Bất Chấp Yêu Điên Cuồng

Chương 12

Chương 12

Ji-soo mơ màng mở mắt, thấy cảnh vật lạ hoắc hiện trước mắt không khỏi ngạc nhiên.

– Em dậy rồi sao? Vậy xuống xe đi!

Min-kyung tươi cười rồi rời khỏi xe trước, dù có chút ngạc nhiên nhưng Ji-soo nghĩ vẫn nên làm theo lời Min-kyung, dù gì cô cũng tò mò không biết căn nhà trước mắt là của ai.

Cạch

– Mời vào!

Min-kyung tươi cười ra dấu, vậy là Ji-soo đã rõ đây là nhà ai, giờ cô chỉ thắc mắc một điều là tại sao cô lại ở đây mà thôi.

– Này!

Ji-soo khẽ nhăn mày, Min-kyung lập tức quay lại, hoàn toàn tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra.

– Ừ, sao?

– Sao lại đưa tôi đến đây?

– À…!

Min-kyung lại làm bộ mặt tỉnh bơ, thậm chí còn gật gù khiến Ji-soo càng thêm khó hiểu. Nếu là bình thường, Ji-soo có lẽ đã bỏ về từ bao giờ rồi. Nhưng thấy cái vẻ mặt của người trước mắt lần nữa khiến cô tò mò, tò mò nên vẫn chần chừ chôn chân ở đây.

– Cái vẻ mặt đó là sao?

– Chả sao!

Min-kyung làm bộ mặt tinh quái, khoát tay Ji-soo kéo vào phòng khách. Ji-soo ngạc nhiên vô cùng, hành động thân thiết với cô như vậy ngoài Se-ju ra chưa ai từng làm, hoặc có lẽ là họ không dám thân thiết với cô thì đúng hơn. Vậy mà cô gái này lại chẳng sợ sệt hay dè chừng gì, tác phong vô cùng tự nhiên khiến Ji-soo có chút không quen và bối rối.

Min-kyung ấn vai Ji-soo ngồi xuống ghế sofa, làm bộ dạng như một giáo viên nghiêm khắc.

– Em phải ngồi im ở đây, cấm chạy lung tung cho đến khi chị cho phép! Nhà vệ sinh ở đằng sau, em chỉ có thể đến đó!

– Tại sao tôi phải…

– Không được cãi, chị là chủ nhà mà! Em ngồi ở đó đi! Đừng đi lung tung đấy đợi chị ra!

Min-kyung không thèm nghe Ji-soo nói thêm rồi rời khỏi phòng khách. Ji-soo mặt nghệt ra. Lần đầu tiên trong đời cô bị người trong ngành áp đặt một việc gì đó. Dù là có chút không quen, nhưng cô không thể phủ nhận, ban nãy cô đã bị gương mặt tỏ ra đanh đá kia làm cho tức cười. Ji-soo nín nhịn rất giỏi, không biểu đạt ra quá nhiều cảm xúc lên gương mặt nhưng tức cười là tức cười, không thể chối cãi.

Ji-soo khép nép ngồi im trên ghế sofa thật, mắt không ngừng nhìn cách bày trí nội thất trong nhà Min-kyung.

"Sao nhiều đồ vậy?"

Ji-soo tự so sánh nhà mình với nhà Min-kyung rồi đâm ra thắc mắc. Quả thật so với nhà Ji-soo, đây mới đúng chất là một cái nhà đầy-đủ-tiện-nghi, còn nhà Ji-soo thì chỉ đơn thuần là nơi-trú-chân mà thôi. Ji-soo ngắm nghía tỉ mỉ cách bố trí nội thất ở căn phòng này, nhìn có vẻ vô cùng rối mắt nhưng nếu ngắm cẩn thận sẽ thấy chẳng thứ gì trong phòng này là thừa thãi, kể cả những đồ trang trí cũng bắt mắt vô cùng, hay nói đúng hơn là vị trí của chúng rất hợp lý, làm toát lên vẻ đẹp của cả căn nhà.

Ji-soo ngồi đây cũng được mười lăm phút, thậm chí là ngồi im một chỗ theo đúng nghĩa đen. Táy máy một lúc rồi cô cũng quyết định đứng lên.

"Em phải ngồi im ở đây, cấm chạy lung tung cho đến khi chị cho phép!"

