Ngôi nhà được hoàn thiện sau một ngày dài, tuy không rộng lớn nhưng lại rất hợp ý Hà Anh. Không dừng lại ở đó, Ngôn Hy còn tạo lá chắn xung quanh khu rừng tránh cho người có tâm ma đến làm hại nàng.
– Từ nay ta sẽ ở đây
Như hiểu ý, Ngôn Hy liền đáp lại
– Ta sẽ báo lại bạch đế một tiếng
Hà Anh mỉm cười nhìn người bên cạnh
– Đa tạ
Buổi tối, sau khi từ hồ tộc trở về nhà của Hà Anh, vốn bụng đã đang rất đói, tính chạy vào hỏi nàng muốn ăn gì để làm buổi tối thì bên trong nhà đã có một bàn ăn thịt cá đầy đủ
– Ngươi về rồi, ăn cơm thôi
Như không tin vào tai mình, Hà Anh vậy nhưng lại nấu cơm và chờ mình về.
Ngồi xuống đối diện Hà Anh, cảm xúc dâng trào đến muốn khóc, không nhờ bình thường giỏi kìm nén thì bây giờ đã bật khóc một trận vì hạnh phúc. Gấp miếng cá cho vào miệng, đã rất lâu rồi mới được ăn chung cùng nàng.
– Ăn xong chúng ta đi dạo được không ?
Hà Anh không nói gì chỉ gật đầu. Ăn xong, cả hai cùng tản bộ ngoài khu rừng, đang đi chợt Ngôn Hy dừng lại, xoè tay ra trước mặt Hà Anh
– Nghe nói tâm trạng không vui, ăn đồ ngọt sẽ khá hơn
Hà Anh nhìn đống nho khô tên tay Ngôn Hy, lấy một hạt lên ăn thử, tâm tình cũng thoải mái hơn
– Ta thấy thiên đế rất hiểu tâm lý nữ nhân, có phải đã qua lại với nhiều người ?
Ngôn Hy nhìn Hà Anh một lúc rồi ôm eo Hà Anh kéo gần lại mình, hôn lên trán nàng xong nhìn nàng một cách yêu thương
– Ta đây chỉ dây dưa với nàng
Ở gần đó, Thiên Vũ nhìn xuống loạt nho khô trong lòng bàn tay hắn, tức giận nắm chặt tay lại, trong nháy mắt đã thiêu rụi hết nho khô, rồi bỏ đi.
Ngôn Hy cùng Hà Anh đi đến một bờ sông, cả hai thấy bên dưới là một con rắn nước đang bơi đến. Con rắn lục lên đến bờ lập tức hiện hình thành một nam nhân tuấn mĩ
– Ngươi ở đây làm ta tìm gần chết
Hà Anh ái ngại đáp
– Xin lỗi, do ta muốn yên tỉnh
Ngọc Kính lúc này mới thấy Ngôn Hy, liền hành lễ
– Tham kiến bệ hạ
Ngôn Hy cũng nhẹ gật đầu chào lại, được biết Ngọc Kính cũng thường xuyên tìm ra cách chọc Hà Anh vui nên cũng không lo ngại để hai người ở riêng với nhau
– Hai người nói chuyện, ta về trước
Sau đó hướng Hà Anh
– Anh nhi, trời trở gió đừng đi lâu sẽ cảm lạnh
– Ừm
Cáo từ tại đó, Ngôn Hy quay về nhà của Hà Anh, tự tay nấu nước sôi đổ vào bồn gỗ.
