Chương 50:
Nàng đứng đó mãi không đáp, cô não nề buông một câu hỏi. Mà câu hỏi này lại càng làm đầu óc nàng rối bời.
Nàng muốn thốt ra hai chữ "không phải", nhưng cổ họng lại nghẹn ứ.
– Không sao cả!
Nàng giật mình, hơi tròn mắt nhìn cô. Cô mỉm cười, nàng chết lặng tại chỗ.
– Tôi sẽ cố gắng xuất hiện càng nhiều càng tốt trên truyền thông. Tôi nghĩ là tôi hơi phiền nhưng thực sự, tôi không muốn chị quên tôi.
Đến cuối cùng thì nàng cũng hiểu tại sao cô lại có mặt ở hầu hết các chương trình giải trí gần đây như vậy.
Là vì cô sợ nàng không nhìn thấy cô sẽ quên cô sao?
Nàng vừa xúc động, vừa tức cười. Cái người kia… sao lại có thể đáng yêu quá đáng đến vậy kia chứ?
– Chị vào nhà đi, tôi sẽ đợi chị vào!
Cô vẫn cười. Có chút gượng gạo.
Nàng muốn khóc, nhưng lại kìm nén. Tưởng khối tình cảm kia sẽ vơi đi được chút nào thì cứ như phản tác dụng, nghĩa là nó càng nhiều thêm?
Cô khoát tay, rõ ràng tư thế đợi chờ.
Năm phút, không chút xi nhê, cô cũng không sốt ruột, vẫn đứng đó đợi nàng.
Thêm mười phút nữa, nàng vẫn đứng đó nhìn cô. Cô cau mày, khí lạnh càng lúc càng thêm buốt mà trang phục của nàng thực sự thiếu ấm áp.
Váy ngủ và khoác vội áo phao bên ngoài. Cô nhìn nàng càng thêm lo lắng.
– Chị không vào sao?
– Đang đợi!
Nàng thản nhiên, bắt chước điệu bộ khoát tay của cô.
Cô nhướn mày, khó hiểu nhìn nàng.
– Đợi gì?
– Em nói sẽ đưa thứ gì có đúng không? Hay chị nghe nhầm?
Cô vô cùng ngạc nhiên, cứ chăm chăm nhìn nàng, thậm chí miệng còn hơi hé.
– Vậy là chị nghe nhầm?
Nàng nâng mày, rõ ràng giọng nói không còn lạnh nhạt nữa, thay vào đó là ấm áp vô cùng.
– À, không!
Cô lúng túng, vội vàng mở miệng túi lục lọi gì đó.
Một hộp chữ nhật nhỏ được bọc gói khá cẩn thận được cô lấy ra. Rụt rè nhưng cuối cùng vẫn quyết định sang bên chỗ nàng.
– Đây!
Thậm chí còn đưa bằng hai tay. Nàng đón lấy, tám phần đoán được quà bên trong là gì thì cười thầm.
– Được rồi! Bóc luôn nhé!?
– Hả?
Cô giật mình nhìn nàng. Nàng thì vẫn đối đãi cô bằng cái nhìn tinh nghịch.
– Không được sao?
– K…không phải! Tôi về đã rồi bóc. Tôi… (lúng túng)
Xoẹt
Không để cô nói thêm, nàng chậm rãi bóc lớp giấy gói.
– Từ… từ đã. Nó… không được đẹp!
Cô lấy hai tay che khuất hộp quà. Nàng thu hộp quà về phía mình thì tay cô cũng di chuyển theo. Nhất quyết là không muốn nàng mở quà trước mắt mình đây mà.
– Vậy có định tặng không? (giả bộ hơi bực)
– Có nhưng… để tôi về hẵng bóc…
– Em về đi!
– Chị đứng đây bóc sao?
– Ừ!
Thản nhiên. Cô bất lực. Không thể để nàng đứng đây một mình được. Ngại nhưng… quan tâm nàng hơn. Cũng có nghĩa… thôi, bất chấp ngượng ngùng.
Chịu thua và thu tay về. Nàng hơi cười khi nhìn cái vẻ mặt bất lực kèm theo lo lắng của cô. Mặt cô "bí xị" theo đúng nghĩa đen, nhìn thôi cũng thấy tăm tối nhường nào.
Xoẹt xoẹt xoẹt
Bóc một cách cẩn thận, nàng trân trọng cả tờ giấy gói đến mức khi bóc cũng cố gắng để nó thật lành lặn.
Là tự tay gói, nhìn thôi cũng biết. Nàng nghĩ đến điều đó lại càng thúc giục bản thân phải thật cẩn thận khi bóc ra.
Vậy nàng đoán đúng, là Socola.
Nhìn những hình trái tim hơi méo mó không đồng đều trong hộp khiến nàng vui đến độ sống mũi đã hơi cay.
