Bất Chấp Yêu Điên Cuồng

Chương 49

Chương 49:

Giờ mấy thấy cái khốn khổ trong ngành giải trí. Bản thân mang tiếng cười đến cho mọi người nhưng thâm tâm lại nặng ưu phiền không biết sẻ chia cho ai.

Miệng cô vẫn nhoẻn cười, vẫn đối đáp với giọng điệu dí dỏm nhưng đầu óc nặng trịch. Cô mệt mỏi và quan trọng hơn, cô đang buồn.

– Ji-soo, còn một lịch trình nữa là xong rồi.

Min-jun hôm nay khá vui, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ háo hức. Ji-soo dễ dàng nhìn ra, hơi cười cười.

– Mua trang sức đó, chuẩn bị "ngân sách" chưa anh?

Nhắc đến vấn đề này Min-jun đỏ bừng mặt, phủi tay.

– Anh không háo hức đến vậy đâu, đừng có chọc anh!

– Không háo hức? (Cô tròn mắt) Vậy cái dáng vẻ bây giờ của anh là sao? (Cười)

– Anh…

Cạch cạch….

– Ơ, Ji-soo? Phải Ji-soo không?

Sau cái tiếng giày cao gót càng lúc càng gần thì là một tiếng gọi cắt ngang câu từ dở dang của Min-jun.

Hơi nghiêng mặt sang nhìn phía trước vì cái thân hình cao lớn của anh quản lý đã chắn hết tầm mắt. Cô có kinh ngạc nhưng lại rất nhanh thu liễm lại.

– Đúng rồi kìa, em mới ghi hình sao?

Vẻ niềm nở của quản lý Cho thật đáng yêu. Ji-soo cũng nhanh chóng bước đến chỗ anh ta.

Một cái bắt tay.

Nếu như quản lý Cho ở đây, thì hiển nhiên nàng cũng sẽ ở đây.

Tiếng giày cao gót "cọc cạch" kia chắc chắn là của nàng.

– Ji-soo, bài hát kia của em ban chiều Min-kyung đã thu xong. Đúng là Ji-soo sáng tác, anh nghe mà nổi da gà.

Min-ho cười tươi lắm. Cô tất nhiên sẽ cười, nhưng sự việc nàng xuất hiện trước mặt khiến đầu óc cô hơi choáng váng.

– Có gặp khó khăn gì không anh?

– Không có, sau hai lần là hoàn tất.

Cô hơi mở căng mắt, rõ ràng là ngạc nhiên. Trước đây khi giúp nàng hát ca khúc của mình, không biết cô đã phải sửa chữa bao lần vậy mà giờ đây, "hai lần" – khiến cô không thể tin nổi.

Hơi liếc sang nhìn nàng, nàng vốn đang nhìn sang cô và quản lý Cho. Đυ.ng mắt cô khiến nàng bối rối. Cô không để nàng khó xử quá ba giây, vội vã thu tầm mắt.

– Anh, có dịp sẽ hàn huyên tiếp. Giờ em có chút bận. Có lẽ đi trước!

– À ừ, tất nhiên, em về nhé!

Min-ho thậm chí còn tươi tỉnh vẫy vẫy tay. Cô mỉm cười, hai quản lý bắt tay tạm biệt rồi cũng gấp rút sải bước.

Cô không quên nghiêng nhẹ đầu sang phía nàng, gật nhẹ chào tạm biệt. Nhưng cô một mực không nhìn vào mắt nàng. Tuy có mất lịch sự nhưng cô không muốn nàng bối rối.

Cô không muốn sự xuất hiện của mình làm nàng không thể tự nhiên.

– Min-kyung, anh nói luôn miệng khiến em không có cơ hội nói chuyện với Ji-soo rồi!

Giọng khá dí dỏm.

– Vâng, còn gặp lại mà. Với cả… em ấy… khá bận nhỉ?

Không rõ vì sao lại quan tâm nữa. Buột miệng ra như vậy khiến nàng hối hận tức thì.

– Ji-soo sao? Ừ, em ấy rất bận chứ không phải "khá bận" đâu. Ha-na nói là… A!

Min-ho đỏ bừng mặt. "Ha-na", "Ha-na". Cái tên nghe khá quen. Nàng nâng mày, lập tức tóm lấy cổ áo anh quản lý. Cả hai đồng loạt dừng bước.

– Này! Ha-na là ai?

– Không… không ai cả! Không nhé!