Sau kho Ngôn Hy đi rồi, Ngọc Kính mới lên tiếng
– Anh nhi a, nghe thật ngọt ngào. Mà hôn phu của ngươi thật hiểu biết a, đổi lại là nam nhân khác sẽ không dễ dàng để ta và ngươi cùng một chổ
Hà Anh nhìn Ngọc Kính, hắn chưa từng khen bất kì người nào, đặc biệt là người theo đuổi nàng, hắn càng không có thiện cảm
– Xem ra thiên đế rất được lòng ngươi
Ngọc Kính tươi cười hồi tưởng lại
– Lần trước trúng độc mắc kẹt trong hang mãng xà, là thiên đế đã cứu ta ra. Lần đó cả hai bị thương đều không hề nhẹ
– Chuyện này thật lạ a
Ngọc Kính phất tay
– Chuyện mất mặt như vậy đương nhiên ta không đi kể cho ai nghe rồi, nhất là nữ nhân các ngươi
– Ngươi cũng kể rồi đó
– Vì hắn là hôn phu của ngươi nên ta đành mất mặt một lần để ngươi biết đá nhân duyên đó không chọn lầm phu quân cho ngươi
Ngôn Hy thế nào, Hà Anh dĩ nhiên nhìn ra được, nàng chỉ là không biết trong lòng có Ngôn Hy hay không
– Sao cũng được, mà gần đây ngươi lặn đi đâu vậy ?
Ngọc Kính đứng sát Hà Anh hơn
– Thế nào ? Biết nhớ ta rồi sao ?
Hà Anh không thèm nhìn đến Ngọc Kính mà đi ra bờ hồ ngồi xuống
– Ngươi với thiên đế có vẻ giống nhau, đều mặt dày như vậy
Ngọc Kính lại thấy Ngôn Hy thật sự tồn tại trong lòng Hà Anh. Nhiều năm như vậy nói chuyện với nhau, nàng chưa từng nhắc đến bất kì ai trong cuộc hội thoại với hắn. Bất quá những chuyện quan trọng thì phải nói đến ai đó nên những lúc như vậy không được tính là khác thường. Thầm mỉm cười, Ngọc Kính chạy đến ngồi cạnh Hà Anh
– Một năm nay ta hạ phàm du ngoạn, phong cảnh ở trần gian chắc chắn sẽ làm ngươi thích thú. Đặc biệt còn có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, haha ….
Lần nào gặp Ngọc Kính cũng bị hắn kể chuyện từ trên trời đến xuống ma giới làm Hà Anh mất rất nhiều thời gian mới có thể từ biệt được hắn. Trở về thì trời đã khá khuya, vào nhà liền gọi Mộc Ngư để kêu hắn chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm.
Mộc Ngư là tiểu tiên thân cận hầu hạ Hà Anh, nay nàng đến đây sống dĩ nhiên không quên đem theo hắn
– Thiên đế đã chuẩn bị nước nóng cho người, hình như chuẩn bị tận ba lần
– Ba lần ?
– Đúng vậy, có lẽ thiên đế sợ công chúa về đến thì nước đã lạnh
Hà Anh cảm thán, Ngôn Hy là thiên đế, dùng một chút sức lực làm phép, nước liền có thể nóng lại, siêng năng đem đi nấu nước khác thì không biết nên nói là ngu ngốc hay rảnh rỗi đây.
Khả Vi nhận lệnh của Lục Bình dẫn binh đến Diệm Sơn, mỗi ngày tuần tra xem có ai khả nghi cấu kết với Lục Ngạn, đồng thời quan sát tình hình nơi này
– Tướng quân, bên kia có một hang động nằm dưới lòng đất, khá gần với mặt nước
Khả Vi liền ra lệnh cho hai phó tướng dưới chướng mình đi vào đó xem bên trong có gì, vẫn không quên dặn dò
– Phát hiện điều gì cũng không được hành động, phải báo lại ta
– Vâng
Một lúc sau, hai phó tướng chạy ra hướng Khả Vi báo cáo
– Bên dưới chỉ là một hang động rỗng tuếch
Khả Vi lại cảm thấy hang động đó có phần mờ ảo, địa bàn ở đây tuy thuộc thiên tộc nhưng nàng vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ là hang động ngầm đó từ trước đến giờ vẫn chưa hề thấy qua lần nào.
