"Hoàng thượng." Hải Lan Sát quỳ trên đất, "Nô tài đã làm theo lời dặn của người tìm đọc Hoàng thất Ngọc Điệp (gia phả) rồi ạ."
Hoằng Lịch âm trầm ngồi sau bàn đọc sách, bức 《 Xuân huy đồ 》 mẫu tử tình thâm nọ bị hắn thô lỗ đẩy qua một bên. Hắn trầm giọng ra lệnh: "Nói!"
Hải Lan Sát: "Trong Hoàng thất Ngọc Điệp ghi chép rất tường tận, Hoàng thượng vào năm Khang Hi thứ năm mươi, ngày Mười ba tháng Tám năm Tân Mão, được Sùng Khánh Hoàng thái hậu hiện giờ, Nữu Hỗ Lộc thị, nữ nhi của Lăng trụ sinh ra trong Ung Hòa cung."
Nhưng Hoằng Lịch không hài lòng với kết quả này lắm, hắn nói: "Con cháu Hoàng thất ra đời được ghi trong báo cáo ba tháng một lần, ghi chú rõ sinh thần và sinh mẫu. Cách mười năm dựa theo ghi chép bản thảo mà thêm Ngọc Điệp một lần."
Hải Lan Sát ngẩn người, vội vàng trả lời: "Hoàng thượng, coi như cách mười năm thêm một lần thì dù sao cũng vẫn còn bản gốc, không thể chứng minh Ngọc Điệp từng bị người ta chỉnh sửa!"
Hoằng Lịch tâm loạn như ma, không biết kết quả này có tính là tốt hay không, nhưng lòng nghi ngờ dâng cao, cần phải tra ra manh mối ngay lập tức, lúc này tiếp tục truy vấn: "Trẫm kêu khanh tra cuốn thực lục của tiên đế, thu hoạch được gì rồi?"
Hải Lan Sát: "Cuốn Thực lục và Ngọc Điệp ghi chép hoàn toàn khớp nhau. Trong đó ghi Lễ bộ phụng chỉ của Thánh Mẫu Hoàng thái hậu, Trắc Phi Niên thị phong làm Quý phi; Trắc Phi Lý thị phong làm Tề phi; cách cách Nữu Hỗ Lộc thị phong làm Hi phi —— "
"… Những ghi chép này đều không tra ra được ngọn ngành. Xem ra, lời Ôn Thục phu nhân nói là thật hay giả, chỉ có một người có thể nói với trẫm!" Chợt Hoằng Lịch đứng dậy, vứt bỏ mọi người trong Dưỡng Tâm điện, một mình bước thẳng ra ngoài.
Thọ Khang cung.
Thái hậu đang ở lễ Phật niệm kinh gõ mõ, bỗng một loạt tiếng bước chân xông vào làm rối loạn Phật đường vốn yên ắng.
"Hoàng thượng?" Thái hậu quay đầu, kinh ngạc nhìn đối phương, "Con làm sao vậy, sao sắc mặt khó coi thế?"
Khuôn mặt Hoằng Lịch giăng đầy mây đen, vung tay lên: "Trẫm có chuyện quan trọng muốn bàn luận với Thái hậu, các ngươi lui ra ngoài hết đi!"
Lưu cô cô liếc nhìn Thái hậu, thấy Thái hậu gật gật đầu mới dẫn mọi người ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, Thái hậu từ bồ đoàn đứng lên, đến gần hắn, trên mặt mỉm cười yêu thương: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ có thể nói rồi chứ?"
Hoằng Lịch nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của đối phương, tựa như muốn phân biệt nụ cười đó là thật hay giả: "Ôn Thục phu nhân trước lúc qua đời vì bệnh nặng đã để lại cho trẫm một lá thư. Thái hậu, trẫm chỉ muốn hỏi người một câu, rốt cuộc sinh mẫu của trẫm là người… hay là Tiền thị?"
