Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 27

Hoàng đế tự nhiên là cố tình tìm cơ hội để bị bắt đi. Hắn không thể khẳng định Bạch U đến trong tay Trình Bình sẽ như thế nào, nàng còn có thể thích chính mình hay không. Nhưng hắn vẫn cứ muốn tới.

Mà xuống xe ngựa, trên mắt che lụa bố trắng, hoàng đế bị người va vào, nghe được thanh âm tràn ngập tức giận của Bạch U. Hoàng đế nhịn không được, môi nhẹ nhàng cong lên.

Thị vệ hai bên người hắn kinh giận: “Nương tử, sao lại tới nơi này? Mau rời khỏi đây!”

Bạch U không đi.

Nàng bắt lấy ống tay áo của hoàng đế.

Hoàng đế duỗi tay kéo mảnh vải che mắt xuống, cúi đầu nhìn Bạch U. Bạch U mỉm cười xinh đẹp với hắn, cả người nàng giống như một đoá hoa đào một mình nở rộ giữa núi rừng. Trong mắt đóa hoa đào nhỏ này có sóng nước lóng lánh, nước mắt lập loè, hiển nhiên đối với sự xuất hiện của hắn, vô cùng uất ức vì thấy hắn bị bắt dễ dàng như vậy.

Bạch U cảm động: “Bệ hạ, người tới cứu ta sao?”

Hoàng đế không đổi sắc mặt nhìn những người đang vây quanh bọn họ, hắn không hề tiến thủ thầm nghĩ: “Ta yếu như vậy, ta có bản lĩnh này sao?”

Vừa mới oán giận hoàng đế yếu ớt xong, Bạch U không dám nói lời nào: “…”

Bên người có thị vệ tới túm Bạch U, muốn kéo Bạch U đi. Bạch U vội vàng trốn ra phía sau hoàng đế, lấy lòng xin tha: “Các vị đại ca, các ngươi cho ta đi cùng các ngươi một chuyến đi. Dù sao đây là địa bàn của các ngươi, ta đưa người qua đi, ta cũng không làm được cái gì.”

Hoàng đế đánh giá Bạch U nửa ngày, không biểu hiện ra một chút tình thâm không được. Hắn nói: “Ngươi béo. Trong khoảng thời gian này ăn uống không tồi đi?”

Bạch U khϊếp sợ.

Nàng cùng thị vệ xin tha, trăm vội bên trong còn bớt thời giờ quay đầu lại đối mặt hoàng đế đang công kích nàng này: “Bệ hạ, ta cũng không thấy người tiều tụy chút nào đâu? Chúng ta nhị ca không nói đại ca* được không?”

(*nhị ca không nói đại ca: đại khái cũng như kẻ tám lạng người nửa cân)

Hoàng đế hừ một tiếng sau cười nhạo, thần sắc lạnh lùng.

Thanh niên cùng nữ lang đứng chung một chỗ, thị vệ chung quanh nghe xong đối thoại giữa bọn họ, tắc mơ hồ thật sâu — đây là đối thoại hằng ngày giữa cẩu hoàng đế cùng sủng phi của hắn?

Hoàng đế thật giống một vị đế vương, bị bắt cóc đến khe suối nhỏ này, chung quanh tất cả đều là địch nhân, hắn cũng hồn nhiên không thèm để ý. Nhìn thấy Bạch U, hắn hơi hơi thở ra một hơi, cũng không có kích động đến muốn chết muốn sống.

Mà Bạch U cố níu nửa ngày, lại lôi Trình Bình ra tới: “Các ngươi không được kéo ta ra! Ta chỉ là đưa người qua đi, các ngươi làm ta bị thương, chờ nhị điện hạ tới ta liền mách hắn!”

Các thuộc hạ khó xử, trơ mắt nhìn Bạch U cùng hoàng đế dây dưa không rõ, nhưng xét thấy Trình Bình chưa tới, bọn họ liền thương lượng, đáp ứng cho Bạch U theo chân bọn họ đi một chuyến.

Dù sao đã điều tra rồi, sau khi hoàng đế bị bọn họ mang đi, không có người theo dõi ở phía sau.

