Buông Cô Ấy Ra Để Tôi Đến

Chương 3

Nghe thế, Trịnh Đồ bèn không tim không phổi mà bật cười.

“Cô ấy không có bạn trai thì mới là bất thường ấy, xinh đẹp như thế mà. Chuyện của hai người cũng qua lâu vậy rồi, ông còn trông mong người ta vẫn chờ đợi ông à?”

Lúc này Hoắc Phong đã hoàn toàn hối hận, bèn gào với điện thoại hai chữ ‘tạm biệt’ rồi cúp máy.

Trịnh Đồ lập tức gọi lại, nhưng Hoắc Phong lại trực tiếp tắt máy rồi bỏ điện thoại vào túi, thuận tay lấy gói thuốc ra, nhét một điếu vào miệng, rồi lấy bật lửa châm thuốc.

Trong lòng vốn đang buồn tìm, định tìm một người để tâm sự, kết quả bây giờ lại càng khó chịu hơn.

Đột nhiên anh cảm thấy Trịnh Đồ nói cũng không sai. Trước đây người theo đuổi cô là mình, người nói lời chia tay cũng là mình, bây giờ người ta có bạn trai trông tốt thế kia, mình nên mừng cho cô mới đúng, cần gì ghen tuông vì người yêu cũ.

Một cái bóng trắng thoáng đến bên cạnh, Hoắc Phong vẫn chưa kịp phản ứng thì thiếu thuốc trong miệng đã bị lấy đi.

Không biết Sở Điềm đã đến đây từ lúc nào, cô lấy điếu thuốc khỏi miệng anh rồi dụi tắt, sau đó nhét nó vào túi quần short denim của anh: “Thật giỏi, còn biết hút thuốc cơ đấy, không cần cổ họng nữa à?”

Hoắc Phong nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi đặt khuỷu tay lên lan can đài quan sát: “Anh bỏ hát lâu rồi.”

Sở Điềm không muốn vòng vo: “Sao lại gạt em?”

Hoắc Phong vô thức hỏi: “Cái gì?”

“Chuyện gia đình anh, em biết cả rồi.” Sở Điềm huơ huơ di động trong tay.

“Cha anh vẫn khỏe chứ? Còn anh nữa, có bị liên lụy không?”

Sau khi hai người chia tay, Sở Điềm từng suy sụp một thời gian, dọn khỏi ký túc xá, ngay cả thủ tục tốt nghiệp cũng là do người khác làm hộ. Vừa nhận được bằng tốt nghiệp cô đã thay đổi số điện thoại ngay, cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè, chạy thẳng đến đế đô, một mình dốc sức làm việc. Hơn nữa vụ án này cũng không gây chú ý như mấy chuyện liên quan đến ngành giải trí, cho nên cô không hề biết gì về chuyện gia đình Hoắc Phong.

Sinh viên vừa mới ra trường bắt đầu rất khó khăn, nhất là một cô gái.

Sở Điềm may mắn, điểm chuyên ngành ưu tú công với giọng nói xuất sắc, cô nhanh chóng tìm được việc làm đúng chuyên môn, chính thức tiến vào giới l*иg tiếng. Năm đó, ban đầu cô chỉ l*иg tiếng cho vai các vai nữ phụ trong vài bộ phim hoạt hình, phim điện ảnh và kịch truyền hình, về sau dần dần có tên tuổi trong giới, mới được l*иg tiếng cho một số nữ minh tinh tuyến đầu, từ đó về sau danh tiếng vang xa, trở thành tân binh ưu tú trong giới l*иg tiếng phối âm.

Những điều này Hoắc Phong đều biết, anh đã tìm hết tất cả các tác phẩm cô l*иg tiếng, xem từng bộ một, xem suốt cả đem, chỉ vì có thể nghe chút giọng nói của cô.

Hoắc Phong nhìn cô: “Cha anh bị xử mười năm, còn anh… không bị gì cả.”

Sở Điềm nghiến răng nghiến lợi: “Anh với em…”

Hoắc Phong ngắt lời cô: “Đừng hiểu lầm. Lúc anh chia tay với em vẫn chưa xảy ra chuyện này, đừng nghĩ anh vĩ đại như vậy.” Anh nhìn cô, cười nói: “Bây giờ thấy anh ra nông nổi này, có phải em không còn tức giận được nữa phải không.”

Ánh mắt Sở Điềm lộ rõ vẻ thất vọng, cô xoay lưng dựa vào lan can, máy tóc tung bay vì gió biển.

