Cần Bao Nhiêu Duyên Phận Để Ta Gặp Nhau

Chương 10: Bị thương

Nhìn Minh Trân, Ngôn Hy hiểu ý định của nàng, muốn lên tiếng từ chối thì Minh Trân đã mở lời trước

– Muốn gϊếŧ hết yêu tinh lấy viên chân trâu, huynh chỉ có thể dùng bạch long kết hợp với cung tên huyền nhuyễn của ta, mới có hy vọng thuận lợi ra ngoài

Ngôn Hy quay thẳng người lại nhìn Minh Trân

– Ngươi cũng biết nơi này dễ vào khó ra, vẫn muốn đi theo ?

– Còn hơn nhìn huynh vì nữ nhân khác mà bỏ mạng

Lục Minh Trân biết rõ Ngôn Hy muốn lấy viên chân trâu trắng tặng cho Hà Anh đồng thời để Hà Anh tự bảo vệ chính mình nếu có xui xẻo đυ.ng phải Triết Hàn.

Chính là vì Hà Anh, mà Ngôn Hy sẵn sàng chấp nhận sẽ bỏ mạng tại Tam Đảo. Lục Minh Trân cười buồn, hai vạn năm không bằng hai trăm năm kia … càng không bằng những ngày ngắn ngủi dưới phàm đó …

Ngôn Hy biết hiện tại có không đồng ý thì Lục Minh Trân cũng mặc kệ mà đi theo vào. Không để mất thời gian vì ban đêm yêu tinh sẽ mạnh hơn, đành phải cùng Minh Trân đi lên đảo.

– Nếu chúng ta không thể thoát ra thì sao ?

Ngôn Hy thoáng cười

– Ngươi mong như vậy ?

– Ta chỉ hỏi thôi

Thật ra Lục Minh Trân có đôi lúc nghĩ rằng nếu nàng và Ngôn Hy chết đi, ở một thế giới khác liệu có thể bên nhau hay không. Nhưng rồi nàng lại không muốn như vậy, trước khi đi đến cái chết là một quá trình vô cùng đau đớn, nàng không muốn nhìn Ngôn Hy phải tổn thương thêm lần nào nữa. Lần đó Ngôn Hy một mình chịu hết hai trăm đạo thiên lôi, nhìn Ngôn Hy một thân nhuốm máu, thật sự là quá đủ rồi. Nàng không hy vọng cũng không có can đảm nhìn Ngôn Hy như vậy một lần nào nữa.

Hà Anh vừa đi vừa suy nghĩ chuyện của Ngôn Hy nên không biết là bản thân đã đi tới đâu, cho đến khi bị một người giữ lại mới hơi giật mình nhìn nam nhân trước mặt

– Mỹ nhân đi đâu một mình vậy a ?

Hà Anh liếc nhìn Ngọc Kính rồi tìm một chổ ngồi xuống, thở dài.

Ngọc Kính nhíu mày đi lại ngồi cạnh nàng, chưa từng thấy Hà Anh phiền muộn như vậy

– Ai chọc ngươi sao ?

Hà Anh không biết làm sao cả ngày nay trong người cứ cảm thấy bồn chồn, không thôi nghĩ tới Ngôn Hy dù mới gặp lúc sáng

– Đột nhiên không vui thôi

Ngọc Kính liếc mắt qua lại suy nghĩ rồi lại nói

– Không vui thì mình đi chơi, có nơi này hay lắm

Ở Tam Đảo, Ngôn Hy và Minh Trân đang trong vòng mai phục của lũ yêu tinh, xung quanh đều là mùi hôi thối.

Đôi mắt Ngôn Hy liền chuyển sang màu xanh, mắt Minh Trân cũng đổi thành màu đỏ, lúc này cả hai mới thấy được bọn yêu tinh kia đang tàn hình.

Minh Trân kéo cung tên bắn ra, một lần đâm chết năm con. Thấy bên kia gây chiến, lũ yên tinh lần lượt xông về phía Ngôn Hy và Minh Trân. Ngôn Hy lập tức rút kiếm chém từng con yêu tinh đang lao tới.