Phịch

Ji-soo lập tức ngồi trở lại vị trí ban đầu, văng vẳng bên tai cô chỉ duy nhất một câu "Em phải ngồi im ở đây" mà thôi.

Cạch

Tiếng động lạ làm Ji-soo mở bừng mắt, Min-kyung từ bao giờ đã đứng trước mặt cô, thậm chí là đang tròn mắt nhìn cô nữa.

– Sao?

Ji-soo có bối rối nhưng không quá lộ liễu, chỉ đơn giản là ho nhẹ một cái rồi nhìn thẳng vào mắt Min-kyung mà hỏi.

– À…! Em ngủ ngồi giỏi thật đấy! Cứ như cây cổ thụ vậy!

Min-kyung tủm tỉm cười, Ji-soo đỏ bừng mặt vì ngại, nhìn thấy đĩa thịt sống đặt trên mặt bàn thì liền đổi chủ đề.

– Ăn gì vậy?

– À, đồ nướng! Đợi chị mang bếp ra!

Xèo xèo xèo

Miếng ba chỉ béo ngậy, thơm phức được đặt lên mặt bếp nóng. Ji-soo vô cùng thoải mái ngồi đợi thịt chín, vẻ mặt háo hức vô cùng.

– Tôi sẽ ăn ngon miệng / Tôi sẽ ăn ngon miệng!*

(Đây là cách người Hàn Quốc mời khi dùng bữa, tương tự như câu mời trước bữa ăn của người Việt Nam)

Min-kyung nhanh tay gắp một miếng thịt mới chín vẫn còn đang nóng hổi vào bát Ji-soo, môi nở nụ cười tươi tắn. Ji-soo ban đầu khá rụt rè, suy nghĩ một chút rồi cho cả miếng thịt heo vào miệng.

– Ngon không?

Min-kyung ánh mắt trông đợi nhìn Ji-soo, Ji-soo gật đầu rồi đưa tay ra dấu OK. Min-kyung ngạc nhiên vô cùng, tức khắc bật cười thành tiếng.

Ji-soo ngơ ngác, nhớ ra gì thì lập tức đỏ bừng mặt, nhanh chóng thu tay về.

– Ngon miệng là tốt rồi, em ăn nhiều vào nhé!

Min-kyung gắp thêm thịt vào bát Ji-soo rồi mới bắt đầu thưởng thức món đồ nướng do chính tay mình chuẩn bị.

– Nào!

Min-kyung tươi cười đưa lon bia lên, Ji-soo hiểu ý, đắn đo một chút rồi liếc sang mấy lon bia bên cạnh.

– Em dùng nước lọc đi, chị rót sẵn ra rồi!

Ji-soo lại liếc sang cốc nước lọc đã được chuẩn bị sẵn cho mình, hài lòng, cô nâng cốc, nhưng lại nhíu mày khó hiểu.

– Cụng vì cái gì?

– À, tất nhiên là sinh nhật chị rồi!

– Không phải qua lâu rồi sao?

– Nhưng em có tham dự buổi tiệc chị tổ chức đâu? Hôm nay coi như bù!

Ji-soo nghe thấy từ "bù" không hiểu sao thấy buồn cười vô cùng, nhưng cô vẫn không biểu lộ ra, ho nhẹ để che lấp cái tức cười ban nãy, Ji-soo gật đầu, coi như đồng ý.

– Được rồi! Vậy chúc mừng sinh nhật chị!

– OK!!!!

Cạch

Rào rào

– Nhà chị có vẻ hơi xa công ty!

Ji-soo hơi liếc sang nhìn Min-kyung, Min-kyung gật đầu, khẽ thở dài.

– Chị muốn yên tĩnh nên mới chọn chỗ này, nơi đây rất khó để mọi người tìm ra.

– Tôi tưởng Fan biết nhà chị ở đâu?

– À, đấy là nhà khác, chị có hai căn. Một căn gần trung tâm để có chuyện gì gấp tiện di chuyển, giờ thì nó thành công cụ ngụy trang hoàn hảo.

Min-kyung tươi cười đáp, Ji-soo gật đầu, tay vẫn tiếp tục công việc tráng lại bát đũa.

Cạch

– Em gọt hoa quả cũng khéo lắm chứ!

Min-kyung tươi cười cắn một miếng táo, Ji-soo không phản ứng, chỉ thản nhiên ngồi ăn.