Mà Bạch U liền đi theo hoàng đế, bị nhóm người này vây quanh đi ở giữa. Nhiều người giáp mặt như vậy, Bạch U không thể nói chuyện quá tư mật với hoàng đế, nàng liền nắm lấy tay hắn, đơn giản nói về tình huống của chính mình, để tránh cho hắn không biết tình huống mà làm xằng bậy.

Bạch U giống như bà tám, thanh âm và tình cảm phong phú: “… Tóm lại, chính là nhị điện hạ thích ta, Vu nương tử kia lại thích nhị điện hạ, nhị điện hạ còn đồng tình Vu nương tử kia. Giữa ba người cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, đặc biệt phiền toái.”

Hoàng đế ý vị thâm trường mà liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt kia ý tứ là, nhìn không ra sinh hoạt tình yêu của ngươi xuất sắc như vậy.

Bạch U vội vàng chỉ vào mũi chính mình tự chứng trong sạch: “Bệ hạ, người cũng không nên oan uổng ta, ta không hề thích Trình Bình. Ta bây giờ, chẳng qua là chướng ngại vật giữa tình yêu của Trình Bình và Vu nương tử.”

Chung quanh thị vệ bất mãn: “Này!”

Nói chuyện kiểu gì vậy!

Tuy nhiên hoàng đế cùng Bạch U đều không để ý tới nhưng người chung quanh đang áp giải bọn họ đi. Bạch U nói xong chuyện của chính mình, lại lắp bắp mà kéo tay áo hoàng đế. Nàng có lạc quan, trong giọng nói cũng không khỏi mang lên một chút lo lắng: “Người thì sao? Người thật là bị bắt tới? Bên cạnh người nhiều cao thủ như vậy, sao lại tự mình làm chuyện nguy hiểm chứ? Người nói thật… Có phải bởi vì lo lắng cho ta nên người mới bị bắt hay không?”

Khi nói chuyện, hai người đã thấy được một khoảnh sân. Xem ra mục đích của bọn họ chính là nơi đó.

Hoàng đế thất thần mà trả lời Bạch U: “Không phải bởi vì lo lắng ngươi. Ta là tới làm chướng ngại vật tình yêu giữa ngươi và Trình Bình.”

Bạch U: “…”

Bọn họ bị áp vào cái sân này, thị vệ mở cửa ra. Đối mặt là một vị hoàng đế, bọn họ cũng không quá ép buộc, chỉ là ý bảo hoàng đế đi vào. Hoàng đế vỗ vỗ tay Bạch U lôi kéo tay áo hắn, nhiều người nhìn như vậy, hắn cũng chưa nói cái gì, liền phải đi vào.

Mà Bạch U giật mình một cái.

Nàng bỗng nhiên kéo hắn, làm hắn nghiêng người qua. Hoàng đế cho rằng nàng còn muốn nói cái gì, liền nghiêng người, cúi đầu.

Mà đột nhiên không kịp phòng ngừa, Bạch U nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm lấy vòng eo hắn, mặt dán lên chỗ trái tim hắn.

Mọi người chung quanh hút khí.

Sau đó tức giận: “Nương tử! Thỉnh chú ý đúng mực! Ngươi đang làm gì?”

Cuối ngày, thôn nhỏ trong núi vừa lạnh lại khô ráo. Trong thời tiết đầu mùa đông, tay áo hoàng đế rủ xuống đất, dáng đứng thẳng tắp, bị nữ lang ôm lấy.

Thân mình nàng run nhè nhẹ.

Bạch U nghẹn ngào: “Bất kể như thế nào, ta cảm kích người. Ta biết nếu không phải ta, người không có khả năng bị bắt đến nơi này. Là ta hại người.”

Hoàng đế chậm rãi ôm lấy nàng, bàn tay đỡ phía sau lưng nàng vỗ nhẹ nhẹ hai cái.

Hắn nói: “Nước mũi cọ lên cổ áo ta, tránh ra.”

Bạch U lắc lư giữa yêu hắn hay là bóp chết hắn.



