Tin vui, với những người khác là tin vui.
Nhưng với một số người lại hóa thành tin cực xấu.
Thật vất vả mới dỗ được Vĩnh Dung ngủ, Thuần quý phi hỏi với vẻ uể oải: "Hôm nay Hoàng thượng vẫn ở lại Trường Xuân cung sao?"
Ngọc Hồ: "Vâng."
Ngón tay nhẹ lướt qua mặt Vĩnh Dung, Thuần quý phi khe khẽ thổi giọt nước mắt còn vương trên mặt con.
"Hôm nay Vĩnh Dung cũng khóc đòi a mã." Thuần quý phi đặt ngón tay lên môi, nhẹ nhàng liếʍ giọt lệ đắng chát ấy, "… Giúp bản cung thay y phục. Bản cung muốn tới Trường Xuân cung một chuyến."
Trước cửa Trường Xuân cung.
Càng đi vào bên trong, tiếng hoan hô cười nói lại càng rõ ràng hơn.
Một nam, một nữ, một đứa nhỏ.
Vừa vặn là một nhà ba người.
Đôi chân Thuần quý phi ngừng trước cổng chính, mất cả buổi trời mới bước qua cánh cửa.
Sau đó, Thuần quý phi trông thấy cảnh mà bản thân không muốn thấy nhất.
Hoàng hậu ngồi trên ghế dựa, trong tay ôm một bộ y phục nho nhỏ, thỉnh thoảng thêu một đường kim rồi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn một lớn một nhỏ phía đối diện. Hoằng Lịch đâu còn ra dáng quân vương nữa, lộn xộn như một ông bố ngốc, nâng cao đứa nhỏ được bọc trong khăn rồi hạ xuống, trêu chọc đối phương cười toe toét không ngừng.
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, ngược lại Thuần quý phi giống như người dư thừa.
Mạnh mẽ lên tinh thần, Thuần quý phi cười tiến lên: "Bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu… Nha, nhìn Thất a ca này, vầng trán cao đầy, địa các (*) tròn trịa, là tướng mạo phú quý trời sinh."
(*) Địa các là phần tận cùng của khuôn mặt, ta thường gọi chung là Cằm
Hài tử mới ra đời, mặt mũi còn chưa phát triển hết, sao có vầng trán cao đầy, địa các tròn trịa được? Nhưng Hoằng Lịch lại tin, không những tin mà còn chưa thấy hài lòng, nói: "Dung mạo của đứa nhỏ này giống trẫm như đúc. Tướng mạo này đâu chỉ có phú quý trời sinh, phúc khí sau này không thể đoán định!"
Sắc mặt Thuần quý phi cứng đờ. Thấy hắn tập trung hết tinh thần lên người đứa nhỏ, trong mắt không có cô ta, càng không có Vĩnh Dung khóc lóc chờ hắn đến, trong lòng ngũ vị trộn lẫn, tư vị khó tả.
Lại chờ thêm một lúc, thực sự là chờ không nổi nữa, Thuần quý phi chỉ đành đứng dậy cáo từ.
Trở về Chung Túy cung, lại phát hiện một vị khách ngoài dự kiến đã đến trước mình một bước, đang chờ trong cung.
"Muội về rồi à." Nhàn quý phi cầm một khối xếp hình, trêu đùa Vĩnh Dung đang ngồi đùi mình, cười hỏi, "Thấy Thất a ca rồi hả?"
Thuần quý phi gật gật đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Thất a ca thông minh lanh lợi, hoàn toàn khiến người khác yêu thích."
"Đúng vậy." Cũng không biết Nhàn quý phi vô tình hay cố ý mà thuận theo lời Thuần quý phi nói ra, "Hoàng thượng cực kỳ coi trọng Thất a ca, nên vừa dặn dò năm nay bữa cơm giao thừa đoàn viên sẽ được làm ở Càn Thanh Cung, hơn nữa còn phải kết thúc sớm, tránh để Thất a ca trúng gió nhiễm lạnh."
"A a, a a…" Vĩnh Dung thấy mẫu thân tới, cả người đang vùi vào lòng Nhàn quý phi lại duỗi hai tay bé nhỏ mũm mỉm hướng đến Thuần quý phi.
Nội tâm Thuần quý phi mềm nhũn khi thấy con, lập tức đưa tay bế con lên, bên tai chợt vang lên tiếng Nhàn quý phi thở dài: "Tuy trong cung có nhiều a ca, nhưng ta chưa bao giờ thấy Hoàng thượng yêu quý một vị a ca nào như trân bảo vậy cả."
"Vĩnh Tông là đích tử chính cung, đương nhiên có phần được sủng ái hơn những a ca khác rồi." Thuần quý phi miễn cưỡng nói.
"Đúng vậy, đích tử chính cung nên có sự khác biệt." Nhàn quý phi cười nói, "Như muội cũng biết rồi đó, Thất a ca ra đời đúng vào ngày trời hạn gặp mưa, giải nạn hạn hán cho Cam Túc. Đừng nói là Hoàng thượng, ngay cả Thái hậu cũng nói đứa bé này được trời cao phù hộ, có phúc khí lớn! Người người đều đang bàn luận, sau này Thất a ca trưởng thành sẽ trở thành người thích hợp nhất để kế thừa đại thống."