Buổi tối gió càng lúc càng lớn, Hoắc Phong chịu đựng một lúc, cuối cùng vẫn cởϊ áσ khoác da ra khoác lên vai cô: “Trở về thôi, anh đưa em về.”

Trong lòng Sở Điềm bắt đầu vô cùng khó chịu, kéo áo khoác xuống ném trả cho anh: “Không cần.”

Đi được hai bước, Sở Điềm bỗng quay lại hỏi: “Vợ chưa cưới của anh đâu?” Anh ra nông nỗi này, sao cô ấy không ở bên cạnh chăm sóc, làm bạn gái mà như vậy à.

Hoắc Phong đáp qua loa: “Không có vợ chưa cưới nào cả.”

Sở Điềm ngẩn ra, đứng đó mấy giây, cuối cùng vẫn quay người, bước thấp bước cao giẫm trên cát, từ từ đi xa.

_____

Hôm sau, Sở Điềm và Lục Hiện chuẩn bị trở về để đô. Hành lý của Sở Điềm không nhiều lắm, chỉ có hai túi, tự cô đeo, còn có một túi xách đựng mấy thứ lặt vặt, đều là mấy món quà nhỏ cô mua về cho đồng nghiệp và mấy mô hình mua ở trấn nhỏ kia, Lục Hiện xách giúp cô.

Lúc đi, Lục Hiểu tự lái xe, hai người bèn đi về phía bãi đậu xe, khi đi ngang qua sân chơi, Sở Điềm không kiềm lòng được quét mắt nhìn qua, chắc buổi trình diễn vừa kết thúc, nên lúc này du khách đang tốp năm tốp ba đi ra ngoài.

Lục Hiện đi ở phía trước, thấy cô không theo kịp, bèn quay đầu lại tìm cô: “Làm sao thế?”

Sở Điềm dừng bước: “Anh lên xe trước đi. Tôi muốn đi WC.”

Lục hiện gật đầu đồng ý, xách đồ ra xe.

Sở Điềm quay trở lại sân chơi, đi thẳng ra hậu trường, quả nhiên nhìn thấy anh.

Hoắc Phong ngây người ra một lúc, không ngờ Sở Điềm sẽ còn tìm mình, anh tháo găng tay cao su ra, đi tới trước mặt cô.

“Anh có nhớ trước đây anh đã từng nói gì với em không?” Sở Điềm ngước nhìn anh. Hoắc Phong cao hơn cô nửa cái đầu, mỗi lần anh cúi xuống chăm chú nhìn mình, Sở Điềm đều cảm thấy anh vô cùng đẹp trai.

Hoắc Phong không hiểu ý cô.

“Anh đã nói anh muốn làm ca sĩ, muốn hát, muốn trình diễn ca khúc mình viết. Hôm nào sáng sớm anh cũng chạy vào rừng luyện thanh, chơi guitar đếm mức đầu ngón tay đều bị mòn. Anh đã cố gắng nhiều vậy mà, bây giờ lại cam tâm chôn vùi cả đời ở đây sao? Đây chỉ là lời khuyên của một người bạn bình thường, có nghe hay không thì tùy anh.”

Sở Điềm lấy tinh thần nói một tràng dài, cũng không trông mong anh đáp lại, dứt lời, cô lùi lại mấy bước, cuối cùng nói: “Tạm biệt.” Sau đó quay người bỏ đi.

Hoắc Phong không nói được một lời, chỉ cảm thấy trong lòng hoảng loạn. Lần này cô đi, chắc không còn cơ hội gặp lại nữa rồi.

Kết thúc buổi trình diễn ban sáng, anh trở về ký túc xá, khụy một chân xuống sàn, thò tay xuống gầm giường mò một lúc, cuối cùng loi ra một cây guitar bám đầy bụi.

Anh vắt một cái khăn, cẩn thận lau chùi cây đàn.

Đúng là, đã rất lâu không đàn hát gì rồi.

Hoắc Phong ngồi xuống bên mép giường, ôm cây guitar gãy nhẹ mấy âm, tay có cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Những lời của Sở Điềm như ma chú vang vọng trong tâm trí anh, lượn lờ không tan biến.

Ước mơ à.

Anh còn có quyền nghĩ đến chuyện này sao?

______

Lúc Sở Điềm lên xe, Lục Hiện thấy vẻ mặt của cô không tốt lắm: “Em không thoải mái à?”

“Không có, đi thôi.” Quay về sẽ phải trở về với công việc bận rộn, mỗi ngày phối âm l*иg tiếng, sống trong thế giới của người khác, khóc cho người khác, cười cho người khác.