– Ầy! Bảo sao người trong ngành không ưa. Cứ lầm lì như vậy sao được!

Min-kyung khẽ thở dài, Ji-soo tròn mắt nhìn Min-kyung, suy nghĩ một chút rồi cũng mặc kệ, không đáp.

– Ầy, cái con bé này!

Min-kyung vỗ nhẹ một cái vào trán Ji-soo, Ji-soo lần hai kinh ngạc, mắt mở to hết cỡ nhìn Min-kyung. Cô không thể ngờ được có người dám vỗ trán cô, lại còn là người mới quen biết nữa.

– Bộ em không muốn có thêm bạn trong ngành sao?

– Không muốn!

Ji-soo quăng một câu cụt lủn rồi ngồi ăn tiếp táo. Min-kyung tỏ ra không hài lòng, lắc đầu liên tục.

– Không muốn? Tại sao vậy?

– Phiền phức! Cũng không cần thiết!

Min-kyung giật mình, đúng là những mối quan hệ phức tạp trong ngành vô cùng phiền phức, nhưng vẫn phải cởi mở để có chỗ đứng cố định trong ngành. Vậy mà cô bé đối diện dường như chẳng màng đến mấy thứ đó.

– Không gây thiện cảm với tiền bối và hậu bối sẽ rất khó khăn trong công việc đấy!

– Tôi là nhạc sĩ, không phải thần tượng. Không phải chỉ thần tượng mới cần gây thiện cảm với mọi người để được nổi tiếng sao? Nở nụ cười giả tạo không hợp với tôi!

Ji-soo liếc nhìn Min-kyung rồi tập trung ăn tiếp, không màng "thế sự".

– Vậy… chị là người thế nào?

Min-kyung đăm chiêu rất lâu, đến mức ăn chưa hết một miếng táo. Ji-soo ngẩng lên, quan sát Min-kyung một chút rồi mới mở miệng.

– Cũng là người giả tạo thôi!

Đứng hình, như là tiếng sét đánh ngang tai vậy. Thẳng thắn đến mức đáng sợ, Min-kyung thậm chí còn không tin được Ji-soo có thể mở miệng nói trước mặt nàng như vậy.

– Đừng nghĩ theo hướng như vậy!

Ji-soo nhẹ nhàng rút một tờ giấy ăn lau tay. Min-kyung kinh ngạc lần nữa nhìn sang Ji-soo, nàng không hiểu người này đang muốn nói gì.

– Chị đó! Tôi nói vậy nhưng không phải theo hướng chị nghĩ!

– Chị…nghĩ?

– Ừm! Với tôi, một người đứng trên sân khấu là một kẻ giả tạo. Chả ai lúc nào cũng vui vẻ hết! Bon chen để sống sót, luôn nở nụ cười dù rất đau khổ. Lúc nào cũng phải cười, chỉ khi ở một mình mới dám khóc. Như vậy không phải giả tạo thì tôi cũng không thể nghĩ ra cách gọi khác.

Ji-soo mở bàn tay, chăm chăm nhìn vào đó.

– Nhưng mà… là những kẻ giả tạo đáng kính, đáng tôn trọng! Tôi cảm phục vì họ có thể vui vẻ phi thường đến vậy! Chị là một trong số đó!

Ji-soo liếc nhìn Min-kyung, Min-kyung giật thót, tim đập thình thịch từ bao giờ.

– Đó là cách tôi nhìn chị khi chị ở trên sân khấu. Còn nếu chị hỏi trong mắt tôi chị là người thế nào thì tôi sẽ không nói như vậy!

Ji-soo đứng lên, tiến về phía cửa rồi cầm bó hoa hồi sáng Min-kyung tặng.

Cạch

– Đợi…đợi đã! Em đi đâu vậy?

– Giờ tôi qua công ty một chút! Chị không cần đưa tôi đến đó đâu, tôi muốn ở một mình!

Ji-soo gật nhẹ đầu chào Min-kyung rồi đi khuất. Min-kyung ngẩn người, cứ vậy nhìn ra con đường mà Ji-soo bước đi.

"Trong mắt em… chị là người thế nào sao?"

Tít

Ji-soo mở điện thoại, khẽ mỉm cười rồi bắt đầu bấm bấm.

Tít

"Người tốt"

Min-kyung đỏ bừng mặt, chùm chăn kín mít và đọc lại dòng tin nhắn cụt lủn kia.