Hôm sau, Ngôn Hy cảm thấy chỉ làm một gian nhà cho Hà Anh là không đủ, rõ ràng không giống với nơi một công chúa có thể ở. Nhớ đến Mộc Tử rất thích động tay động chân nên đã nhờ đến phụ giúp xây thêm vài gian phòng. Tuy nhiên, Mộc Tử đi đâu thì Ngọc Hoa chắc chắn đi theo đó, điều này không nằm ngoài dự đoán của Ngôn Hy. Chỉ là có thêm vài sự hiện diện khiến mọi người đều không ngờ đến. Khi Ngọc Hoa trong một lần tuỳ hứng nói với hoàng đệ của mình chuyện đi xây nhà, Ngọc Kính lập tức nổi lên hứng thú đi theo. Lại không ngờ Bạch Chí Quân câu cá gần đó nên tình cờ nghe được dự định kia, liền phấn khởi chạy đến ma tộc rủ Lục Bình cùng tham gia. Vì vậy, bằng một cách nào đó vô cùng ngẫu nhiên, trong một buổi sáng, cả năm người đã xuất hiện trước nhà của Bạch Hà Anh.
Có thể nói đây là lần đầu tiên cả năm tộc cùng xuất hiện cùng một lúc vào thời bình như vậy. Lúc trước tất cả chỉ đông đủ khi cuộc chiến thiên ma diễn ra.
Mọi người ban đầu còn thấy kì lạ với sự hội ngộ này, nhưng rất nhanh liền hiểu vấn đề. Không ai nói gì ai, vui vẻ hai người một nhóm, cùng hoàn thành việc trùng tu lại ngôi nhà. Họ căn bản là muốn biến nơi nhỏ bé này thành một gia trang lớn cho Bạch Hà Anh.
Mảnh đất sau vài ngày nhộn nhịp liền từ một ngôi nhà nhỏ biến thành một gia trang lớn. Có hồ, có ao, có cầu, có đồng cỏ xanh mát, còn có vườn hoa rộng lớn. Mọi người lúc này mới để ý mà thầm cảm thán, nơi này chẳng khác gì thiên cung.
– Thiên đế ngươi thật thiên vị a, mảnh đất tốt như vậy cũng tặng cho Bạch Hà Anh
Mộc Tử liếc nhìn Ngôn Hy, đây là đất thiên tộc, nếu người kia không chủ động giao ra thì người ở tiên tộc làm sao tìm thấy được. Nhưng nàng lại không biết, sau khi Ngôn Hy theo Hà Anh đến đây thì mới phát hiện thiên giới có một nơi đẹp đến vậy.
– Là nàng tự tìm ra
– Vậy thì ngươi cũng quá hào phóng đi
Mộc Tử bểu môi, nàng còn chưa từng được Ngôn Hy hảo hảo tặng thứ gì lớn như vậy. Dù là Ngôn Hy không có ý tặng Hà Anh nhưng là cũng không có ý phản đối. Còn Hà Anh kia không lẽ không biết đây là đất thiên tộc hay sao mà có thể tuỳ ý làm thành một biệt viên như vậy.
Đêm đó, cả 8 người tính cả Mộc Ngư đều cùng nhau làm một buổi tối thịnh soạn, có thể nói đây là bữa ăn đầy đủ màu sắc nhất từ trước tới giờ. Ăn uống no nê, mạnh ai nấy đều tìm một phòng để nghỉ lại khiến Hà Anh không khỏi tự hỏi là bọn họ đến giúp nàng xây nhà hay đến để xây phòng cho bọn họ.
Giữa khuya, Ngôn Hy vốn không muốn ngủ nên ra ngoài hoa viên ngồi thổi sáo, vừa thổi vừa nhớ lại khoảng thời gian ở dưới trần cùng Hà Anh, lúc đó thật sự rất vui vẻ.
Hà Anh cũng không ngủ được nên ra ngoài dạo lại gặp Ngôn Hy đang một mình thổi sáo. Nhìn bóng lưng Ngôn Hy lúc này trông rất cô đơn, tiếng sáo lại da diết đau khổ, khiến Hà Anh không khỏi nghĩ đến Ngôn Hy đang nhớ ai đó.