Đột nhiên cô cảm thấy rất nhàm chán.

Buổi chiều, Hải tử vội vàng chạy về ký túc xa, vừa đẩy cửa ra đã thấy Hoắc Phong dựa đầu vào giường, còn không cởi giày mà đã trực tiếp gác chân trên giường, hai tay gói sau đầu, ánh mắt xa xăm, cây đàn guitar ở bên cạnh thì đã được lau đến sáng bóng.

Hải tử đi vào: “Anh Phong, chiều nay sao anh không đến buổi trình diễn, quản lý đã tìm anh cả buổi đấy, anh bị bệnh à? Từ hôm qua em đã thấy anh bắt đầu không ổn rồi.”

Hoắc Phong không nhúc nhích, chỉ đáp một tiếng: “Ừa, bị bệnh.”

“A? Bệnh gì?” Hải tử đưa tay sờ trán anh rồi lại sờ trán mình, sau đó nói nhỏ: “Không nóng sốt gì mà.”

“Hải tử.”

“Hả?”

“Có lẽ… tôi phải đi rồi.”

_____

Đế đô.

Hoắc Phong chỉ mang theo một túi hành lý đơn giản, lưng đeo guitar, đi ra nhà ga, trong đoàn người đông đúc lập tức có người lao tới, ôm lấy cổ anh, vỗ ình ịch vào lưng anh: “Phong tử! Cmn tôi nhớ cậu muốn chết!”

Hoắc Phong cau mày đẩy mạnh người nọ ra: “Cút ngay đi đồ lưu manh.”

Ngày đó sau khi Hoắc Phong ngắt điện thoại của Trịnh Đồ, anh ta đã kiên nhẫn gọi lại vài lần, mãi đến ngày hôm sau mới gọi được, sau đó phải xin lỗi và hứa sẽ không đã kích anh nữa, lại cầu xin cả buổi mới xin được wechat của Hoắc Phong, rồi kéo tên ma vương càn quấy này vào group bạn đại học.

Group này có cái tên rất ư là đơn giản và thô bạo: Hỗn Thế Ma Vương.

Ban đầu những người trong group còn không biết người vừa được thêm vào là ai.

“Who?”

“Phát phong bì đi.”

“Ơ vãi, phóng cái rắm đi.”

Trịnh Đồ cảm thấy Hoắc Phong không thoát ra khỏi group đã là không tệ rồi, bây giờ muốn anh lên tiếng thì hơi khó, vì vậy giải thích: “Chào đón Tiểu Phong đáng yêu của chúng ta đi!”

Trong group im lặng mười giây, sau đó bắt đầu bùng nổi.

“Ơ vãi ~~~ Phong Tử!!!”

“Phong tử tôi sai rồi, tôi sẽ phát lì xì.” Tên đòi phong bì nói.

“Phong tử, cậu coi tôi là cái rắm đi.” Tên bảo ‘phong cái rắm’ nói.

Mặc cho mọi người trong group nháo nhào, Hoắc Phong vẫn không có động tĩnh gì. Anh hoàn toàn không nhìn thấy group, thật ra anh rất ít khi lên wechat, cũng không có ai để liên lạc mà.

Mấy anh em này đều biết chuyện gia đình anh, nhưng đều ăn ý làm như không biết, không hỏi gì, chỉ loi nhoi cả buổi.

Sau đó, Trịnh Đồ biết anh muốn tới đế đô, bèn xung phong nhận việc đón anh.

Anh ta cười hì hì, cầm lấy túi xách cho Hoắc Phong, rồi quay đầu lại vẫy vẫy tay, cách đó không xa, một cô gái ngoan ngoãn bước đến, mỉm cười chào hỏi: “Chào anh Phong.”

Hoắc Phong cảm thấy cô ấy quen quen, trong đầu chỉ hơi có ấn tượng. Trịnh Đồ bèn khoác vai cô gái, mặt mày đắc ý: “Không nhận ra sao? Kiều Họa, bạn gái tôi đấy.”

Thì ra là cô ấy.

Sở Điềm cũng quen biết cô gái này, năm đó họ sinh hoạt cùng hội sinh viên, là đàn em khoa thiết kế, mặt trẻ con, để mái ngố, vừa nhìn đã biết là một cô gái ngoan ngoãn. Chương trình học của khoa thiết kế rất nặng nề, ngày nào cũng vẽ đến váng vất, Sở Điềm thấy cô bé đáng thương, nên thường xuyên dẫn cô đi chơi chung với nhóm bạn của Hoắc Phong, muốn giúp cô ấy thư giãn một chút, không bao lâu thì bị Trịnh Đồ cưa đổ, đến giờ vẫn còn quen nhau.

