Cần Bao Nhiêu Duyên Phận Để Ta Gặp Nhau

Chương 9: Mang thai

Vì thánh linh thạch là hy vọng cuối cùng cũng không còn nên Ngôn Hy chỉ có thể đợi kết thúc một năm, cùng Lục Ngạn đấu với nhau. Thắng thua lần này chính là tuỳ vào số mệnh của thiên hạ.

Hôm nay, Khả Vi tìm đến gia trang của Hà Anh vô cùng sớm là để cùng Mộc Tử hạ phàm. Lần trước phải mất cả tuần mới dám mở miệng rủ Mộc Tử đi chơi, đã vậy còn phải đợi thêm một tuần nữa, Mộc Tử mới hồi âm lại. Kì thật là hai tuần đó tâm trạng của Khả Vi như trên dầu sôi lửa bỏng.

Hai ngày trước, Ngôn Hy cũng đã lật đật giải quyết chuyện trên thiên cung, sau đó xuống tìm Hà Anh

– Anh nhi, mình hạ phàm đi

Hà Anh nhìn người trước mặt, nàng cảm thấy Ngôn Hy ngày càng như một đứa trẻ

– Thiên đế muốn đi đâu ?

Ngôn Hy nắm lấy tay Hà Anh, mỉm cười nói

– Chơi thuyền a

Đêm lễ hội vô cùng nhộn nhịp, từng cặp đôi tay trong tay dắt nhau đi chơi lễ, trên mặt ai nấy đều là một nụ cười hạnh phúc. Riêng chỉ có hai người là cười không nổi, quay mặt nhìn nhau một cách thống khổ.

Khả Vi cúi đầu bất lực, vốn chỉ tính đi hai người, nào ngờ lúc chưa kịp ra tới cửa thì gặp Ngôn Hy đang nắm tay Hà Anh đi ra. Mộc Tử lại được dịp rủ Hà Anh cùng hạ phàm chơi. Kết quả là Hà Anh đang cùng Mộc Tử đi trước, Ngôn Hy đi sau cùng Khả Vi. Bốn người chung thuỷ im lặng

Không muốn phí thời gian, Ngôn Hy nhìn Khả Vi

– Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta

Khả Vi lập tức gật đầu

– Được

Cả hai cùng thống nhất, vừa quay lên nhìn nữ nhân của mình thì mặt lạnh ra khi thấy hai nam nhân đang đứng chặn đường Hà Anh và Mộc Tử

– Hai mỹ nhân đi một mình sao ? Có muốn đi cùng hai ta không ?

Ngôn Hy lập tức đi lên choàng tay qua vai Hà Anh

– Nương tử, nàng đi nhanh quá a

Nói xong liền nhìn về phía hai người đang bỡ ngỡ kia, đôi mắt Ngôn Hy biến thành màu xanh, bầu trời lập tức nổi sấm.

Hai nam nhân kia lập tức kinh hãi mà xin lỗi liên tục rồi mạnh ai nấy chạy. Lúc này Ngôn Hy mới bỏ tay khỏi người Hà Anh, bật cười thích thú

– Anh nhi đi một mình sẽ gặp nhiều sâu bọ, đi với ta đi

Ngôn Hy không để Hà Anh nói gì, nắm tay nàng rẽ qua bên phải.

Mộc Tử nhìn theo cười lắc đầu, thiên đế mà nàng biết, khi ghen cũng rất trẻ con. Chợt cảm thấy thân hình thật lạnh, nhớ lại Ngọc Hoa cũng thường đưa nàng đi dạo, cười buồn, Mộc Tử tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là đang hồi tưởng nên bất cẩn vấp phải đá

– Cẩn thận

Nếu không phải Khả Vi đỡ nàng lại, có lẽ nàng đã quên mất hôm nay là hẹn với Khả Vi. Có chút áy náy nhìn người theo sau mình nãy giờ

– Cảm ơn

Khả Vi cười hiền

– Chúng ta sang bên kia đi

Ngôn Hy nắm tay Hà Anh đến bờ hồ thì buông ra, trên tay hiện ra một chiếc thuyền giấy đã làm hôm đó

– Chúng ta cùng thả thuyền, được không ?

Hà Anh nhìn xung quanh thấy ai nấy đều đang đưa thuyền giấy xuống nước, sau đó nhìn lại người trước mặt

– Đôi lúc ta thấy thiên đế không hề băng lãnh như vẻ ngoài của ngươi

Ngôn Hy cùng Hà Anh ngồi xuống, nhẹ giọng

– Vẻ ngoài của ta ai cũng có thể thấy, nhưng sự dịu dàng này, trẻ con này, chỉ cho nàng thấy thôi

Hà Anh bất giác mỉm cười, sau đó cùng Ngôn Hy đặt thuyền xuống nước, cả hai cùng phẩy phẩy nước cho thuyền trôi ra xa.