Chợt tiếng sáo dừng lại, một giọng nói vang lên
– Thấy ta thổi sáo hay không ?
Hà Anh lạnh nhạt buông một câu rồi quay trở về phòng
– Không
Ngôn Hy ở phía sau tươi cười rồi chợt nhận ra, vừa nãy Hà Anh đã giỡn với mình
– Anh nhi
Bàn tay Hà Anh vừa chạm đến cửa phòng thì bị một bàn tay khác nắm lại, còn nắm rất chặt
– Có gì sao ?
– Tay nàng lạnh quá
Nàng chính là cảm thấy Ngôn Hy không có gì để nói, mà chỉ muốn kím chuyện với nàng
– Nếu không còn gì thì ta về phòng
Hà Anh rút tay ra lại một lần nữa bị Ngôn Hy giữ lại
– Chúng ta đều không ngủ được hay là dạo đêm cùng nhau đi
Hà Anh cảm thấy ở trong phòng cũng nhàm chán, bản thân lại không thể tránh mặt Ngôn Hy hết lần này đến lần khác, đành tuỳ ý để Ngôn Hy nắm tay đưa đi từ nơi này đến nơi khác trong biệt viên.
Bên này một đôi yên ắng đi bên nhau, bên kia cũng một đôi không ngủ được mà cùng nhau tản bộ khuông viên
– Băng nhi, tháng chạp này chúng ta thành thân được không ?
Mộc Tử vốn đang nghĩ làm sao để tìm ra hoả thần thì nghe được lời cầu hôn của người bên cạnh, những gì vừa nghĩ lúc nãy đều không nhớ gì nữa
– Hả ?
Ngọc Hoa phải khó khăn lắm mới thốt ra được lời ban nãy, hiện tại là ngại muốn chết còn gặp ai kia không nghe cái gì. Bất mãn nói
– Đi với ta mà nàng nghĩ đi đâu vậy a ?
Mộc Tử không phải không nghe, nàng chỉ là sợ mình nghe lầm
– Xin lỗi, ta đang nghĩ cách tìm hoả thần
Ngọc Hoa hít một hơi sâu, một lần nữa nói ra lời trong lòng, âm thanh ôn nhu hơn bao giờ hết
– Tháng chạp, chúng ta thành thân đi
Lời nói vừa dứt thì Ngọc Hoa cúi xuống hôn vào môi Mộc Tử. Khi cả hai buông nhau ra, không gian liền bất động, hai người bên kia gặp hai người bên này, bốn người như muốn hoá đá
Ngôn Hy từ trước đến nay luôn dùng một mặt băng lãnh nhìn mọi người, lúc nãy vì đi bên cạnh Hà Anh mà hạnh phúc cười không ngớt. Hà Anh chưa bao giờ hứng thú quan tâm đến người theo đuổi nàng, bây giờ lại để Ngôn Hy nắm tay đi dạo. Còn Ngọc Hoa và Mộc Tử vì bị hai người kia thấy được sự việc lúc nãy nên có chút ngại ngùng. Tóm lại tất cả bốn người đều muốn tìm cái hố mà chui xuống.
Không hẹn mà cả Hà Anh và Mộc Tử đều buông tay đẩy người bên cạnh ra, bỏ về phòng mình. Lúc này, Ngôn Hy mới nhìn Ngọc Hoa bật cười, hắn cũng lắc đầu cười lại
– Nữ nhân thật giống nhau a
Ngôn Hy gật đầu rồi có ý tạm biệt tại đây
– Ta phải về thiên cung, phiền các người để ý tâm trạng Hà Anh
– Bệ hạ yên tâm, chúng ta là bằng hữu đương nhiên sẽ quan tâm nhau
– Đa tạ
Ngọc Hoa nhìn nhìn Ngôn Hy
– Nhưng mà quan hệ của bệ hạ cùng công chúa ma tộc, ngươi có tính nói cho Bạch Hà Anh biết không ?