Đúng là đóa hoa lài cắm lên bãi phân trâu .

Hoắc Phong gật đầu coi như chào lại. Ba người ngồi xe của Trịnh Đồ, Kiều Họa ngồi ở ghế phụ, còn Hoắc Phong ngồi ở ghế sau.

“Đến chỗ tôi tạm nhé?” Trịnh Đồ sợ anh ngại nên mở miệng đề nghị trước. Hoắc Phong không có bạn bè ở đế đô, không ở nhà anh ta thì chỉ có nước ở khách sạn.

Hoắc Phong cúi đầu bấm điện thoại: “Không cần, đến địa chỉ này đi.”

Điện thoại của Trịnh Đồ vang lên, Kiều Họa lấy giúp, là Hoắc Phong gửi đến wechat anh ta địa chỉ của một căn chung cư ở vành đai thứ ba, giá cao ngất ngưỡng.

Trịnh Đồ liếc nhìn thoáng qua: “Căn này của ai vậy?”

“Của tôi.”

“Vờ lờ, đồ đại gia chết tiệt.” Trịnh Đồ mắng, nhưng lại không hỏi chi tiết. Tuy nhà họ Hoắc đã tan tành, nhưng lúc đó tài sản dưới tên Hoắc Phong vẫn không bị tịch thu nên anh vẫn còn chút đĩnh.

Xe chạy băng băng trên đường, Hoắc Phong nhìn những toà nhà cao tầng bên ngoài mà cảm thấy choáng váng. Ở trong trấn nhỏ một thời gian dài, anh chưa bao giờ có kế hoạch rời đi vì đã quen với nếp sống ở đó.

Trịnh Đồ nhàn nhã đánh tay lái: “Sau này cậu định làm gì?”

Hoắc Phong suy nghĩ rồi đáp: “Tìm một quán bar để làm tạm đã.”

“Hát à? Cậu sống trong một ngôi nhà thế kia mà còn đi làm công cái gì, cứ ở nhà viết vài bài hát đi, phần còn lại để tôi.”

Trịnh Đồ và Hoắc Phong học cùng một khóa, đều học nhạc, có điều anh ta không quan tâm đến ca hát, mà lại mượn vốn của gia đình để mở một công ty giải trí, quy mô không lớn, chỉ kí hợp đồng với một vài ca sĩ tuyến mười tám, nhưng ít nhiều gì cũng có thể giúp được Hoắc Phong.

“Tôi không có tiền mặt.” Cho nên phải làm việc.

Trịnh Đồ không nói gì, anh ta biết tính Hoắc Phong, bướng bỉnh lại sĩ diện, không bao giờ chịu vay tiền từ anh em bạn bè mình cả.

Xe chạy thẳng tới dưới lầu căn hộ, Hoắc Phong bước xuống, khom lưng nói với Trịnh Đồ và Kiều Họa trong xe: “Hôm nay tôi phải về dọn dẹp hành lý trước, hôm nào sẽ mời hai người đi ăn.”

Trịnh Đồ nóng vội: “Này, cậu đợi tôi một lát, tôi đi đậu xe, rồi gọi cả bọn đến, chúng ta tụ tập chút đi.”

“Hôm nay không được, hôm khác tôi sẽ tìm các cậu.” Hoắc Phong nói xong thì quay người định rời đi.

Trịnh Đồ nhanh chóng ra khỏi xe, đi vòng đến trước mặt anh, ngăn anh lại: “Phong Tử, quá khứ đã qua, cậu hãy nhìn về phía trước đi, anh em rất nhớ cậu.”

Hoắc Phong mỉm cười: “Tôi biết rồi.”

“Tại sao cậu lại đến đế đô.” Trịnh Đồ đột nhiên hỏi nghiêm túc.

Hoắc Phong ngẩn người, dường như chưa từng nghĩ về vấn đề này. Kể từ khi quyết định rời trấn Bắc Thủy, anh đã lập tức mua vé đến đến đô ngay, trong đầu hoàn toàn không có ý định nào khác nữa.

“Đế đô… có chỗ ở, với lại nếu sau này muốn đi theo con đường làm ca sĩ, thì bắt đầu ở đây sẽ tốt hơn.”

Cái quỷ ấy, Trịnh Đồ mắng: “Tôi còn lạ gì cậu, Sở Điềm cũng ở đế đô chứ gì.”

Cái miệng giấu dao của Trịnh Đồ thật cmn độc địa.