Cần Bao Nhiêu Duyên Phận Để Ta Gặp Nhau

Chương 19: Thiên lôi pháp

Bạch Chí Quân nhìn Hà Anh từ ngày cứu Ngôn Hy là chỉ nhốt mình trong phòng, muốn đi vào khuyên nàng nên gặp Ngôn Hy để giải thoả mâu thuẫn nhưng bị Lục Bình cản lại

– Bọn họ đều chưa nghĩ thông, ai cũng có một nỗi sợ riêng, ngươi vẫn nên để Bạch Hà Anh tự giải quyết

Bạch Chí Quân thở dài

– Đành vậy

Ở bên ngoài, Mộc Ngư chạy vào báo tin

– Ma vương, điện hạ

Bạch Chí Quân nhíu mày

– Ngươi gấp gáp gì vậy ?

– Thiên đế đang ở núi Diệm Sơn đánh nhau với Lục Ngạn

Lục Bình nhìn Bạch Chí Quân

– Chúng ta đến xem thử

Cả hai tính rời đi thì Hà Anh mở cửa bước ra

– Ta cũng đi

Bạch Chí Quân lo lắng Hà Anh không thấy đường, ra đó sẽ gặp nguy hiểm tính bảo nàng ở đây đợi tin tức nhưng là Lục Bình nhìn Bạch Chí Quân lắc đầu. Bây giờ không cho nàng đi, một lát nàng tự đi còn nguy hiểm hơn

– Được, ta dìu muội

Ở ngoài Diệm Sơn, Khả Vi cùng Mộc Tử đang đánh nhau với Triết Hàn, còn Ngôn Hy đang đấu phép với Lục Ngạn bên trong núi

– Tân thiên đế, năm xưa tiên đế còn nể ta một phần, ngươi vì sao luôn muốn đối đầu với ta ?

– Vì ngươi là hiểm hoạ không chỉ của riêng lục giới, còn có cả con người

Tình thế ở đây vô cùng khó khăn khi Ngôn Hy vẫn còn chưa hồi phục chân nguyên hoàn toàn. Lục Ngạn hắn mạnh hơn trước và tiếp tục phá núi khi thời hạn một năm chưa đến, là do hắn đã nuốt viên trân châu đen nên sinh lực gia tăng.

Ngôn Hy bị đánh rơi xuống đất, lúc này Hà Anh cùng Bạch Chí Quân và Lục Bình đều đã chạy tới. Ngôn Hy nhìn Hà Anh rồi nhìn sang hai người kia

– Ma vương, thượng thần, giúp ta kéo dài thời gian

Cả hai cùng đồng thanh rồi bay lên đấu phép với Lục Ngạn

– Được

Lục Ngạn biết nhi tử của hắn đã đến, không khỏi khen ngợi

– Nghiệt tử, ngươi đúng là con ngoan của ta a

Bạch Chí Quân cầm tay Lục Bình, cả hai tiếp tục tấn công Lục Ngạn bên trong núi.

Dưới đất, Ngôn Hy thấy Hà Anh có điểm khác thường nhưng chính là không biết khác ở đâu. Sợ nàng lại nói lời đau lòng, Ngôn Hy chỉ bỏ lại một câu rồi lần nữa muốn bay lên trời

– Công chúa tìm nơi an toàn đi

Lúc Ngôn Hy chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bị Hà Anh giữ cánh tay lại, nàng chính là lo sợ Ngôn Hy sẽ dùng hắc long tự sát cùng Lục Ngạn, ánh mắt hỗn loạn lẫn sợ hãi

– Ngôn Hy, đừng

Ngôn Hy gạt hai bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình ra, rút kiếm bay lên không trung.

Ngôn Hy xoay vòng thanh kiếm, bầu trời lập tức sấm sét nổi lên, gió mạnh thổi đến.

Bên dưới, Hà Anh bỡ ngỡ tự hỏi

– Tại sao Ngôn Hy lại biết sử dụng thiên lôi pháp

Ngôn Hy trực tiếp dùng thiên lôi pháp tự đánh lên người mình, bầu trời đêm như bị tia sáng cắt làm đôi. Thanh kiếm bình thường trong tay liền biến thành một thanh hắc long. Đôi mắt Ngôn Hy cũng bắt đầu đổi màu nhưng không còn là màu xanh nữa, nó đã chuyển thành màu tím trong sự kinh ngạc của mọi người, trong miệng cũng xuất hiện hai chiếc răng nanh. Ngôn Hy hiện tại không chỉ có sức mạnh của thần tiên mà còn mang trong người sức mạnh yêu tinh do lần trước đi săn trong rừng bị yêu tinh cắn nhưng may mắn không chết.

Khả Vi và Mộc Tử sau khi gϊếŧ chết Triết Hàn liền chạy tới chổ của Hà Anh.

Mộc Tử vẫn còn kinh ngạc, hỏi

– Ngươi dạy Ngôn Hy thiên lôi pháp sao ?

Hà Anh lắc đầu

– Ta cũng không biết Ngôn Hy có thể làm được

Trên đỉnh núi, Bạch Chí Quân cùng Lục Bình lập tức đáp xuống mặt đất. Ngôn Hy dùng thanh kiếm chém đứt đôi ngọn núi, đánh chìm núi Diệm Sơn gϊếŧ chết Lục Ngạn vẫn còn chưa biết gì ở bên trong.

