Buông Cô Ấy Ra Để Tôi Đến

Chương 4

Sau khi tiễn Trịnh Đồ, Hoắc Phong quay lại nhà trọ, bước vào thang máy ấn tầng mười sáu.

Khu nhà nằm ở phía Bắc hướng về phía Nam, một tầng hai hộ, vị trí không có gì để chê, so với các khu xung quanh đây thì nó là tốt nhất. Mặc dù cửa khóa bằng mật mã nhưng Hoắc Phong chưa đến đây bao giờ nên vẫn dùng chìa khóa dự phòng để mở.

Từ khi trang trí căn phòng đến nay vẫn không có ai ở nên không khí trong phòng oi nồng. Hoắc Phong mở toang cửa sổ để xua tan cái mùi khó chịu này, rồi đứng giữa phòng nhìn xung quanh.

Căn phòng rộng một trăm hai mươi mét vuông, có hai phòng ngủ một phòng khách, đồ điện gia dụng và đồ dùng đều đầy đủ. Tất cả được phủ kín bằng vải trắng chống bụi. Hoắc Phong đặt ghi-ta và hành lý lên sô pha bên cạnh, đầu tiên bước ra cửa đổi mã pin cho khóa, thiết lập mật khẩu và lưu dấu vân tay, sau đó anh nhấc tất cả vải phủ lên, nhét vào máy giặt, rồi đến bồn rửa giặt khăn, bắt đầu tổng vệ sinh.

Hoắc Phong thích sạch sẽ, phòng anh chưa bao giờ vứt đồ đạc bừa bãi bẩn thỉu như nhiều anh chàng độc thân khác. Bận rộn lau dọn hơn một tiếng, trong phòng dần sáng sủa hẳn.

Hai phòng ngủ một ở phía Nam một phía Bắc, phòng ngủ chính ở phía Nam lớn hơn một chút. Hoắc Phong lôi chăn nệm từ tủ ra trải lên giường, phơi nắng một lát, rồi lại lôi thêm một bộ ga dự phòng mới tinh phơi bên cạnh. Xong xuôi, anh quay về phòng khách nghỉ ngơi một lát.

Anh lấy điện thoại cầm trên tay, nhìn số điện thoại của Sở Điềm trên màn hình. Đây là do Trình Đồ tự tung tự tác giật điện thoại của anh rồi lưu vào, còn cằn nhằn rằng dù sao cũng từng hạnh phúc bên nhau, đừng làm như oan gia cả đời không thể gặp lại.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng anh chẳng gọi, vứt điện thoại lên ghế, đến phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó về phòng ngủ trải ga giường, trùm chăn nhắm mắt ngủ.

Sau khi quay về, Sở Điềm nhanh chóng nhận việc mới, là một bộ phim cổ trang lớn, nữ chính là nghệ sĩ đang bạo hồng – Hàn Tiêu Tiêu. Sở Điềm đã l*иg tiếng mấy bộ phim truyền hình cho cô ấy và nhận được phản hồi khá tốt nên lần này bên sản xuất không cần cân nhắc người khác, mà trực tiếp liên hệ với phòng làm việc của Sở Điềm.

Lục Hiện là người phụ trách phòng làm việc, sau khi kiểm tra hợp đồng cùng Sở Điềm, thấy không có vẫn đề gì, Sở Điềm mớig đặt bút kí. Mấy ngày nay cô đã bắt đầu quen với kịch bản, chuẩn bị đến phòng thu âm thử.

Tời gần giờ tan tầm, Sở Điềm thu dọn chồng kịch bản rải rác trên bàn, định cầm về nhà xem. Lục Hiện bưng ly nước từ phòng làm việc của mình ra, đi ngang qua chỗ Sở Điềm ngồi thì dừng lại, nhìn thoáng qua mặt bàn: “Đừng cầm về nhà, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai xem cũng được.”

Sở Điềm vẫn không dừng tay: “Tính cách nhân vật này không giống với mấy lần trước lắm, tôi phải tranh thủ tìm phương án, ba ngày sau sẽ bắt đầu thu rồi.”

“Vậy bớt một ngày cũng có sao, hôm nay đi bar thư giãn với anh một tí đi.”

Sở Điềm lắc đầu: “Không đi.”