Lắp bắp một cách quá đáng.

– Sớm muộn gì em cũng biết thôi. Đến lúc đó, mấy hình ảnh đáng xấu hổ của anh ở công ty…

– Thôi, anh nói mà!

Dọa như vậy là đủ rồi. Nàng hài lòng nhưng vẫn cố ra vẻ chảnh chọe, nâng mày thách thức.

– Rồi, vừa đi vừa nói nào!

Min-ho một tiếng thở dài rõ lớn. Nàng tủm tỉm, vừa khoát tay vừa bước đi.

– Bộ phim "My world" đó, vì anh Ken chọn em hát chính cho bài "Don't forget me" nên anh có ghé qua xưởng sản xuất mấy lần. Hôm đó đến thì mọi người nói Ji-soo cũng đang ở đây nên anh vào hỏi thăm em ấy luôn. Đúng lúc Ji-soo đang trang điểm lại để chuẩn bị cho Show kế. Ha-na… à (đỏ mặt)… là người trang điểm của em ấy… nên anh quen được… đó đó!

Múa may chân tay.

Nàng được thể, giọng chọc ghẹo.

– Hai người hẹn hò?

– Chưa… Nhưng anh cũng đang cố gắng. Ji-soo nói Ha-na rất thích ăn đồ ngọt nên anh chuẩn bị chút quà cho em ấy rồi… Thực sự may mắn có Ji-soo giúp đỡ. Em ấy bận vậy mà vẫn dành thời gian trả lời mấy tin nhắn vớ vẩn của anh.

Min-ho gãi đầu gãi tai. Min-kuyng hơi trầm ngâm, mím môi, nàng cố ngăn cản lời muốn hỏi.

– Chuyện ban nãy nói dở… Ha-na đó, nói gì?

Nàng có cảm giác nếu không hỏi rõ ràng sẽ hối hận mất.

Nhưng hỏi ra lại càng hối hận hơn. Cứng rắn bao ngày cuối cùng lại trở nên yếu mềm khi chỉ nghe chút tin tức có vẻ bất ổn về cô.

"Chỉ là… tò mò"

Tự động viên mình như vậy. Nhưng thâm tâm nàng biết, nàng đang quan tâm.

– À, cô ấy nói Ji-soo từ khi thay đổi phong cách, trở thành người dí dỏm thì càng bận hơn trước. Hôm qua nghe cô ấy kể thực sự anh còn sợ. Lịch trình trước kia của em so với em ấy không là gì hết á! Ha-na có xem trộm sổ ghi chép sinh hoạt của Ji-soo, có rất nhiều tối em ấy không ngủ, cứ viết nhạc đến sáng rồi sớm hôm sau đi ghi hình.

– …

– Lịch ghi hình của Ji-soo trải dài, rất nhiều chương trình ở Trung Quốc và Nhật Bản mời em ấy. Và theo Ha-na nói thì em ấy không từ chối một chương trình nào dù đã ôm quá nhiều việc. Lớp phấn trang điểm ở hốc mắt Ji-soo ngày sau so với ngày trước, mỗi lúc lại dày thêm một chút. Giờ mà tẩy trang thì sợ không nhận ra nổi Ji-soo ngày xưa.

Min-ho thở dài. Người sải bước song song anh thì đã như người mất hồn từ bao giờ.

– Mà, cũng không hiểu nổi. Em ấy chỉ ngồi sáng tác thôi cũng dư chi phí sinh hoạt rồi. Cùng lắm thỉnh thoảng tham gia vài chương trình phỏng vấn. Tại sao lại tự hành hạ mình như vậy nhỉ? Hay Ji-soo… kẹt kinh tế sao?

Liếc sang phía Min-kyung. Min-ho ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt tái mét của nàng.

Nàng nãy giờ nghe, chỉ nghe mà thôi.

Không muốn quan tâm nhưng l*иg ngực tự nhiên nhức nhối khủng khϊếp.

.

– Ji-soo, muộn như này còn phiền em.

Min-jun gãi vành tai, cô cười xuề, ra cái bộ dạng "đuổi" anh quản lý.

– Về đi anh, sắp sang ngày mới rồi đấy. Quà phải tặng đúng ngày chứ!

Quản lý Kim gật gù, dặn qua mấy lịch trình ngày mai rồi rời đi.