"Kế thừa đại thống?" Thuần quý phi khó nén vẻ mặt kinh sợ, "Chẳng phải tiên đế gia đã sớm hạ chỉ phải bí mật lập trữ (**) sao?"
(**) người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua
"Đó chẳng qua chỉ là quy củ trên danh nghĩa." Nhàn quý phi bật cười thành tiếng: "Muội quên rồi sao? Dù trước đây tiên đế chưa nói rõ, nhưng vương công tôn thất, đại thần khắp triều, ai mà không biết Hoàng thượng chính là trữ quân tương lai. Bây giờ Hoàng thượng đặc biệt sủng ái Thất a ca như thế, tôn thất đại thần tự ngầm hiểu trong lòng, ngay cả các phiên vương ngoại và sứ thần nước khác cũng đều rối rít dâng lễ vật chúc mừng."
Thuần quý phi ôm ái tử trong ngực, trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói: "Qua nhiều đời Hoàng đế Đại Thanh, chưa từng có tiền lệ cho đích tử của chính cung kế thừa đại thống…"
"Đúng vậy!" Ngọc Hồ ở một bên chen miệng vào, "Thất a ca còn chưa trưởng thành, ai biết sẽ có tư chất gì, sao có thể kế thừa đại thống chứ?"
Lời nói của cô ta quá mức thẳng thắn, Thuần quý phi nhíu mày: "Ngọc Hồ! Không được nói lung tung!"
Ngoài miệng thì quát lớn, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Nhàn quý phi, giống như đang đợi cô ta gật đầu.
Nhưng Nhàn quý phi lại lắc đầu cười khổ: "Có một đích tử như chiếm được hết lòng người trong thiên hạ!"
Có một đích tử như chiếm được hết lòng người trong thiên hạ.
Tuy Nhàn quý phi đã đi rồi, nhưng lời này của cô ta lại như tiếng chuông reo vang không ngớt trong lòng Thuần quý phi, dần dà tâm phiền ý loạn, Thuần quý phi bỗng nhiên vung tay lên, tay áo sượt qua mặt bàn làm hất đổ một nửa mô hình, khiến các khối xếp hình như bị gió cuốn rơi lộn xộn tứ tung.
Vĩnh Dung cố hết sức mới lắp ráp hoàn chỉnh, chứng kiến một màn này hóa ngốc chốc lát, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu một cái, oa oa khóc lớn.
"Lục a ca đừng khóc, nô tỳ giúp người xếp lại." Ngọc Hồ vội vàng quỳ xuống đất, nhặt lên từng khối xếp hình đang rơi vãi khắp nơi.
Tiếng khóc của Vĩnh Dung khiến Thuần quý phi bừng tỉnh. Kinh ngạc sau nửa ngày, cô ta chợt ôm Vĩnh Dung vào lòng, giọng nói mang theo nghẹn ngào: "Vĩnh Dung, đều tại ngạch nương không tốt, ngạch nương giận loạn làm con sợ hãi…"
Tuy Vĩnh Dung tuổi còn nhỏ nhưng là một hài tử tri kỷ, thấy mẫu thân mình rơi lệ liền hít hít mũi, ôm đầu mẫu thân cùng khóc chung.
Một lớn một nhỏ khóc một hồi lâu mới dừng lại. Thuần quý phi tiếp nhận khăn ấm từ tay Ngọc Hồ, nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt Vĩnh Dung, khẽ hỏi: "Ngọc Hồ, ngươi thử nói xem, Vĩnh Dung kém hơn Thất a ca chỗ nào?"
"Lục a ca của chúng ta không hề thua kém Thất a ca tí nào." Tất nhiên Ngọc Hồ sẽ nói tốt cho tiểu chủ tử nhà mình rồi, "Không những không kém, ở những khía cạnh khác đều trội hơn hẳn Thất a ca."
Dù sao hài tử nhà mình vẫn tốt hơn trăm nghìn lần, Thuần quý phi cười nói: "Ngươi nói không sai, Vĩnh Dung vừa thông minh vừa biết quan tâm. Trong cung có nhiều a ca như vậy vẫn không thấy ai xuất sắc hơn nó, kém còn kém hơn, kém còn kém hơn…"
Thanh âm của cô ta như tuyết đầu mùa, tiêu tan trong không khí.
Cùng lúc đó, bên ngoài Chung Túy cung.
Rừng hoa đang nở rộ, hà tất phải vội vàng.
Nhàn quý phi nhàn nhã đi dạo qua từng gốc cây mai, bỗng nhiên cánh tay cầm quạt mỹ nhân cố chấp nhấc lên, đè thấp một cành hoa.
Hoa trên cành một lớn một nhỏ, một đóa hoa mai đỏ thẫm kề bên một nụ hoa nhỏ, giống như mẫu tử thân thiết.
"Trân Nhi." Nhàn quý phi cười nói, "Ngươi cũng biết rõ, tuy hài tử trên đời này khác biệt, nhưng mẫu thân trên đời này đều từ một khuôn mẫu mà ra… Thậm chí các nàng ấy còn nghĩ, muốn đưa toàn bộ những thứ tốt nhất trong thiên hạ đến trước mặt hài tử nhà mình."
Thu hồi cây quạt, cô ta tiếp tục cười đi về phía trước.
Phía sau, đóa mai lớn đỏ và nụ hoa nhỏ đó từ trên đầu cành rơi rụng, đáp xuống dấu chân bùn đất mà Nhàn quý phi để lại.