Một lúc sau, lũ yêu tinh không xông tới hai người nữa mà đứng yên, bất giác kêu lên một tiếng chói tai khiến Ngôn Hy và Minh Trân đều đau đầu, lập tức bịch tai mình lại. Ngay lúc đó, một tên yêu tinh liền nhào tới Ngôn Hy chém hai nhát, một nhát ngay vai và nhát còn lại thì ở cánh tay, do Ngôn Hy đã đưa tay lên chóng đỡ, sau đó nắm bàn tay lại thành cú đấm, một luồng sáng từ trong tay toả ra, những tên yêu tinh xung quanh đều bị đánh giăng đi.

– Ngôn Hy, ta xem vết thương cho huynh

Ngôn Hy lắc đầu

– Trời sắp tối rồi, lũ yêu tinh kia sẽ trở lại, ta phải lấy được trân châu trắng

Minh Trân đành nghe theo Ngôn Hy, hiện tại cũng không thể bắt người kia ngồi yên.

Khi lấy được viên chân trâu trắng, kịch độc trong người đã lan ra hết cơ thể của Ngôn Hy khiến Ngôn Hy không đủ sức trở về. Minh Trân lo lắng mượn bạch long kết hợp cùng cung tên của nàng, đưa hai người rời khỏi Tam Đảo, rồi từng bước dìu Ngôn Hy đến ma tộc, tự trách bản thân đã quá xem thường hai nhát đao kia.

Lục Bình cùng Bạch Chí Quân cũng vừa trở về liền thấy Lục Minh Trân đỡ Ngôn Hy đi đến, chính là Ngôn Hy một thân đầy máu khiến hai người kia kinh ngạc

– Thiên đế sao vậy ?

Lục Minh Trân nhìn Lục Bình

– Đại ca, độc yêu tinh đang trong người huynh ấy

Lục Bình nhíu mày đi đến muốn bắt mạch cho Ngôn Hy liền bị Minh Trân chặn lại

– Mạch đập huynh ấy rất yếu

Bạch Chí Quân biến ra viên tiên đơn, trước hết để giúp Ngôn Hy cầm cự, sau liền đưa Ngôn Hy vào phòng. Hỏi

– Các ngươi khi không đến Tam Đảo làm gì vậy ?

Lục Minh Trân không có ý định che giấu nhưng cũng không nói rõ nguyên nhân

– Để lấy viên trân châu trắng

Bạch Chí Quân nghe liền nghĩ đến việc Ngôn Hy đã biết Hà Anh sở hữu sức mạnh thiên lôi pháp do nghĩa phụ nàng truyền lại. Vì vậy mới lo lắng tên Triết Hàn kia sẽ tìm tới Hà Anh mà gϊếŧ nàng. Nếu Hà Anh có trân châu trắng trong tay thì viên trân châu đen kia của hắn khó mà làm gì được.

Bạch Chí Quân khẽ thở dài, một người luôn suy tính kỉ lưỡng cho nàng như vậy, mà muội muội hắn lại không dám tin tưởng

– Không cứu được đâu, trừ khi có người tình nguyện cho hắn một nửa chân nguyên

Lục Bình liền nhìn muội muội mình

– Minh Trân, ngươi không được tuỳ tiện

Lục Minh Trân nhìn lên Lục Bình

– Năm đó Ngôn Hy vì ta mà hứng chịu hai trăm đạo thiên lôi, nửa chân nguyên này không là gì so với lần đó

Lục Bình đau lòng

– Không được, ngươi có cung tên huyền nhuyễn, Triết Hàn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nếu hắn tìm tới, chân nguyên ngươi yếu như vậy làm sao đánh lại ?

– Hôm nay ta và Ngôn Hy nhờ gϊếŧ yêu tinh mà tu vi đã tăng rất nhiều. Thời gian hồi phục chân nguyên cũng sẽ rất nhanh

Lục Bình nhất thời cứng họng, Minh Trân đã muốn, có trời mới cản được. Liền tức giận, phất tay ảo bỏ ra ngoài. Bạch Chí Quân chạy theo

– Ngươi đừng lo, ta sẽ ngày ngày đưa Lục Minh Trân thuốc bổ bồi dưỡng chân nguyên

– Ta chỉ không hiểu vì sao hai người đó cứ phải dây dưa nợ nhau như vậy

Tâm trạng lúc này của Lục Bình, Bạch Chí Quân hiểu rõ. Nhưng số phận đã muốn họ phải nợ nhau, chính là trả bao nhiêu lần cũng không xong. Thật là một đoạn nghiệt duyên không có hồi kết.