Đêm này, chỗ Bạch U lại tới rất nhiều thuyết khách, kể lại tình yêu ngày cũ giữa nàng và Trình Bình, khuyên nàng hòa hợp trở lại với nhị điện hạ. Bọn họ thở dài: “Nhị điện hạ làm lụng vất vả như thế, đã nhiều ngày đổi mùa bị cảm, nương tử ngươi cũng không đi xem. Đã nhiều ngày nhị điện hạ một bên bệnh, một bên còn muốn thẩm vấn cẩu hoàng đế kia…”

Lỗ tai Bạch U dựng thẳng lên: Gì cơ, thẩm vấn hoàng đế?

Mới vừa rồi Bạch U còn bày ra thái độ cự tuyệt, lúc này lại đứng lên, nói: “Kia nhị điện hạ thật là quá vất vả, nếu không ta tới đưa chén dược cho hắn?”

Vừa lúc ngẫu nhiên gặp bệ hạ của nàng.



Tiếng chó sủa nơi xa bỗng nhiên vang lên, gần chỗ có ánh đèn như hạt đậu toả ra.

Giữa phòng, hoàng đế một thân thường phục màu đen, tư thái tản mạn mà ngồi. So sánh với thanh niên tái nhợt đứng đối diện, hoàng đế rất có một loại khí chất vương giả gặp nguy không loạn.

Tâm tình Trình Bình phức tạp: “Tam đệ, cuối cùng ngươi ta cũng gặp mặt. Ta thật không nghĩ tới, ngươi sẽ bởi vì U U, cam nguyện nhảy vào bẫy rập này, khiến chính mình bị động như vậy.”

Hoàng đế mặt vô biểu tình.

Trình Bình nói: “Ngươi tới này một chuyến, coi như biết, ta nhất định phải lấy máu trong tim ngươi chữa bệnh. Nhưng ngươi yên tâm, ta mới đến đại phu tốt nhất, tận lực giữ lại tánh mạng của ngươi…”

Mí mắt Hoàng đế nâng lên hướng về phía trước.

Hắn đối với sinh tử không thèm để ý: “Ta có thể cho ngươi máu trong tim ta, nhưng sau khi sự thành, mặc kệ ta sống hay chết, ta đều phải mang U U đi.”

Trình Bình: “Chuyện này không có khả năng!”

Hoàng đế làm lơ hắn, tiếp tục nói: “Nếu U U không thể rời đi, ta sẽ không cam nguyện đưa ra máu trong tim ta. Ngươi có thể thử một lần, là động tác ngươi lấy máu nhanh, hay là động tác ta tự sát nhanh.”

Trình Bình ngơ ngẩn nhìn hắn.

Hắn lẩm bẩm lên tiếng: “Tam đệ, vì sao ngươi trở nên cực đoan như thế? Ta đã nói ta không muốn tổn thương tánh mạng của ngươi…”

Hoàng đế cười nhẹ.

Hắn nói: “Lấy máu trong tim ta, còn không muốn tổn thương tính mạng ta?”

Hắn tùy ý nói: “Không sao cả, tùy tiện ngươi nói như thế nào. U U cần phải đi theo ta.”

Trình Bình: “U U cùng ta là thiệt tình yêu nhau, nàng há có thể đi theo ngươi? Ta sẽ không vì tánh mạng của chính mình, tặng U U cho ngươi. Tam đệ, ngươi đổi điều kiện…”

Hắn nói còn chưa dứt lời, đã nghe được tiếng ồn ào trong sân.

Sau khi Trình Bình chất vấn, thủ hạ trong viện lui ra phía sau, cửa phòng bị đẩy ra, Bạch U trắng mặt bước vào phòng. Mà nhìn đến Bạch U tiến vào, hoàng đế vẫn luôn không biểu tình, mới liếc nhìn qua.

Bạch U nhìn Trình Bình: “Ta nghe được các ngươi nói chuyện! Ngươi muốn lấy máu trong tim hắn mới có thể giải độc? Lúc trước ta hỏi ngươi ta rời khỏi cung, độc của ngươi làm sao bây giờ. Ngươi nói ngươi có biện pháp khác. Biện pháp khác của ngươi, chính là chỉ hắn sẽ vì ta mà đưa tới cửa sao?”

