Phong ba thị trường chứng khoán thành phố Nam Kinh cuối cùng cũng kết thúc, quy về bình tĩnh. Sản nghiệp của Diệp Khiêm toàn bộ bị Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân thu mua, hai người đã có được 80% cổ phần công ty. Nhưng mà, bọn hắn lại vui không nổi. Bởi vì, Tống Nhiên giao cho bọn hắn chỉ là một cái xác công ty mà thôi, biểu hiện ra thua nhưng lại là người thắng lớn nhất. Tài chính của Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân toàn bộ đã rơi vào tay của Tống Nhiên, buôn bán lời đầy bồn đầy bát, bọn hắn vất vả thu mua công ty lại chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi, một cái thùng rỗng gần như phá sản.
Đối mặt tình hình như vậy, Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân khóc không ra nước mắt, tiền vay ngân hàng không cách nào hoàn lại, mấy tòa building bán hoặc cho thuê lại gặp vấn đề không cách nào bán ra, sản nghiệp giải trí cơ hồ không có khách hàng. Trọng yếu hơn là, hậu trường cường đại nhất của bọn hắn là cục trưởng phòng công an thành phố Nam Kinh Tưởng Chính Nghĩa bị song quy.
Một phương vui mừng một phương lo, có thể nói, thành phố Nam Kinh đã là địa bàn của một mình Diệp Khiêm, không người có thể áp chế phong mang của hắn. Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân đã không có năng lực cùng tinh lực tái chiến, bọn hắn hiện tại đang phải chạy trốn, chạy càng xa càng tốt. Thiếu nợ hạ ngân hàng vài tỷ, quốc gia đã ban bố lệnh truy nã toàn quốc, một khi bị bắt chỉ có thể ở trong lao ngục hết quãng đời còn lại.
Những quản lý dưới tay Diệp Khiêm đều vui vẻ không thôi, cũng đều âm thầm may mắn, may mắn lúc trước đã không có giống như Cố Minh Hùng tìm nơi nương tựa Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân, nếu không chẳng những không có vinh hoa như hiện tại, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ cũng không còn. Mã Sơn Hà càng vui mừng vì Trần Phù Sinh đã tìm đúng người nối nghiệp, Mã Sơn Hà cũng chính thức thoái ẩn, sản nghiệp trong tay toàn bộ giao cho Diệp Khiêm.
Mà Diệp Khiêm, cũng sử dụng chiêu dùng rượu tước binh quyền, đem sản nghiệp mà các quản lý khác đang quản lý toàn bộ đưa về tổng công ty quản lý, đưa về trong tay của mình, bọn hắn không cần phải xen vào chuyện công ty, nhưng có thể hưởng phúc lợi cùng hoa hồng từ công ty. Những quản lý kia cũng đều nguyện ý, thành phố Nam Kinh do Diệp Khiêm một người độc đại, thủ đoạn mà Diệp Khiêm biểu hiện ra cũng làm cho bọn hắn ghé mắt. Nhao nhao đem sản nghiệp mình quản lý giao cho Diệp Khiêm, ngồi mát ăn bát vàng, chẳng phải là tốt sao? Chẳng những được chia phúc lợi hoa hồng, về sau cũng không cần quan tâm việc công ty.
Có lẽ là bởi vì trước kia làm sát thủ, Tống Nhiên bình thường sẽ không lộ diện nơi đông người. Lúc nàng từ công ty đi ra, một đám phóng viên cũng đã sớm ở bên ngoài chờ, sau đó Tống Nhiên chỉ nói vài lời, liền chui vào trong xe. Ngô Hoán Phong đã bị Diệp Khiêm giao nhiệm vụ bảo hộ Tống Nhiên.
Ngồi trong xe, Tống Nhiên duỗi cái lưng mệt mỏi, vài ngày bận rộn làm cho nàng có chút mỏi mệt, thần thái lười biếng tràn đầy lực lượng Mị Hoặc.
"Hoán phong, ngươi mỗi ngày đều đi theo Diệp Khiêm, tiểu tử này gần đây có thành thật hay không? Ở bên ngoài có thông đồng với em nào không?" Tống Nhiên mỉm cười lộ ra uy nghiêm, hỏi.
Ngô Hoán Phong sững sờ, ấp úng nói: "Ách... Cái này... Ta thật không biết."
Tống Nhiên trợn tròn mắt, nói: "Ta nói ngươi a, cả ngày như đầu gỗ, trách không tìm được bạn gái. Muốn Nhiên tỷ giới thiệu cho ngươi một em không? Công ty của chúng ta có rất nhiều hot girl xinh đẹp nha."