Sẽ cố gắng không khóc.
– Tôi không giỏi nấu nướng nhưng "lứa" này có lẽ vừa miệng nhất rồi. Yên tâm là hợp vệ sinh. Vậy giờ chị vào trong được chưa?
Ngước mắt lên nhìn cô, nàng gật nhẹ đầu, coi như là đồng ý. Cô thầm thở phào.
– Vậy…
– Thứ này (cắt ngang lời cô) còn người nào nhận được nữa không?
Nàng nhìn thẳng vào mắt cô. Cô nhạc nhiên nhưng liền hiểu ý tứ trong câu nói kia. Vui sướиɠ, cô nhoẻn miệng cười, lắc đầu liên tục.
– Không có, chị là duy nhất!
Hài lòng. Nàng không nói thêm, cũng không tạm biệt cô mà xoay người trở vào trong.
Dù nhanh nhưng cô mơ hồ nhìn thấy nụ cười nhẹ của nàng.
– Ngủ ngon!
Trước khi khép cửa nàng truyền tới tai cô một thanh âm nhẹ nhàng.
Đêm nay, cô có lên giường sớm hơn mọi khi nhưng lại chẳng thể ngủ. Miệng cứ cong lên, cười ngu ngốc một mình trong chăn.
Còn nàng, nàng quyết định sẽ thức khuya. Nàng muốn thưởng thức hết hộp Socola cô tự tay làm cho mình.
Đắng và ngọt loang lỗ mỗi chỗ một chút, hương vị chẳng đều đặn chút nào. Nếu người khác nếm thử sẽ tức khắc cau mày phê bình liền.
Nàng vừa coi mấy chương trình giải trí cô tham gia vừa ngon lành nhâm nhi thứ Socola không giống ai kia bằng vẻ mặt thoải mái đến tột cùng. Có lẽ đây là thứ Socola ngon nhất mà nàng được ăn, vẻ mặt của nàng nói lên điều đó rõ mồn một.
Nhận quà của Ji-soo cũng đồng nghĩa với việc nàng đã cho cô một cơ hội.
Cô cũng biết điều này nên mới vui sướиɠ như vậy. Nhất thời lịch trình ngày mai như nào cô cũng quên bẵng đi mất. Ngủ không nổi định hoàn tất mấy bản nhạc dang dở cũng không xong. Không còn câu từ nào trong đầu.
Cốt cũng là, do nàng nên cô mới trở nên vô dụng như vậy.
Nhưng cái vô dụng này, cô nghĩ cũng còn tốt hơn là sống mà không có nàng.
Một đêm dài nhưng lại ngập tràn hạnh phúc.
.
Hôm sau
Dù bận nhưng cô vẫn cố gắng để có một cái lịch ăn trưa với nàng. Số mới của nàng cô đã lưu từ lâu nhưng không dám chủ động liên lạc vì sợ. Nay được dịp cô "thả phanh" từ sáng sớm, chủ động nhắn tin cho nàng rất đều đặn. Đều đặn đến phát phiền vì cứ năm phút nàng lại thấy một tin nhắn của cô.
Sáng nay cô chỉ có hai cuộc họp và một Lee Ji-soo nghiêm túc đã "tí tách" với cái điện thoại trong suốt cả hai cuộc họp đó. Mọi người đều kinh ngạc về chuyện này, cuối cùng là quản lý Kim phải giúp cô bịa một lý do gì đó cho hợp lý với hành động thiếu nghiêm túc này.
Mà cô cũng không tỏ ra hối lỗi, vẫn năm phút một sờ vào điện thoại khiến tất cả đều bất lực và… đành mặc kệ cô.
Nàng ngủ trễ nên hiển nhiên dậy trễ. Đến khi sờ vào điện thoại thì gần năm mươi tin nhắn từ một dãy số quen thuộc nhưng chưa lưu tên.
Câu từ có thể khác nhưng nội dung chỉ có một, cô muốn hẹn nàng đi ăn trưa.
Nàng đọc toàn bộ đống tin nhắn ngổn ngang kia, bật cười.
Vỏn vẹn một chữ "OK" từ nàng khiến cô vui muốn rớt nước mắt.
Lùi lại hết lịch hẹn, cô chọn một nhà hàng thật tốt làm điểm hẹn.
Trang phục của cả hai vẫn khá kín vì dẫu sao cũng là những gương mặt nổi tiếng.
Mỉm cười nhìn nàng chọn món, bản thân cô quên mất là mình cũng cần phải gọi món.
Cảm giác mách bảo người nào đó đang chăm chăm nhìn mình khiến nàng buồn cười, từ từ nâng tầm mắt lên, hơi nhướn mày tinh quái.
– Không định ăn sao?
Thấy nàng nhìn mình cô liền giật bắn, lúng túng nhìn xuống Menu.
– Em thay đổi nhiều quá!
