phần mộ tổ tiên, nhưng không được kề mộ chồng." Lục Vãn Vãn nói, "Chỉ có cha mẹ chồng khóc thay cho nàng, nói nhi tử bất hiếu bỏ rơi cha mẹ, để lại một nữ tử yếu đuối vì phải phụng dưỡng cha mẹ chồng mà chấp nhận thất trinh, thì sai chỗ nào? Người đương thời đều nghị luận, giữa tiết và nghĩa, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?"
Từ lúc Lục Vãn Vãn quay đầu, Hoằng Lịch đã thuận theo ánh mắt nàng ta nhìn lại, chỉ thấy đằng sau bức rèm che có lộ ra một góc tà váy thêu hình hoa chi tử.
"… Hoàng thượng! Năm đó Sơn Tây đại hạn, Tiền thị phu nhân theo Ung Chính gia vi hành. Bởi vì chuyện tranh giành thái tử mà nhiều lần người lâm vào hiểm cảnh. Sau khi thất lạc tùy tùng, Ung Chính gia trúng tên bị thương, vì để né khỏi sát thủ mà phải trốn vào núi sâu. Thế nhưng họa vô đơn chí (*họa đến dồn dập), lại gặp phải thổ phỉ ẩn náu trong núi Thái Hành. Sống chết trước mắt…" Lục Vãn Vãn trầm giọng nói, "Tiền phu nhân giữ Ung Chính gia ở lại nông gia, thay xiêm y của người vào, đơn độc dụ dỗ thổ phỉ đang đuổi theo."
Hoằng Lịch đang muốn bước đến chỗ hoa chi tử kia, nghe xong lời này đột nhiên quay đầu nhìn Lục Vãn Vãn chằm chằm: "Nàng nói cái gì?"
Lục Vãn Vãn bị hắn nhìn chằm chằm, giật mình sợ hãi lui về sau một bước, cúi đầu nói: "Có người nói, Tiền phu nhân đã bị thổ phỉ chiếm đoạt, cũng có người nói phu nhân đã gieo mình nhảy xuống từ đỉnh núi Thái Hành… Nhưng bất luận Tiền phu nhân thật sự nương thân chỗ thổ phỉ hay tự vẫn để giữ gìn trinh tiết thì cũng là vì bảo vệ trượng phu, có tình có nghĩa, khiến người cảm phục! Nhưng nếu sự tình lan truyền ra ngoài, phu nhân sẽ như Quách thị trong câu chuyện xưa, rõ ràng là nghĩa cử tốt đẹp nhưng lại nhận hết chỉ trích của biết bao người trong thiên hạ. Hoàng thượng cũng khó tránh khỏi miệng lưỡi thế gian. Đây mới chính là nguyên nhân Thái hậu luôn giữ bí mật trong lòng…"
Hoằng Lịch nhìn nàng gắt gao.
Nếu như sự tình đúng như nàng nói, như vậy cũng khó trách chuyện này luôn là một bí mật.
Hai chữ tiết nghĩa, bên nào nặng bên nào nhẹ? Rất khó nói rõ. Nhưng nếu áp đặt lên người một phi tử thì ai cũng muốn người đó phải tiết nghĩa song toàn. Nếu có thể thì tự vẫn là tốt nhất, còn nếu không thể thì sẽ có người khác giúp nàng tự vẫn, thậm chí người này còn có khả năng mang danh xả thân vì nghĩa, che giấu việc này nhằm muốn bảo vệ phi tử ấy…
Tiền phu nhân đến tột cùng là chết như thế nào? Tự vẫn hay bị ban chết? Hoằng Lịch há to miệng, lại không thể hỏi thành lời…
"… Bên cạnh Ung Chính gia có một thị vệ thân cận, đó cũng là người đầu tiên tìm được Ung Chính gia năm đó. Hiện giờ ngài ấy đã cáo lão hồi hương, sống ở Giao Châu." Lục Vãn Vãn cẩn thận dò xét sắc mặt của hắn, "Thái hậu đã phái người đi mời, chậm nhất ngày mai sẽ đến. Đến lúc đó, người có nghi vấn gì thì cứ hỏi ngài ấy là được."