Nụ cười trên mặt Thái hậu cứng đờ.
Biểu lộ biến hóa này không thoát khỏi ánh mắt của Hoằng Lịch, hắn lập tức chất vấn: "Giả sử sinh mẫu của trẫm thật sự là một nữ tử người Hán, vậy tại sao người ở Thọ Khang cung lại luôn tự xưng là sinh mẫu?"
Thái hậu nhanh chóng khôi phục vẻ trấn định, trái lại chất vấn hắn: "Hoàng thượng luôn không thích nghe tin vớ vẩn, chẳng lẽ Hoàng thất Ngọc Điệp còn có thể làm giả sao?"
"Ngọc Điệp, thánh chỉ đều có thể bị hậu nhân bóp méo, không ai biết được chân tướng ban đầu thế nào." Hoằng Lịch gằn từng chữ, "Vì vậy, trẫm tự mình đến đây nghe đáp án, xin Thái hậu thẳng thắn nói thật."
Nhưng Thái hậu lại mím chặt môi, vẻ giận dữ như bị người mạo phạm.
"… Ôn Thục phu nhân là nhũ mẫu của trẫm, con người bà ấy thế nào trẫm hiểu rõ hơn bất cứ ai." Nếu là lúc trước, Hoằng Lịch sớm đã chịu thua, nhưng hôm nay hắn không dễ dàng buông tha như vậy, "Nếu người không chịu nói, trẫm có thể đi điều tra người cũ của Ung Vương Phủ năm đó, trẫm sẽ tìm ra từng người từng người một. Đến lúc đó sẽ không thể theo ý Thái hậu được nữa."
Bởi vì lời nói cuối cùng này của hắn, sự tĩnh mịch bào trùm cả đại điện.
Ngụy Anh Lạc vốn đang cầm một chồng kinh thư muốn đi ra, thấy bầu không khí như thế, cũng chỉ có thể trốn sau tấm bình phong hình hoa điểu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thật lâu sau đó, lại nghe Thái hậu nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy, sinh mẫu của Hoàng Đế quả thực là Tiền thị Gia Hưng."
Hoằng Lịch khϊếp sợ không thôi, truy vấn: "Vì sao suốt bao năm qua chưa từng có ai nói với trẫm điều này?"
Thái hậu chậm rãi xoay người, tay gảy từng viên tràng hạt, chậm rãi đi đến trước tượng Phật, đưa lưng về phía hắn nói: "Khi đó tiên đế còn là Ung Thân Vương, Tiền thị chỉ là tỳ nữ của Vương Phủ. Có một lần Vương gia nhiễm bệnh, cô ta chăm sóc cực nhọc ngày đêm, hầu hạ tỉ mỉ, không thể nghỉ ngơi đầy đủ khiến Vương gia cảm động sâu sắc, mới đặc biệt phong cô ta là cách cách. Đáng tiếc…"
"Đáng tiếc cái gì?" Hoằng Lịch vội hỏi.
Thái hậu: "Đáng tiếc, mệnh của con lại quá tốt."
Hoằng Lịch sững sờ: "Trẫm không hiểu…"
"Tân Mão, Đinh Dậu, Canh Ngọ, Bính Tử, bao hàm ngũ phúc, phú quý vô biên, có thể giúp Vương gia trèo lên ngôi cửu ngũ. Kim mệnh như thế đã định trước là bất phàm, sao có thể để một nữ tử người Hán có xuất thân thấp hèn nuôi dưỡng?" Đột nhiên Thái hậu xoay đầu nhìn hắn, "Thầy tướng nói, nếu để con lại bên người Tiền thị, nhất định sẽ gây trở ngại số mệnh của con. Vì vậy, từ khi con vừa ra đời đã được ôm đến chỗ ta, thành con của ta."
"Còn…" Thanh âm Hoằng Lịch khẽ run, "Tiền thị kia thì sao?"