Đợi đồ ăn mang đến, nàng vô tình hỏi một câu khiến cô đang mải mê nhìn vào điện thoại liền ngẩng lên. Khi cô ngẩng lên mới biết nãy giờ nàng nhìn mình.
– Tại sao em lại thay đổi?
Nàng vẫn nhìn cô. Hơi bặm môi nhưng rồi cô lại cười.
– Chị còn nhớ hôm chị và tôi xem chương trình "Thoát hiểm" không?
Cô hỏi lại khiến nàng có hơi lúng túng. Suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Nàng nhớ!
– Chị có nói là "Bao giờ mới được thấy Lee Ji-soo thân thiện như mọi người đây!?", còn nhớ?
Nàng lại gật đầu.
– Khi đó tôi hỏi lại là chị muốn thấy tôi vui vẻ như vậy sao, chị đã nói là "phải" và "rất muốn". Vậy nên tôi thành như bây giờ.
– … Nhưng mà, cũng không nhất thiết phải gượng gạo. Càng không nhất thiết phải vì câu nói đó.
– Tôi muốn chị vui khi xem những chương trình tôi tham gia. Cũng không hẳn là gượng gạo, giờ tôi đã thích nghi và nhận ra, cuộc sống trong ngành không quá tẻ nhạt như tôi vẫn nghĩ.
Cô mông lung nhìn phía khác, tay gõ gõ theo nhịp nhạc phát trong nhà hàng.
Nàng không đáp. Kể cả sự thay đổi kia cũng là vì nàng.
Nàng vừa vui vừa giận mình. Cô vì nàng mà vất vả ngày đêm để xây dựng hình tượng như bây giờ, còn nàng thì sao? Định quên cô mà sống, mặc kệ cô có ra sao cũng không quan tâm.
Nàng cảm thấy, thật may mắn vì còn có chút gọi là "lương tâm" trong mình. Nếu không vì dao động trong tim khi thấy cô thì chắc chắn sẽ không còn có ngày được nhìn cô gần đến vậy cũng như dùng chung bữa với cô như lúc này.
– Chị thấy màu tóc mới này thế nào?
Cô đổi chủ đề. Cũng dễ hiểu bởi lẽ không khí đang đi vào gọi là có chút bế tắc.
Nàng cũng phản ứng mau lẹ, nghe cô nhắc đến tóc lập tức nhìn lên đầu cô. Việc cô nhuộm tóc nàng biết lâu rồi nên chẳng có chút kinh ngạc bởi lẽ đã kinh ngạc từ lâu rồi.
Từ câu hỏi kia kéo theo những câu thoại khác, càng lúc càng trở nên râm ran và sôi nổi. Cô và nàng nói với nhau về rất nhiều thứ. Nàng không biểu lộ đang vui nhưng thực sự nàng rất hạnh phúc. Nhiều lúc không dấu nổi liền nhoẻn miệng cười khi cô không chú ý.
Cô muốn ngồi với nàng lâu hơn nên ăn rất chậm, chậm đến độ nhìn thôi cũng biết ý đồ của cô. Nàng đã no căng rồi nhưng cô vẫn từ tốn ngồi đó dùng bữa. Nàng sốt ruột, không phải vì cô câu giờ mà vì đồ ăn đã sắp nguội hết rồi.
Liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng lên. Quản lý Kim đã gọi. Biết không thể ngồi lâu hơn nữa cô liền dừng bữa, ra dấu cho phục vụ rồi đứng lên.
Nàng hơi cười, thầm trách cô là "đồ ngốc" rồi cũng cùng cô rời khỏi nhà hàng.
Bữa trưa đầu tiên sau chuỗi ngày dài không gặp.
.
– Min-kyung, biết tin gì chưa, Ji-soo đồng ý là người đứng ra sản xuất nhạc cho Album lần này của Star G đấy.
Nàng nhăn mày khi nghe cái tin nóng hổi từ miệng Min-ho. Không phải vì Ji-hyo, nàng khó chịu vì cô lại ôm việc vào mình.
– Chuyện là như nào vậy?
– À, nghe nói là Ji-soo hôm đó đến kiểm tra trình độ nhóm nữ bên công ty ta rồi đồng ý sẽ sản xuất nhạc cho lần Debut này của năm cô gái. Hình như là Phó chủ tịch ra mặt.
Nàng biết Ji-soo không ưa gì Myung-dae nên việc dễ dàng chấp nhận là khó xảy ra. Nhất là sau vụ việc hắn ta lộ tin tức nɠɵạı ŧìиɧ.
Lo sợ cô bị đe dọa gì đó, hoặc họ lấy nàng ra để lôi kéo cô nên nàng tức khắc giận dữ, không nghe thêm lời nào từ quản lý Cho liền thẳng tiến đến phòng của Phó chủ tịch Man.