Lục Hiện: “Để làm tiệc đón gió cho Lãnh Tịnh luôn mà, không phải chỉ hai bọn mình mà bọn họ cũng đi.” Đây là đồng nghiệp của họ, đi Mỹ một tháng mới vừa về hôm nay.

Sở Điềm nghĩ ngợi rồi đáp: “Được, anh đợi tôi một lát, tôi đang chờ một cuộc gọi, xong rồi mới đi được.”

Lục Hiên cười, bưng ly nước về văn phòng, hoàn toàn chẳng phải đi lấy nước.

Ở quán bar, nhóm tám người của Sở Điềm rôn rả bước vào, mới bảy giờ tối nên quán còn vắng, họ chia ra ngồi hai bàn, gọi mấy ly cocktail.

Khoảng thời gian này trong quán bar còn thư thả, từ bảy đến chín giờ âm nhạc dịu êm, có khi còn có một vài ca sĩ hát ca dao dân ca, nhẹ nhàng êm ả. Qua chín giờ, quán bar mới thay đổi phong cách, các DJ sẽ mang đến nhịp điệu dồn dập điên cuồng hơn.

Lục Hiện biết Sở Điềm ghét mấy quán bar ầm ỹ nên cố ý chọn quán này, đằng nào mọi người cũng tụ tập một chút rồi sẽ giải tánsớm.

Người pha chế rượu trong quầy bar là một mỹ nữ tóc ngắn nhuộm xám, vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang, dụng cụ pha rượu xoay vần trong tay cô ấy, so với con cái còn ngoan ngoãn nghe lời hơn, khiến cho mọi người đều phải reo hò khen ngợi.

Sở Điềm ngồi đầu bàn ngắm nhìn xung quanh. Sau vài ly Tequila pop, Lục Hiện hỏi cô: “Muốn thử một chút không?”

Sở Điềm lắc đầu: “Quá mạnh.”

“Dạo gần đây thân thể em khó chịu ở đâu hả, từ trấn Bắc Thủy trở về em làm gì cũng không hăng hái mấy.”

Sở Điềm bưng ly cocktail nhỏ nhấp một ngụm, bên môi dính chút rượu. Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu xuống làm đôi môi của cô như phát sáng, căng mọng mê người, Lục Hiện càng nhìn càng nhộn nhạo trong lòng.

“Không có việc gì, chắc do khó ngủ thôi.” Sở Điềm nhìn lên sân khấu, có người đang sắp xếp ghế và microphone, chắc sắp có biểu diễn.

Đồng nghiệp Cao Sơn hỏi Lãnh Tịnh, người mới về nước: “Nước Mỹ thế nào?”

Lãnh Tịnh và Sở Điềm đều là người l*иg tiếng nhưng tài nguyên của cô ấy không tốt như Sở Điềm, trước mắt chỉ phối các nhân vật nữ tuyến hai tuyến ba, danh tiếng ở mức trung bình. Thật ra lần này đi công tác ở Mỹ, người được chọn đầu tiên là Sở Điềm, nhưng cô ta không muốn, nên mới đến lượt Lãnh Tịnh. Cô than một tiếng: “Chẳng có gì hay ho cả, ngày nào cũng hamburger, cocacola, làm tôi cực kì nhớ nhung cơm trắng quê nhà luôn.”

Sau đó cô ta quay sang mắng yêu Sở Điềm: “Đều tại cô, cô mà đi thì tôi không phải chịu tội.”

Đám người bật cười ha ha, bầu không khí thoải mái vui vẻ. Chẳng bao lâu sau trên sân khấu vang lên tiếng đàn ghi ta, mọi người mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một anh chàng đẹp trai đang cúi đầu điều chỉnh vị trí ghi ta của mình.

Lãnh Tịnh lắc đầu, miệng tấm tắc ‘chậc chậc’: “Có phải tất cả trai đẹp đều lạnh lùng kiểu này không, ai cũng không cười?”

Cao Sơn xen vào: “Giả vờ đó, kiểu này dễ dàng hấp dẫn làm mấy cô gái si mê mà.”

Lãnh Tịnh hừ một tiếng, trợn mắt lườm Cao Sơn.

Sở Điềm đang cúi đầu nhắn tin Wechat cho mẹ: Đừng gửi, lần trước ăn chưa hết.