Bạch U không màng Trình Bình ngăn trở, tiến lên đi tới bên người hoàng đế. Dưới ánh nhìn chăm chú của hoàng đế, nàng đưa lưng về phía hoàng đế, mặt hướng về Trình Bình.

Bạch U nói: “Ngươi thật là đồ ngụy quân tử! Năm đó phụ thân ngươi vì cứu ngươi, muốn gϊếŧ bệ hạ. Ngươi hiện tại vì mạng sống, cũng muốn gϊếŧ bệ hạ. Ngươi còn làm ta tiến cung! Trên người ta còn trúng độc! Ngươi nói yêu ta, yêu ta liền muốn ta vì ngươi trúng độc, chỉ vì thử một lần có phải bệ hạ thật sự có thể giải độc hay không sao?”

Trình Bình gấp giọng: “Không phải như vậy… Ta không hạ độc ngươi! Ta cũng không biết…”

Bạch U: “Không phải ngươi, chính là người bên cạnh ngươi! Làm ta lấy thân thử độc, làm ta đi thử bệ hạ! Vì cái gì ta muốn giúp ngươi? Bởi vì ta yêu ngươi sao? Sao ta có thể yêu ngươi? Ta bị ngươi liên lụy trúng độc, bên cạnh ngươi còn vẫn luôn mang theo Vu nương tử kia. Nàng thích ngươi, ngươi mắt mù nhìn không tới sao?”

Trình Bình: “Không phải như vậy…”

Bạch U ngắt lời: “Chính là như vậy!”

Nàng quay đầu lại, nhìn về phía hoàng đế đang trầm mặc nhìn chằm chằm nàng. Hoàng đế như suy tư gì mà nhìn nàng, cảm xúc cũng không thấy có gì kích động.

Bạch U duỗi tay gạt một chút nước nơi khóe mắt, trong lòng mắng hoàng đế vô tình, nhưng mà nàng đã quen loại trạng thái rất ít động tình này của hoàng đế. Tuy rằng mang danh hào bạo quân, nhưng thời điểm hoàng đế thật sự tức giận, kỳ thật là rất ít.

Bỏ đi, khiến cho cẩu hoàng đế lẳng lặng xem diễn, nàng tới xé Trình Bình đi.

Bạch U chất vấn Trình Bình: “Đây là tình yêu của ngươi sao? Ngươi giữ lại một nữ nhân thích ngươi ở bên người, làm ta tiến cung đi đón ý nói hùa một nam nhân khác. Ta mất trí nhớ, ngươi lại trách ta vì cái gì không nhớ rõ ngươi. Này căn bản không phải là yêu! Ngươi không cách nào lựa chọn giữa ta và Vu nương tử, ngươi dựa vào cái gì muốn ta hy sinh chính mình để thành toàn ngươi?!”

Thân mình Trình Bình run rẩy, hắn có chút kích động tiến lên. Hắn lẩm bẩm: “Không, không…”

Thần sắc hắn rất thống khổ, tiến lên cầm tay Bạch U. Bạch U không tránh thoát, nàng bị Trình Bình nắm lấy tay.

Sau đó nghe được Trình Bình thống khổ, chém đinh chặt sắt nói: “Là ta thực xin lỗi ngươi, là ta hại ngươi. Ta có thể bồi thường… U U, chúng ta thành thân đi! Lập tức thành thân! Ta lựa chọn ngươi, ta khẳng định lựa chọn ngươi!”

Bạch U: “……”

Nàng trợn mắt há hốc mồm.

Nàng quay đầu lại nhìn hoàng đế, vẻ mặt đưa đám: Làm sao bây giờ? Đây không phải kết quả ta muốn.

Hoàng đế một thân đen nhánh, trong cổ tay áo to rộng tay hắn run rẩy. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, sau khi bị nàng làm cho tức đến cười ra tiếng, hắn tán thưởng mà vỗ vỗ tay: Lập tức thành thân!

U U, ngươi là giỏi nhất.

———————————————————————

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này sắp phải kết thúc! Chân thân của U U và cẩu hoàng đế sắp có thể lên sân khấu rồi ~