Ngôn Hy từ từ đáp xuống mặt đất, Khả Vi liền hỏi

– Ngươi là môn đệ của Bạch Thừa Ân ?

Mọi chuyện đã xong, Ngôn Hy cũng không che giấu nữa, thẳng thắn gật đầu

– Phải

Mộc Tử huých tay Ngôn Hy

– Vậy mà ngươi cũng không nói ta biết

Bạch Chí Quân nhìn Ngôn Hy với một con mắt khác

– Lợi hại a, Bạch Thừa Ân từng nói cả đời sẽ không nhận đồ đệ

Ngôn Hy mỉm cười, đã biết Hà Anh giống ai rồi, nàng cũng từng nói như vậy với Ngôn Hy

– Không còn gì nữa, vậy ta cáo từ trước

Không gian vui vẻ lập tức bị trùng xuống bởi hai con người xem sự hiện diện của nhau như không có. Mộc Tử nắm tay Khả Vi, Lục Bình nhìn Bạch Chí Quân, sau đó là Lục Bình đại diện lên tiếng

– Chúng ta có việc đi trước, nhờ ngươi đưa công chúa hồ tộc về

Nói rồi cả bốn người liền đồng loạt biến mất. Ở đây hiện tại chỉ còn Ngôn Hy và Hà Anh đang đứng đối diện nhau

– Chúng ta cũng đi thôi

Nhìn Hà Anh, Ngôn Hy nắm cánh tay Hà Anh rồi cùng nhau biến về gia trang của nàng. Về đến nơi, Ngôn Hy cũng không muốn lưu lại lâu

– Tạm biệt

Hà Anh biết lý do Ngôn Hy lạnh nhạt với nàng, nàng bây giờ cũng sợ bản thân sẽ thành gánh nặng của Ngôn Hy, nhưng hiện tại không giữ, nàng sẽ mất Ngôn Hy mãi mãi

Vừa lúc Ngôn Hy quay người đi, Hà Anh liền ôm Ngôn Hy từ phía sau

– Ngôn Hy, chúng ta quay lại như trước được không ?

Chỉ là lời nói vừa thốt ra, người kia cũng không suy nghĩ nhiều liền đáp lại

– Không như trước được nữa, chiếc vòng đã đứt rồi

Sau đó gỡ tay Hà Anh ra, dứt khoát bước đi.

Hà Anh nhìn xuống cổ tay đã không còn chiếc vòng nữa thì bật cười chua chát, nước mắt tiếp tục rơi.

Ngôn Hy thất thần đi đến vườn hoa anh đào dưới trần gian, chán nãn, mệt mỏi, chỉ biết chết chân tại chổ.

Dưới đất, chợt hiện lên một ông lão tóc bạc, lão là thổ thần canh giữ vùng đất này, hôm nay vì quá thương xót cho số phận của Ngôn Hy và Hà Anh nên đã không nhịn được mà trồi lên

– Tham kiến thiên đế

Ngôn Hy nhìn thổ thần, gật đầu chào lại rồi tiếp tục đứng yên.

Thổ thần bất mãn lắc đầu

– Hai trăm năm trước ngài ở đây đợi nữ nhân đó. Hai trăm năm sau, nữ nhân kia lại quay về đây đợi ngài. Bây giờ tình cảnh đó tiếp tục lặp lại, tại sao ai cũng muốn ôm nỗi buồn mãi không buông như vậy ?

Một lúc sau, Ngôn Hy vẫn còn trong tình trạng thất thần, hỏi

– Không biết thổ thần có biết ai đã dùng nguyên thần bảo vệ nơi này không ?

– Chính là nữ nhân đó

Ngôn Hy thật sự không dám tin Hà Anh đã làm, trong lòng lại tiếp tục một trận rối loạn.

Tiếng bước chân phía sau vang lên, Ngôn Hy quay đầu nhìn người sau lưng mình.

Lục Minh Trân vừa từ chổ sư phụ của nàng về, nàng đến đó để tu bổ lại sinh lực. Khi về liền nghe thuộc hạ báo tin ở Diệm Sơn, Minh Trân liền đi tìm Ngôn Hy để chắc chắn Ngôn Hy không bị thương, nhẹ nhàng nở nụ cười

– Thật may quá, lần này huynh không sao

Ngôn Hy nhìn Minh Trân, mỉm cười.

Cả hai đi vào thành tìm một quán nước mát ngồi xuống

– Tặng ngươi

Ngôn Hy đưa cho Minh Trân một miếng ngọc bội màu trắng.

Miếng ngọc bội này, Minh Trân vừa nhìn liền biết Ngôn Hy đã làm bằng một nửa chân thân của mình. Cầm chặt ngọc bội trong tay, Minh Trân cảm động, mỉm cười

– Cảm ơn Ngôn Hy

– Hy vọng thứ này sẽ bảo vệ chân nguyên của ngươi tránh bị tổn thương nhiều

Minh Trân nâng niu ngọc bội

– Ta sẽ trân trọng nó

Một nửa mạng sống của Ngôn Hy đều là Minh Trân cứu lấy, hiện tại để nàng giữ nửa chân thân của mình, Ngôn Hy cảm thấy như vậy rất xứng đáng.