Ca sĩ mở màn trên sân khấu có vẻ lạnh lùng, không giới thiệu tên bài hát, nhưng vừa nghe một đoạn nhạc dạo thì biết ngay, đó là bài “Gió thổi sóng lúa” của Lý Kiện. Ca sĩ cất lời, chất giọng nhẹ nhàng như lời thì thầm dịu dàng bên tai, người dưới đài dần yên tĩnh chăm chú nghe bài hát.

Giọng hát không thể quen thuộc hơn vang lên, Sở Điềm ngẩng đầu nhìn, đúng thật là Hoắc Phong.

Anh bình thản ngồi trên ghế, áo da, quần jean rách, chân dài hơi cong lên, ghita đeo trước ngực, mắt nheo lại, đắm chìm trong thế giới âm nhạc của riêng anh.

Dáng vẻ này giống hệt trước đây, lúc đi học hai người thường xuyên vứt bỏ đám người bóng đèn, Hoắc Phong một tay dắt Sở Điềm một tay cầm ghita dẫn cô đến bên hồ trong trường học. Hai người ngồi trên đồng cỏ, anh hát cô ngắm.

Đến đoạn nhạc dạo, Hoắc Phong mở mắt ra nhìn xuống sân khấu, sau đó lấy tức thấy Sở Điềm và người ngồi cạnh cô, Lục Hiện.

Sở Điềm đang nhìn anh chăm chú.

Ánh mắt hai người gặp nhau, cứ vậy quấn lấy nhau, Hoắc Phong lắc đầu, có chút không bắt kịp tiết tấu, suýt thì sai nhịp.

Bài hát kết thúc, Hoắc Phong chuẩn bị hát bài tiếp theo, Cao Sơn bỗng hét lên: “Có thể hát gì khác không? Một bài ca yêu nước đi.”

Hoắc Phong trên sân khấu không để ý tới anh ta, ca khúc tiếp theo vẫn là bài hát của Lý Kiện. Nghe nhạc dạo đầu, thấy không phải một bài ca yêu nước, mặt mày Cao Sơn liền cực lỳ khó chịu, đứng dậy đập ly rượu lên bàn, hét lên: “Chuyện quái gì vậy! Không nghe khách nói gì à? Gọi quản lý đến đây!”

Anh ta gây chuyện hơi ầm ĩ, nhưng Lục Hiện vẫn lặng im, chẳng khuyên ngăn, mà chỉ ngồi bên cạnh không tỏ chút thái độ nào. Anh ta nhận ra Hoắc Phong là người từng chơi trò chơi cùng Sở Điềm, lúc gặp anh ta còn tỏ thái độ, không ngờ gặp lại ở đế đô thế này.

Bài hát bị cắt ngang, Hoắc Phong cuối cùng cũng giương mắt nhìn Cao Sơn, giọng điệu khí phách: “Thật xin lỗi, không hát theo yêu cầu.”

Cao Sơn là người có chút thói xấu, bị Hoắc Phong phớt lờ, anh là lập tức nổi điên tại chỗ, đập ly rượu xuống đất, làm vang lên tiếng vỡ chói tai khiến toàn bộ quán bar nhất thời yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.

Quản lý rảo bước đến, khom lưng nhận lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đây là ca sĩ mới đến nên không hiểu quy tắc, mong anh bớt giận.” Sau đó quay sang trách móc Hoắc Phong: “Nhanh xin lỗi vị khách này đi, hỏi anh ấy muốn nghe gì, nhanh lên.”

Hoắc Phong sao có thể để mặc cho người ta điều khiển, anh đặt ghi-ta xuống bên cạnh, nhảy xuống sân khấu, nghiêng đầu đối mặt với Cao Sơn: “Anh đập vỡ ly, bồi thường đi.”

“Sao còn đôi có với khách hả!” Quản lý tức giận.

“Không hát cũng được” Cao Sơn nói, rồi quay người cầm hai ly Tequila Pop lên, “Uống hết chỗ này đi rồi khỏi cần hát.”

Hoắc Phong nhìn chằm chằm vào anh ta, trong mắt không có chút e ngại, ngược lại còn có vẻ khinh miệt. Trong lúc bầu không khí đang giằng co, thì bỗng nhiên người pha chế rượu ở quầy bar bước ra từ sau lưng Hoắc Phong, nở nụ cười làm lành: “Anh à, anh trai này tửu lượng không tốt, tôi uống thay anh ấy nhé, anh thấy có được không?”

Cao Sơn nhíu mày: “Ồ, mỹ nữ cứu anh hùng, thú vị đấy, vậy tôi phải nể mặt cô rồi.”