Trong phòng, Lục Minh Trân nhìn Ngôn Hy rồi chòm qua chạm môi mình lên môi người nằm bên dưới, nhắm mắt nhớ lại khoảng thời gian lúc trước, bắt đầu truyền một nửa chân nguyên của mình qua cho Ngôn Hy.

Ngôn Hy hôn mê chính là hai ngày sau mới tỉnh lại, nhìn Minh Trân đang nhìn mình với sự lo lắng, lập tức cảm nhận được một phần chân nguyên kia

– Ngươi …

Minh Trân có phần yếu ớt chặn lời Ngôn Hy khi thấy người kia đã ngồi dậy

– Đừng nói gì hết … là ta tự nguyện

– Ta từng nói chúng ta từ nay không liên quan, phần chân nguyên này ta trả lại ngươi

Biết Ngôn Hy đã nói thì sẽ làm, Minh Trân liền nhào đến ôm Ngôn Hy

– Nếu huynh trả lại, ta lập tức phế bỏ tu vi cả đời

Bị Minh Trân đem chính nàng ra uy hϊếp, Ngôn Hy bất lực ngồi yên, không muốn nói gì nữa

– Phần ân tình này ta sẽ ghi nhớ, khi nào ngươi muốn, ta liền trả lại

Ngôn Hy đứng lên, một đường đi thẳng ra ngoài.

Minh Trân nhìn theo đau lòng, sau đó là ngất xỉu.

Lục Bình thấy Ngôn Hy đã rời đi thì nhanh chóng đi vào phòng Minh Trân, vừa đi vào liền hoảng hốt chạy lại chổ nàng

– Minh Trân

Cảm nhận mạch đập yếu, Lục Bình cho Minh Trân uống tiên đan của Bạch Chí Quân rồi truyền công cho nàng.

Ở gia trang của Hà Anh, Khả Vi đang trồng hoa thì thấy Ngôn Hy đi đến, lập tức đứng dậy chạy đến chổ Ngôn Hy

– Bệ hạ, mấy ngày không thấy ngươi a

Ngôn Hy nhìn Khả Vi rồi nhìn đóng hoa kia xong lại nhìn Khả Vi

– Quận chúa sao rồi ?

Khả Vi vẫn giữ nét tươi cười

– Từ khi mang thai, nàng có vẻ ổn hơn, cũng chịu ăn hơn

Ngôn Hy gật đầu yên tâm

– Thời gian qua ngươi cũng không ít mệt nhọc ha

Khả Vi cười cười, ngại ngùng

– Ta thích như vậy

Ngôn Hy vỗ vỗ tay lên vai Khả Vi

– Cố lên

– Thiên đế cũng vậy

Ngôn Hy nói chuyện với Khả Vi xong thì đi tìm Hà Anh

– Anh nhi, có cái này cho nàng

Hà Anh nhìn nhìn vòng tay màu trắng rồi nhìn Ngôn Hy, nàng cảm nhận được tiên lực mạnh mẽ trong chiếc vòng kia

– Thiên đế rảnh rỗi thích làm vòng tay như vậy ?

– Thì sao ? Cũng chỉ cho mình nàng đeo

Nói rồi Ngôn Hy làm phép cho chiếc vòng trắng kia hoà làm một với chiếc vòng lần trước Ngôn Hy đã tặng nàng. Nhập hai cái vào một rồi thì Ngôn Hy cười tươi hơn

– Nàng nhớ là không được quăng vòng của ta đó, trong thiên hạ chỉ có một

Hà Anh miễn cưỡng gật đầu, câu này người trước mặt đã nói rất nhiều lần.

Ngôn Hy vui vẻ về lại thiên đình vẫn không quên hôn tạm biệt nàng khiến Hà Anh bất ngờ đỏ mặt

– Ngươi, vô sỉ

– Ta hôn hôn thê của ta có gì mà vô sỉ, tạm biệt a

Ngôn Hy đi rồi thì Hà Anh cũng đi ra ngoài sảnh chính, tâm tình vẫn còn bất ổn lại thấy Bạch Chí Quân đang đi đến.