Thái hậu thở dài một tiếng: "Tiền thị sinh con tổn thương nguyên khí, không quá hai ba năm cạn dầu đèn tắt, buông tay nhân gian. Trước lúc lâm chung, cô ta lôi kéo tay ta, chậm chạp không chịu nhắm mắt, chờ đến khi ta đồng ý với cô ta xem con thành con ruột, cô ta mới nhắm mắt xuôi tay."
Hoằng Lịch lại trầm mặc, hắn tựa hồ rất muốn tin tưởng, nhưng lại nhịn không được hoài nghi lời nói này là thật hay giả, thật lâu sau mới khàn giọng nói: "Những lời Thái hậu nói là thật sao?"
"Hoàng thượng!" Rốt cuộc trên mặt Thái hậu đã hiện rõ vẻ tức giận, "Người đời nói công sinh thành không nặng bằng ơn dưỡng dục. Dù ta không phải là ngạch nương ruột của con, nhưng ta đã tận tâm nuôi dưỡng con nhiều năm. Con thử cẩn thận nghĩ lại xem, bao nhiêu năm qua, ta có đối xử lạnh nhạt với con lần nào chưa? Ta nâng niu con như viên minh châu quý trong tay, con lại không tin ta sao?"
Hoằng Lịch nhìn chằm chằm vẻ mặt giận dữ của đối phương hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi cúi đầu xuống: "Thái hậu nói phải, đúng là trẫm đường đột, xin Thái hậu thứ tội."
Thấy hắn chịu cúi đầu, Thái hậu cũng hòa hoãn ngữ khí, vươn tay nắm lấy hắn: "Hoàng đế, nếu quả thực Ôn Thục phu nhân có lưu lại lá thư đó, vậy sao trong mười năm lại không chịu lấy ra? Nhất định lá thư này đã có người ngụy tạo, muốn ly gián tình cảm mẫu tử chúng ta. Đối phương biết rõ con là người hiếu thuận với mẫu thân, chợt nghe được tin này, tất nhiên sẽ nổi giận…"
Cũng không biết là hắn cố ý hay vô tình, Hoằng Lịch né tránh được tay đối phương, xoay người nói: "Thái hậu, chuyện này trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Hôm nay quấy nhiễu Thái hậu, tất cả đều là nhi tử bất hiếu. Hôm khác sẽ đến thỉnh tội với Thái hậu. Nhi tử cáo lui trước."
Thái hậu ngẩn người, hướng bóng lưng của hắn hô to: "Hoàng thượng!"
Hoằng Lịch tựa như không nghe thấy tiếng gọi của Thái hậu, cũng không quay đầu lại mà xuất cung rời đi.
Sau lưng, Thái hậu vội vã đuổi theo vài bước, sơ sẩy một cái lại té ngã xuống đất. Ngụy Anh Lạc thấy thế vội vàng từ phía sau tấm bình phong bước ra, vươn tay nâng người Thái hậu dậy.
"Hỏng rồi." Thoạt nhìn Thái hậu như mất hồn mất vía, chỉ biết nhắc đi nhắc lại một câu này, "Hỏng hết rồi."
"Xin Thái hậu thứ tội, thần thϊếp không phải cố ý muốn nghe trộm." Ngụy Anh Lạc đi đầu xưng tội trước, thấy dáng vẻ Thái hậu không để ý liền chuyển chủ đề tới việc chính, "Vừa rồi Thái hậu nói những câu chân thành, nhất định Hoàng thượng sẽ không bởi vì sinh mẫu là người khác mà sinh ra hiềm khích với Thái hậu ."
Nhưng Thái hậu lại lắc đầu, hoang mang lo lắng nói: "Nếu chỉ vì chuyện này, sắc mặt của Hoàng đế sẽ không đáng sợ như thế. Ta là lo lắng… nội dung bức thư đó không hề đơn giản như vậy!"