"Không... Không cần." Ngô Hoán Phong khẩn trương nói. Tuy đi theo bên người Tống Nhiên đã vài ngày rồi, nhưng Ngô Hoán Phong thủy chung có chút không chịu nổi sự trêu ghẹo của Tống Nhiên, đặc biệt là vấn đề tình cảm. Ngô Hoán Phong thật đúng là chưa từng có ưa thích qua bất cứ cô gái nào, những cô gái mà hắn đã gặp, không có ai làm co hắn cảm thấy hứng thú.
"Người giống như ngươi vậy, trường kỳ Âm Dương mất cân đối, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ trở thành kẻ biếи ŧɦái." Tống Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, nói.
Ngô Hoán Phong có chút dở khóc dở cười, ấp úng nói không ra lời. Có thể đem hắn bức đến không thể trả lời, đoán chừng cũng chỉ có Tống Nhiên, chỉ có khi đối mặt Tống Nhiên cùng huynh đệ Nanh Sói, trong nội tâm của Ngô Hoán Phong mới có thể triệt để buông lỏng, sẽ không giống như lúc đối mặt ngoại nhân luôn khắc nghiệt lạnh lùng.
Bỗng nhiên, Ngô Hoán Phong lông mày có chút nhíu lại, nói: "Nhiên tỷ, có người theo dõi chúng ta."
Tống Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nói: "Tăng tốc, vứt bỏ hắn."
Ngô Hoán Phong nhẹ gật đầu, tăng tốc độ của xe nhanh hơn. Nhưng mà, bốn chiếc xe đằng sau vẫn bám theo sau. Lông mày của Ngô Hoán Phong nhíu lại, nếu như không có Tống Nhiên trên xe hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự dừng xe lại, sau đó cùng người phía sau đọ sức một phen.
Tốc độ xe đằng sau cũng nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh muốn đuổi kịp tới. Hai người từ cửa sổ xe chui ra, mỗi người trong tay đều cầm một khẩu ak47. Ngô Hoán Phong chấn động, xem ra những người này không chỉ theo dõi, mà là muốn gϊếŧ người, chỉ là không biết kẻ chủ mưu rốt cuộc là ai.
Hai người cầm ak47, bắt đầu điên cuồng bắn phá, hoàn toàn không có chút nào cố kỵ. Từng đợt "Bang bang" truyền đến, viên đạn bắn lên thân xe, lưu lại những vết sâu. Thủy tinh đằng sau cũng "Rầm Ào Ào" vỡ vụn ra.
"Những người này là người nào?" Tống Nhiên đã rất lâu không có lộ ra sát khí rồi, lông mày có chút nhíu lại, hỏi.
"Ta cũng không biết, bất quá hẳn là người của Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân, bọn hắn hiện tại bị lão đại bức đến bước đường cùng, chỉ sợ là muốn được ăn cả ngã về không." Ngô Hoán Phong nói.
"Thật lâu không có gϊếŧ người, ta đây sẽ đưa bọn hắn một đoạn đường a." Tống Nhiên vừa nói vừa kéo ra ngăn kéo phía trước xe ở bên trong lấy ra một khẩu súng ngắn 54. Tống Nhiên chui ra ngoài cửa sổ, "Phanh" một viên đạn trực tiếp miểu sát một tên nam tử đang cầm ak47. Thân là sát thủ đỉnh cấp của Ám Dạ Hoa Bách Hợp, tuy thật lâu không có nổ súng, nhưng là kỹ năng dùng súng vẫn thuần thục như cũ, mặc dù thân xe lắc lư vẫn có thể bắn chết địch nhân, đây là chuyện không phải ai cũng làm được.
Người truy kích phía sau sửng sốt, kế tiếp càng điên cuồng bắn phá, tốc độ xe cũng nhanh chóng tăng lên. Tại trên đường phố phồn hoa, những chủ xe nghe thấy tiếng súng đều bối rối, từng tiếng va đập của xe tông vào nhau, tiếng ô tô nổ mạnh, khiến cho đường phố thành phố Nam Kinh hỗn loạn không chịu nổi.
"Lão đại, không tốt rồi..."
Ngô Hoán Phong lời còn chưa nói hết, Diệp Khiêm liền trực tiếp cắt đứt hắn. Diệp Khiêm cũng đã nghe được tiếng súng trong điện thoại, biết chắc là gặp gỡ phiền toái, cuống quít hỏi: "Các ngươi bây giờ đang ở đâu?"
"Tại xx phố, đối phương không dưới mười người, hơn nữa không giống như là phần tử hắc đạo, rất hung tàn, kỹ năng dùng súng cũng rất lão luyện." Ngô Hoán Phong nói.