Ngôn Hy nâng mắt nhìn Ngọc Hoa
– Chuyện gì qua rồi không nên nhắc lại, khi đó là ta bồng bột
Ngọc Hoa là có lòng tốt nhắc nhở
– Bạch Hà Anh không thích lừa gạt, ngài vẫn nên khai báo tần tật về cuộc sống xa hoa trước đây
Ngôn Hy thở dài, thật có nhiều chuyện để khổ tâm
– Ta sẽ xem lúc nào thích hợp
Ngọc Hoa rút kinh nghiệm từ chính mình
– Ta thấy bệ hạ vẫn nên nói sớm, sau này tình cảm mặn nồng, nữ nhân ghen rất đáng sợ a
Ngôn Hy về thiên cung vốn là để xử lý một số công vụ rồi giao những việc nhỏ nhặt cho Nhật Hạ lo liệu. Tự mình bay đến Diệm Sơn xem tình hình, kể từ ngày Ngôn Hy và Minh Trân dùng nguyên thần tạo ra màng tinh thể bao bọc núi, Lục Ngạn cũng yên ắng đến đáng sợ.
Đứng trên bờ biển, đối diện với núi Diệm Sơn, Ngôn Hy không khỏi tự xem thường chính mình. Thân là thiên đế lại không tìm được nơi ở của hoả thần, một thần tử của thiên tộc.
– Thiên đế
Ngôn Hy nhìn Khả Vi vừa bước ra từ hang động dưới kia, lòng không khỏi nghi hoặc
– Ngươi ở đó làm gì ?
– Hôm qua ta phát hiện một nơi kì lạ sát mặt biển nên tò mò đi vào. Kết quả vào bên trong chỉ cảm nhận được lửa
Ngôn Hy nhíu mày, Khả Vi cũng thuộc mệnh hoả, nhưng lại cảm nhận được mệnh hoả trong hang đông kia, rất có thể hoả thần chú ngự trong đó và cũng có thể do hắn tạo kết giới nên khó ai nhìn ra.
Cùng Khả Vi quay lại biệt viên của Hà Anh để tìm Lục Bình. Một lần nữa Khả Vi lại lên tiếng, nhưng là với chủ tử của mình
– Ma vương
Lục Bình chậm rãi bước đến, thoáng nhìn, Ngôn Hy liền thấy sắc mặt hắn không bình thường.
Như hiểu được ánh mắt của Ngôn Hy, Lục Bình chỉ nói
– Phụ vương gần đây vẫn luôn triệu hồi mệnh tinh của ta
Chẳng trách Lục Bình và Lục Minh Trân luôn căm giận Lục Ngạn như vậy. Hắn vì muốn hồi sinh, phục hồi pháp thuật mà không ngại đoạt mệnh con mình
– Ta thấy tạm thời ngươi nên đến U Minh, linh lực tối tăm dưới đó sẽ bảo vệ mệnh tinh ma vương ngươi
Ý của Ngôn Hy rất rõ ràng, chỉ duy nhất nơi đó giúp Lục Bình ẩn đi tinh mệnh. Lục Ngạn sẽ khó tìm thấy mà triệu hồi.
Khả Vi lúc này mới báo cáo tình hình ở Diệm Sơn, cùng suy nghĩ với Ngôn Hy. Lục Bình lên tiếng
– Hoả thần năm xưa vì cuộc chiến thiên ma mà mất đi nữ nhân hắn hết mực thương yêu. Chỉ sợ chúng ta tìm đến cũng không lay động được hắn ra mặt
Ngôn Hy cũng đã nghĩ đến vấn đề này, đau đầu ở đây chính là không biết làm sao để tìm ra kết giới mà đi vào. Hiện tại chỉ có thể tìm đến hoả thần, vì hắn sẽ không bao giờ chủ động xuất hiện.