Ngồi trong gian động phủ của Phượng Thiên Hành, Hàn Tông cẩn trọng quan sát gã thật kỹ.
Sau nửa ngày trôi qua hắn rút ra được vài chính yếu…
Gã là một kẻ bề ngoài có tính cợt nhả thích bốc đồng, đôi khi hơi bị thái quá khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Nhưng một khi kẻ này nghiêm túc, cái tài hoa gã ta hiển lộ thật sự đáng để người ta lau mắt mà nhìn.
Phượng Thiên Hành ngồi đối diện chẳng mảy may quan tâm, gã cứ luyên thuyên nói hươu nói vượn cả buổi. Mãi một lúc sau có vẻ trò vuốt mông ngựa của mình không được đối phương chú ý, gã mới thay đổi thái độ hơi cười nhạt mà hỏi:
"Hàn huynh, người thấy màn ra mắt mà ta đã nói thế nào?"
Hàn Tông dừng suy tư hạ xuống tách trà, ánh mắt hắn hướng Phượng Thiên Hành nói liền ba câu:
"Thứ nhất, ngươi có thể khiến ta cam tâm tình nguyện làm theo làm theo ý mình, điều này thật sự làm ta kinh ngạc!"
"Thứ hai, ngươi có thể làm cho kế hoạch của Luân Đằng Vân đổ vỡ, lại khiến y không thể không ngậm bồ hòn. Quả thực ít kẻ làm được lắm lắm!"
"Thứ ba, ngươi lợi dụng tranh đấu của hai hội nhóm mà lấy ít mua nhiều, thành công liên minh với Lan Như Tiên. Không những thế còn khiến nàng ta không hay biết mà lừa phải moi ra một khoản bồi thường!"
Sau ba lời trên, Hàn Tông lấy ra túi càn khôn nhỏ để lên bàn.
Trong túi đúng là số linh thạch Lan Như Tiên đưa cho hắn để đền tổn thất giao kèo với Luân Đằng Vân.
Hàn Tông khi này đứng lên, hắn hơi cúi người chắp tay trước Phượng Thiên Hành mở lời:
"Thủ đoạn trí giả của Phượng huynh khiến ta bội phục!"
Phượng Thiên Hành cười nhạt một tiếng, gã cũng đứng lên nghiêm túc đáp lễ trước Hàn Tông, miệng đáp lời:
"Nếu không có Hàn huynh trước đồng ý hợp tác với Song Tượng, sau lại mở lời với Lan Như Tiên. Một kế này của Phượng Thiên Hành ta sao có thể thành? Chẳng qua lừa hai kẻ kia chỉ là chút tiểu xảo, nhưng có thể khiến cho Hàn huynh ấn tượng trong mắt, đó mới thật là thứ khiến ta có lợi lớn nhất!"
Hai người chắp tay nhường nhau một lễ rồi lại ngồi xuống.
Trước đó Hàn Tông từng cá cược với gã, hắn giờ này đã minh bạch bản thân thua cuộc.
Về phần Phượng Thiên Hành yêu cầu Hàn Tông loại đi giao kèo giữa hắn và Lan Như Tiên, điều này ban đầu làm hắn bất ngờ.
Nhưng sau khi ngẫm liền hiểu ra, Lan Như Tiên không phải kẻ dễ thuyết phục như vậy. Phượng Thiên Hành khi ấy chắc đã dùng thứ này để trao đổi đây mà.
Hàn Tông tạm gác chuyện tranh đấu hội nhóm sang một bên, vấn đề hiện tại chỉ là một vài tiểu tiết nữa mà thôi, không đáng nhắc.
Khi này cầm lên tách trà nhỏ uống xuống một ngụm, hắn mân mê cái ly nhỏ mà nhớ về ngày đó.
Khi ấy ngồi trong gian phòng này cùng vài người đến mua Sa Luân Trùng, hắn đã nhận ra nó.
Mấy cái ly trà này, cùng hương vị đặc biệt kia làm hắn nhận ra….
Đây đều là điểm đặc trưng của Thanh Tử Dương!
Trước nay Thanh Tử Dương luôn có thói quen cẩn trọng, lần cuối cùng gặp mặt ngày đó nàng từng nói sẽ cử người tới hỗ trợ một tay.
Hàn Tông ban đầu còn hiềm nghi, chỉ là sau một màn điểm kế vừa rồi, cộng thêm Phượng Thiên Hành còn biết thân phận thật sự của hắn, Hàn Tông khi này đã không thể không tin.
Hắn nhìn ly trà mà ánh mắt mông lung tựa xa xăm, hồi lâu miên man mà hỏi:
"Nàng ta… hiện thế nào rồi?"
Từ sau khi được Thanh Tử Dương gặp tại lúc đi Bát Linh Nguyên về tới giờ, Hàn Tông vốn dĩ là không truy được tung tích gì.
Hắn cứ thế miên man mà đâu hay, Phượng Thiên Hành chăm chú quan sát, đột nhiên gã xồm tới trước mặt dò hỏi:
"Hàn huynh với Thanh tiểu thư nàng ta là một đôi?"
Hàn Tông giật mình rơi cả chén trà xuống đất, nhưng mà hắn chưa kịp lạnh mặt thì đã nghe tiếng oai oái của gã bên tai:
"Hàn huynh à Hàn huynh, ta đã nói rồi, có gì người cứ tính lên đầu ta. Quân tử không phá hư đồ của đối phương, ngươi xem…!"
Gã chỉ định bông đùa một câu, ngờ đâu cơ sự xảy ra như thế.