Bạch Chí Quân thấy chiếc vòng trên tay Hà Anh có thêm một phần tiên khí nên miệng nhanh hơn não, nói

– Muội muội a, thiên đế tặng trân châu trắng cho ngươi rồi sao ? Thật sự hắn rất quan tâm ngươi

Hà Anh lập tức hỏi lại

– Trân châu trắng ?

Nụ cười trên mặt Bạch Chí Quân liền dập tắt, lúc này hắn mới nhớ là Ngôn Hy muốn lấy được viên trân châu kia đã phải từ cõi chết trở về. Nếu Ngôn Hy nói cho Hà Anh nghe chắc chắn nàng sẽ không chịu nhận. Biết mình lỡ lời, trong lòng chỉ có thể thầm xin lỗi người kia

– Không có gì a, ta quên còn việc chưa làm, tạm biệt

Bạch Chí Quân chưa kịp đi bước nào thì cánh cỏng lớn của biệt thự lập tức đóng lại

– Đại ca, ngươi từ khi nào trở nên bận rộn như vậy ? Có gì giấu ta thì nói đi

Bạch Chí Quân cười khổ, hôm nay tâm trạng tươi tốt nên cái gì cũng không kịp suy nghĩ. Đúng là cái miệng hại cái thân mà

– Thật là không có gì

Hà Anh nhìn tiên khí mãnh liệt trong vòng tay rồi nhớ lại lời Bạch Chí Quân vừa nói khi nãy, liền khẳng định đây là trân châu trắng ở Tam Đảo. Như vậy có nghĩa là Ngôn Hy đã đến đó đánh nhau với yêu tinh, đem về cho nàng. Hèn gì hôm nay tên vô lại kia vừa đến liền vội vã đi như vậy, nếu không phải sợ mình phát hiện điều gì thì sẽ không muốn lẫn tránh

– Đại ca … Ngôn Hy bị thương phải không ?

Bạch Chí Quân nghe Hà Anh kêu tên người kia một cách lo lắng như vậy, không khỏi nảy ra một suy nghĩ, chính là thành thật khai báo. Biết đâu sẽ giúp thiên đế nhu nhược kia rút ngắn được khoảng cách với Hà Anh

– Haizz … ta cũng không tính nói nhưng chắc ngươi cũng đoán được rồi. Thật ra thiên đế vì lo ngươi đυ.ng chạm với Triết Hàn. Liền chạy đi lấy viên trân châu trắng cho ngươi phòng thân, kết quả là bị yêu tinh chém hai nhát, đã vòng từ quỷ môn quan trở về

Hà Anh im lặng lắng nghe từng chữ, tim theo đó cũng như bị ai cứa vào. Nàng trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt với Ngôn Hy, tại sao Ngôn Hy vẫn bỏ qua mà tốt với nàng như vậy, nàng thật sự đáng sao ?

Trên thiên cung, sinh lực Ngôn Hy còn khá yếu căn bản là không đi đâu lâu được. Sợ sơ xuất bị Triết Hàn nhìn thấy mà tìm đến đánh nhau, lúc đó chỉ sợ không còn mạng gặp lại Hà Anh. Vừa nãy phải vội vã đến rồi vội vã đi, Ngôn Hy thật sự không nỡ

– Nhật Hạ

– Ân ?

– Ngươi có từng thích ai chưa ?

– …. thần vẫn chưa

Ngôn Hy nghe vậy liền thở dài im lặng, nếu Nhật Hạ từng yêu ai đó thì còn có thể học hỏi kinh nghiệm, bây giờ không còn gì để hỏi nữa, không ở cạnh Hà Anh, mọi thứ thật nhàm chán.

Nhật Hạ nhìn Ngôn Hy, lần đầu thấy bộ dáng uể oải này của chủ tử nàng, trong lòng là một trận kinh động. Không khỏi nghĩ gần đây Ngôn Hy rất ít ở trên thiên cung, không biết là ai ở tiên giới làm Ngôn Hy có thể thất thần như vậy. Người đó chắc chắn rất lợi hại.