Ở nơi đối diện bờ sông, khi thấy Khả Vi muốn cùng mình thả thuyền, Mộc Tử liền nhớ lại lúc trước, mỗi năm đều muốn cùng Ngọc Hoa tham gia ngày lễ này. Chỉ là mỗi khi đến ngày đó, cứ năm này nàng có việc thì lại đến năm sau Ngọc Hoa cũng không thể hạ phàm. Cứ như vậy nên cả hai chưa từng được thả thuyền cùng nhau

– Mộc Tử, thả thôi

Giọng nói ấm áp kéo nàng về hiện tại, Mộc Tử nhìn Khả Vi, mỉm cười gật đầu

– Ừm

Mộc Tử nhìn chiếc thuyền trôi đi, tự nhủ sẽ sống cho thật tốt nhưng nàng lại quên mất ý nghĩa của việc thả thuyền này.

Đứng dậy sau khi chiếc thuyền mất dạng, Mộc Tử liền choáng váng. Khả Vi hơi hốt hoảng vội đỡ nàng

– Chúng ta trở về đi

Mộc Tử mệt mỏi gật đầu, về đến gia trang của Hà Anh, Khả Vi liền lo lắng kêu Mộc Tử nằm trên giường, tự mình bắt mạch cho nàng. Sau đó là một trận kinh hỉ

– Mộc Tử, ngươi có thai

Mộc Tử nghe liền ngồi dậy nhìn Khả Vi

– Ngươi nói sao ? Ta có thai ?

– Đúng vậy, ngươi làm mẫu thân rồi

Khả Vi cười nói song trong lòng lại lo sợ Mộc Tử sẽ xem đó là gánh nặng.

Tuy nhiên, khi Mộc Tử biết tin, nàng chỉ hơi ngạc nhiên, như là đã chuẩn bị từ trước.

Đưa tay xoa xoa bụng mình, đây là món quà cuối cùng Ngọc Hoa để lại cho nàng, cũng là chứng nhân cho tình yêu của cả hai

– Khả Vi, ta rất vui

Khả Vi bây giờ mới cảm thấy nhẹ lòng, coi như mình nghĩ nhiều. Mỉm cười nhìn Mộc Tử

– Ta đi hầm một ít canh bổ cho ngươi

Chuyện Mộc Tử mang thai, cả tứ hải chỉ vỏn vẹn nàng và 7 người khác được biết. Còn lại đều giữ kín, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nàng, Mộc Tử không muốn nhiều người chú ý.

Đêm đó, Ngôn Hy gõ cửa phòng Hà Anh. Chỉ là khi nàng mở cửa, Ngôn Hy chỉ đứng nhìn chứ không nói gì

– Thiên đế, sao vậy ?

– Hôm nay xử lý nhiều việc thật sự rất mệt, có thể cùng nàng ngủ không ?

Hà Anh nhìn Ngôn Hy, một lúc sau liền quay người vào trong, không nói gì nhưng cũng không có đuổi đi.

Biết Hà Anh đã đồng ý, Ngôn Hy liền vui vẻ đi vào, đóng cửa lại, nhanh chóng nằm lên giường rồi ôm Hà Anh vào lòng.

Hà Anh ở trong lòng Ngôn Hy, không ôm lại cũng không lên tiếng, chỉ nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, Hà Anh thức dậy, nhìn ngươi đang ôm mình cũng đã tỉnh từ lúc nào nhưng vẫn không có ý rời đi

– Thiên đế, trời đã sáng, ngươi nên ra ngoài rồi

Ngôn Hy mỉm cười nhìn người trong lòng

– Anh nhi, chúng ta có thể thường xuyên như vậy không ? Đến khi nàng chấp nhận tình cảm của ta

Thật ra Ngôn Hy vẫn luôn kiên nhẫn đợi nàng, nàng biết. Chỉ là nàng thấy thời gian cả hai biết nhau vẫn còn rất ít, chưa đủ để nói lên điều gì

– Được rồi, ngươi ra ngoài đi

Ngôn Hy vui vẻ, cúi đầu hôn vào môi Hà Anh rồi mới rời khỏi giường, vừa chỉnh chu lại trang phục vừa nói

– Ta có việc đi vài ngày, khi nào về sẽ tới gặp nàng

Hà Anh nhất thời cảm thấy trống vắng nhưng vẫn là không cách nào thốt ra được lời trong lòng, chỉ nhàn nhạt đáp lại

– Ừm, đi cẩn thận

Ngôn Hy đi đến Tam Đảo, nơi này là nơi ngày xưa Bạch Thừa Ân giam những yêu tinh có tâm xấu muốn ăn thịt thần tiên để kéo dài tuổi thọ và ma lực của chúng. Một hòn đảo hoàn toàn tách biệt, chỉ có thượng thần mới đến được, tránh để bị yêu tinh làm trọng thương.

– Ngôn Hy

Giọng nói làm Ngôn Hy dừng bước, quay người nhìn lại thì thấy Lục Minh Trân đang đứng phía sau, cầm cung tên huyền nhuyễn nhìn mình.