Người pha chế nâng ly đến miệng chuẩn bị uống, nhưng Hoắc Phong đã đưa tay giành lấy, quăng bộp lên bàn. Cao Sơn tức đỏ mắt, xông lên muốn đánh nhau, có điều mới vung nắm đấm ra thì đã bị Hoắc Phong bắt gọn. Hoắc Phong nhếch môi cười: “Ông đây không sợ làm lớn chuyện đâu.”

Quản lý quán bar đang định xông đến mắng Hoắc Phong, thì có người đột nhiên nói: “Chúng tôi bồi thường tiền.”

Đám người đưa mắt nhìn sang nơi giọng nói vang lên, là Sở Điềm đang ngồi cạnh Lục Hiện, cô không nhìn Hoắc Phong, mà nói với quản lý: “Chúng tôi bồi thường cái ly vỡ, không cần nghe hát.”

Sau đó cô quay đầu nhìn Lục Hiện: “Tôi hơi khó chịu, chúng ta về thôi.”

Khách đã đồng ý làm hòa, quản lý mong còn chẳng được, vội nói cảm ơn liên tục: “Không cần bồi thường cái ly, thật xin lỗi các vị. Hôm nay khiến các vị mất hứng, hôm nào các vị lại đến, chúng tôi sẽ chiết khấu hai mươi phần trăm.”

Sở Điềm nhìn cô nàng pha rượu xinh đẹp cạnh Hoắc Phong rồi lại nhìn sang anh, chẳng nói câu nào, dẫn đầu ra khỏi quán bar. Nhóm Lục Hiện cũng rời đi, quán bar yên tĩnh hẳn.

Người pha chế rượu nhìn Hắc Phong.

Hoắc Phong thì lại mặc kệ cô ta, xoay người nhảy lên sân khấu, cầm ghita rời khỏi. Quản lý nổi giận “Hừ! Lần sau cậu mà còn dám nổi nóng với khách trước thì khỏi đến đây hát hò nữa.”

Tối nay không mấy vui vẻ, Lục Hiện uống rượu, đang gọi điện cho người lái hộ, Sở Điềm thì chặn một chiếc taxi: “Tôi đi trước.”

“Lái hộ sẽ tới ngay, em chờ một lát đi, anh đưa em về!” Lục Hiện giơ điện thoại lên.

Sở Điềm đã ngồi vào xe, hạ cửa kính xuống nói: “Không cần, hai chúng ta không cùng đường, phiền phức lắm, anh uống rượu, về nghỉ sớm đi.”

Xe taxi hất bụi mà đi, thấy Lục Hiện cứ nhìn theo đuôi xe mãi, Cao Sơn đứng sau lưng vỗ vỗ vai anh ta: “Sao thế, còn chưa theo đuổi được à? Anh kém quá.”

Lục Hiện nhìn điện thoại xem vị trí của người lái hộ, phớt lờ cậu ta.

“Mấy ngày trước ở trấn Bắc Thủy có nhiều cơ hội đến vậy, anh mà cương quyết thì cô ấy đã chào thua rồi.”

Lục Hiện lườm anh ta: “Đừng đưa ra ba cái ý tưởng ngu ngốc kia nữa.”

Cao Sơn tỏ vẻ hiểu rõ: “Được, anh tiếp tục làʍ t̠ìиɦ thánh đi, tôi về nhà đây.” Nói xong bắt taxi đi mất.

Về đến nhà, Sở Điềm mò mẫm bật đèn, ném chìa khóa và túi lên bên trên cửa tủ giày, rồi trực tiếp nằm vật ra ghế sa lon, mười phút sau mới cởϊ áσ chuẩn bị tắm rửa, vừa đến nhà tắm cởi nội y thì điện thoại vang lên.

Dù sao cũng chỉ ở một mình, nên cô cứ để trần như thế, cầm điện thoại lên xem, là một dãy số lạ: “Alo.”

Bên kia không có tiếng đáp lại, Sở Điềm nhìn màn hình, cuộc gọi vẫn đang kết nối, cô lại ‘alo’ một tiếng.

“Alo.” Rốt cuộc cũng trả lời.

Trong lòng Sở Điềm vang ầm lên.

Dù chỉ có một nghe tiếng, nhưng cô vẫn nhận ra.

Là Hoắc Phong.