Trong lòng Hoằng Lịch rối bời, chốc chốc ánh mắt rơi xuống bức tranh 《 Xuân huy đồ 》, chốc chốc lại chuyển sang cuốn 《 Duyệt vi thảo đường bút ký 》 đang ở trong tay Lý Ngọc, nhất thời không biết lời nói của đối phương là thật là giả, cũng không biết tiếp theo nên hỏi cái gì. Thôi bỏ đi. Nếu như đã mời nhân chứng đến thì dứt khoát cứ hỏi người này để giải đáp thắc mắc vậy.
"… Nếu lời Thái hậu nói là thật, ngày mai trẫm sẽ đích thân đến Thọ Khang cung quỳ gối thỉnh tội với Thái hậu." Cuối cùng, ánh mắt Hoằng Lịch xuyên thẳng vào trong nội điện, nhìn mép váy lấp ló sau bức rèm che, sau đó xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, Lục Vãn Vãn liền thở dài một hơi, hai chân như nhũn ra, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
"Cẩn thận." Một bàn tay từ phía sau đưa tới đỡ lấy nàng. Hôm nay Ngụy Anh Lạc mặc một bộ váy đan xen vài đóa hoa chi tử , nói với Lục Vãn Vãn, "Khánh quý nhân vất vả rồi."
Lục Vãn Vãn ấn tay lên ngực. Tính nàng trước giờ nhát như thỏ đế, lúc nãy khi đối diện với Hoằng Lịch còn không dám thở mạnh. Trước kia đa số thời điểm gặp mặt hắn, nàng như hóa thành em bé mặc hắn định đoạt, đã lâu lắm rồi chưa từng nói nhiều với hắn như vậy.
Có chút suy tư nhìn Ngụy Anh Lạc, nàng hỏi: "… Lệnh phi nương nương, sao người không tự mình nói những lời này với Hoàng thượng?"
"Hoàng thượng không muốn gặp ta, ta cũng không thể liên lụy Thái hậu." Ngụy Anh Lạc mỉm cười, "Huống hồ dựa vào lời nói này cũng đủ để Hoàng thượng nhớ kỹ cô, không tốt sao?"
Đây là biện pháp nhất cữ lưỡng tiện (đôi bên đều có lợi), thứ nhất giúp Thái hậu kể ra nỗi khổ tâm của người với Hoằng Lịch, thứ hai giúp Lục Vãn Vãn tranh sủng.
Nếu không như thế, sao Lục Vãn Vãn có thể giúp nàng chuyển lời được đây?
"Hiện giờ ai nấy đều tránh Thọ Khang cung, tránh Thái hậu và ta như rắn rết, cô lại có thể vào thời điểm này tới đây, là hảo ý của cô, cũng là vận khí của cô." Ngụy Anh Lạc vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu nói, "Hảo tâm phải có hảo báo, nên cứ để ta giúp cô lần này đi…"
Bàn về mỹ mạo tâm cơ thủ đoạn, mặt nào Lục Vãn Vãn cũng không bằng người khác, nhưng ngay vào lúc này lại xuất hiện ở Thọ Khang cung, chỉ có thể nói mỗi người đều có số phận riêng của mình. Nhất định nàng ta muốn mượn chuyện Thái hậu và mượn tay Ngụy Anh Lạc để tự tạo vận may cho mình, hưởng thụ vinh hoa phú quý đấy.
Ai lại đem cơ hội trời cho này đẩy sang người khác? Mặc dù Lục Vãn Vãn nhát như thỏ đế nhưng vẫn có chút dã tâm, có chút hi vọng, vì vậy ánh mắt lóe lên ít ánh sáng, cầm chặt tay Ngụy Anh Lạc, nhỏ giọng hỏi: "Lệnh phi nương nương, kế tiếp muốn thϊếp làm gì đây?"
Ngụy Anh Lạc suy nghĩ một chút, tiến đến bên tai nàng nói nhỏ: "Kế tiếp muốn cô…"