Phượng Thiên Hành đổ đầy mồ hôi, gã tỉ mỉ quan sát thật kỹ tách trà. Đến khi không có vết xước nào khác, mới thở phào một hơi.
"Xem ra ngươi rất thích bộ trà này, hẳn là tốn không ít công phu từ phía nàng ta?"
Bị Hàn Tông gằn giọng nói trúng tim đen, Phượng Thiên Hành cười gượng đáp:
"Hai ta giống nhau cả thôi, ha ha… ha ha…!"
Hàn Tông không quan tâm chuyện của gã với Thanh Tử Dương thế nào, hắn chỉ hỏi:
"Nàng ta vẫn... ổn chứ?"
Phượng Thiên Hành lần này không có ý định trêu đùa nữa, gã không nhìn mà đáp:
"Nàng ta vẫn ổn, về phần kia cũng chỉ nhắn cho huynh đúng hai chữ!"
Hàn Tông nghiêm túc lắng nghe, Phượng Thiên Hành liền giơ một ngón tay lên nói:
"Một năm!"
Nghe được lời nhắn này hai mắt hắn híp lại, đây là ý gì….
Hàn Tông ngẫm nghĩ một lát đã có câu trả lời, nhưng điều đó lại khiến hắn trầm mặc hơn.
Đang suy nghĩ đến chuyện nọ, Phượng Thiên Hành lại một lần nữa dí sát mặt tới tò mò dò hỏi:
"Hàn huynh, đừng nói với ta đây là ước hẹn. Ừm… một năm sau hai người định bụng cùng nhau bỏ trốn đấy nhé?"
Gã thấy ánh mắt lạnh tanh của Hàn Tông thì thu lại dáng vẻ bốc đồng, lại quay về vẻ nghiêm túc nói:
"Hàn huynh chuyện còn chưa xong đâu, vốn dĩ là có hai chuyện cần giải quyết gấp. Nhưng hiện tại chỉ còn một mà thôi!"
Thấy Hàn Tông vương nét trầm mặc, Phượng Thiên Hành liền nói:
"Chuyện đầu tiên là về thân thế của huynh, thứ này làm ta có một thắc mắc…!"
Hàn Tông đã phần nào hiểu ý gã, hắn liền trả lời:
"Ta đương nhiên muốn xử lý cho gọn, xong hiện tại lực bất tòng tâm!"
Hàn Tông hiểu rõ, cái giao dịch với Mạc Văn Tư chỉ là lời bông đùa khi xưa.
Chỉ cần có kẻ chú tâm điểm này, sẽ rất dễ dàng khám phá. Cho nên theo từng ngày trôi qua, hắn đã, có ý định gϊếŧ ông ta từ lâu. Chỉ là…
Hàn Tông hiểu rõ bản thân đang bị tứ phương nhòm ngó, mỗi một hành động cẩn phải cẩn trọng một chút, bằng không sẽ lại lòi thóp ra cho người ra túm mất.
Phượng Thiên Hành cười nhạt khóe miệng, gã vốn đã nắm rõ phần nào tính cách của Hàn Tông rồi.
Nhưng ngay sau đó lại nghe Hàn Tông hỏi:
"Chẳng lẽ ông ta đã, xảy ra chuyện?"
Phượng Thiên Hành gật đầu đáp:
"Hàn huynh đoán không sai, dựa theo tin tức ta nắm được, ông ta đã chết!"
Hàn Tông lại không lấy làm vui mừng. Ở trong thế giới tu giả, chết không đại biểu là hết.
Chỉ cần hồn phách chưa tiêu tan, ắt có rất nhiều thủ đoạn thu thập khám phá.
Hiểu được suy nghĩ của hắn, Phượng Thiên Hành đáp:
"Hàn huynh yên tâm, dù chuyện này có lộ ra thì ta cũng có kế để huynh toàn mạng!"
Giọng gã chứa đầu tự tin, phong thái khi nghiêm túc của gã khiến người ta không nhịn được mà tò mò.
Hàn Tông thì không biểu lộ dị sắc, hắn rất nhanh hỏi đến:
"Vậy chuyện thứ hai là gì?"
Phượng Thiên Hành ho khan mấy tiếng, gã lại cợt nhả hỏi đến:
"Ta nghe nói tháng sau là hội đấu nội môn chân truyền sẽ mở, sẽ có rất nhiều thiên kiêu hơn chúng ta cả đại cảnh giới tụ họp. Song song cùng với đó, việc huynh có thứ nóng bỏng như than ta đã biết. Nếu ta đoán không sai, Hàn huynh đang muốn nhân cơ hội này bán viên đá đó đi?"
Hàn Tông cười nhạt đáp:
"Đến cả chuyện này mà ngươi cũng biết, xem ra Thanh Tử Dương đã kể hết rồi!"
Phượng Thiên Hành cười ha ha, giọng gã bông đùa pha lẫn chút thất vọng đáp:
"Ha ha… khỏi cần ghen! Thanh tiểu thư nàng ta chỉ nói sơ qua vài chuyện, chứ chúng ta không có thân thiết như huynh nghĩ đâu. Chẳng qua nếu Hàn huynh nhớ ra được họ của ta, thì sẽ hiểu ta vì sao đoán ra ngay thôi!"
Hàn Tông vốn dĩ chỉ mới biết gã được Thanh Tử Dương nhờ vả, chứ nào nắm rõ thân phận người ta.
Hiện tại nghe gã nói đến, bỗng trong đầu Hàn Tông nảy số. Hắn giật mình hỏi:
"Họ Phượng?"