Trời lạnh vậy nhưng cô vẫn đứng ngoài. Tay nắm chặt miệng túi xách, mắt lưu luyến nhìn về cánh cửa đóng kín phía bên đường.

Phụt

Đoàng đoàng đoàng

Một loạt tiếng giòn tan vang lên thu hút sự chú ý của cô. Cô ngước lên nhìn bầu trời, ánh sáng khiến mắt cô phải nheo lại.

"Ngày này mà cũng có pháo hoa?"

Cô khó hiểu nhưng vẫn ngắm nhìn thứ phát sáng đẹp đẽ trên bầu trời. Chỉ khoảng nửa phút, mọi thứ lại trở về vẻ yên tĩnh của nó.

"Có lẽ là kiểu tán tỉnh của mấy thiếu gia"

Cô hơi cười, đợi đến khi đốm sáng cuối cùng trên bầu trời tắt hẳn, đến khi trên kia chỉ còn trăng mờ và sao xa cô mới thu lại tầm nhìn.

Xoay người định trở vào trong liền thấy chút kì lạ. Cô xoay người, cánh cửa phía bên đường đã mở từ lúc nào. Hơn tất thảy sự chú ý lại chính là bóng dáng thân quen đã rõ ngay trước mắt cô.

Lặng thinh nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc. Cô không nghĩ giờ này nàng còn thức, còn nàng càng không nghĩ cô lại xuất hiện ngay trước mắt mình.

Cả khu phố có lẽ chỉ còn cô và nàng đứng im như hai pho tượng ngoài đường.

Việc nàng đột ngột xuất hiện khiến cô căng thẳng. Vốn đã hơi choáng vàng giờ thì như bị tra tấn vậy.

Biết mình nên trở vào nhà nhưng lại lưu luyến không nỡ rời cặp mắt khỏi ai kia.

– Chị nên vào trong nghỉ ngơi đi, khuya rồi!

Cô nhất định phải nói gì đó. Sau ngần nấy thời gian chẳng lẽ cứ im lặng?

Lời của cô khiến nàng bừng tỉnh.

Cô không hề hỏi "tại sao giờ này vẫn còn thức?", cô không tò mò chuyện riêng của nàng, chỉ nhắc nhở nàng nghỉ sớm.

Vẫn là Lee Ji-soo "người lớn" của trước kia, nàng tự nhiên có chút… vui mừng. Nàng vui không lý do gì khác ngoài việc được thấy cô và nghe thấy giọng nói của cô.

Thứ giọng trầm ấm khiến con tim nàng rung động lần nữa mở lời quan tâm đến nàng.

– Vậy còn em? Vào trong em sẽ nghỉ ngơi chứ?

Không nghĩ sẽ được nàng đáp lại. Cô chỉ mong nàng "ừ" một tiếng cũng được rồi, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng không nghĩ nàng lại hỏi lại cô.

Nếu đây là cơ hội, cô sẽ nắm bắt.

– Không! Tôi không ngủ được!

Hai người đứng đối diện nhau. Mọi thứ đã đi vào tĩnh lặng nên chỉ một tiếng nói khẽ cũng có thể nghe rõ ràng.

– Tại sao?

Nàng có chút bực. Nghe về chuyện của cô gần đây làm nàng lo lắng, giờ thấy cô dửng dưng như vậy quả là khiến mọi quan tâm của nàng như vô nghĩa.

Vẫn làm bộ mặt thản nhiên, nàng hỏi bằng tông giọng vừa phải nhưng lòng thì đang bồn chồn muốn chết.

– Tôi có thứ cần đưa cho chị. Chị sẽ nhận chứ?

Nàng nghe vậy tầm mắt liền hướng xuống cái túi cô đeo chéo. Tay cô siết chặt miệng túi, dù mơ hồ nhưng nàng cũng nhận ra.

Cô lo lắng, nàng biết.

Nhưng lo lắng về chuyện gì mới được?

Cô… sợ nàng không nhận?

Tim nàng nhói lên một tiếng đau đớn. Nàng nên làm gì đây? Có nên nói "sẽ nhận" không? Như vậy khác nào phản lại lời hứa "sẽ quên cô"?

Nàng giận cô, giận quá nhiều. Hôn người phụ nữ khác trước mặt nàng, nàng quyết sẽ không thể tha thứ.

Nhưng giờ đây, ánh mắt mang một khối chân tình truyền thẳng đến tim nàng, nàng biết phải làm sao?

– Chị không còn lưu luyến gì tôi sao?