"Ta ngay lập tức đi tiếp ứng các ngươi." Diệp Khiêm nói xong, cuống quít cúp điện thoại liền xông ra ngoài. Diệp Khiêm có chút nghĩ không thông, đến cùng là người nào cũng dám công nhiên đuổi gϊếŧ Tống Nhiên cùng Ngô Hoán Phong, chuyện này rõ ràng là muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình. Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân hẳn là không có năng lực cũng không có tinh lực đi làm như vậy, bọn hắn hiện tại chỉ sợ cũng đã vụиɠ ŧяộʍ lẩn trốn rồi, thế nhưng mà trừ bọn họ ra, Diệp Khiêm hiện tại quả là nghĩ không ra còn có người nào khác.
Tống Nhiên nhìn đúng thời cơ, chui ra ngoài cửa sổ, lại bắn chết một tên nam tử cầm ak47.
Ngô Hoán Phong lái xe, tận lực hướng địa phương ít người chạy tới. Đối mặt đối thủ có vũ khí hạng nặng, cho dù Ngô Hoán Phong là thành viên Nanh Sói, cùng Tống Nhiên đã từng là sát thủ đỉnh cấp của Ám Dạ Hoa Bách Hợp, cũng không có thể xác định có thể ở dưới tình hình như vậy bắn chết toàn bộ địch nhân.
Bỗng nhiên, trong xe đằng sau, một gã nam tử chui ra ngoài cửa sổ, trong tay thình lình cầm một ống phóng rốc-két. Tống Nhiên không khỏi chấn động, kêu lên: "Hoán Phong, nhảy xe, nhanh." Hai người mở cửa xe, cuống quít nhảy xuống, trong khoảnh khắc đó, ống phóng rốc-két trực tiếp bắn lên thân xe, chỉ nghe "Phanh" một tiếng vang thật lớn, toàn bộ xe bị bắn bay lên không.
Bởi vì tốc độ xe quá nhanh, Ngô Hoán Phong cùng Tống Nhiên đều bị văng đi rất xa. Hai người chịu đựng đau nhức trên người nhanh chóng tiến vào ngỏ hẻm bên cạnh. Xe đằng sau cũng ngừng lại, một gã nam tử chui ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó chỉ huy bốn chiếc xe tản ra, hai chiếc hướng phương hướng của Ngô Hoán Phong chạy tới, hai chiếc hướng phương hướng Tống Nhiên chạy tới.
Ngô Hoán Phong trên người ngoại trừ phi đao, cũng không có bất kỳ súng ống nào, không thể không tạm thời ẩn nấp. Ngõ nhỏ là ngõ cụt, Ngô Hoán Phong xoay người trực tiếp nhảy lên, dụng cả tay chân, rất nhanh bò lên trên tường ngõ nhỏ. Hai chiếc xe con ngừng lại trước đầu ngõ, ba người cầm vũ khí từ trong xe đi ra, phối hợp với nhau hướng trong ngõ nhỏ đi đến.
Chỉ nhìn phương pháp tìm tòi của bọn hắn, hiển nhiên không phải là phần tử hắc đạo bình thường, mà đã trải qua huấn luyện quân nhân, không phải quân nhân xuất ngũ, thì cũng là lính đánh thuê. Ngô Hoán Phong nhìn đúng thời cơ, phi đao trong tay bắn ra, lập tức bắn trúng trái tim một người. Hai người bên cạnh cuống quít xoay người, hướng Ngô Hoán Phong điên cuồng bắn phá.
Ngô Hoán Phong ngay tại chỗ lăn một vòng, từ trên tường nhảy xuống, lúc trên không trung, phi đao trong tay lần nữa bắn ra, lại chuẩn xác gϊếŧ chết một người. Trong nội tâm của Ngô Hoán Phong vạn phần khẩn trương, cũng không phải lo lắng sinh tử của mình, mà lo cho Tống Nhiên, phải mau chóng chấm dứt chiến đấu để đi tiếp ứng nàng.
Sau khi rơi xuống dất, Ngô Hoán Phong ngay tại chỗ lăn một vòng, tránh đi những viên đạn của địch nhân. Nhưng do ở ngõ nhỏ thật sự quá chật, trên bờ vai bị đạn lạc bắn trúng, sự đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của hắn. Ngô Hoán Phong cắn chặt răng, trong khoảnh khắc đó, lại một lần phi đao bắn ra.
Nhìn thấy người cuối cùng ngã xuống, Ngô Hoán Phong nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng mà không có thời gian dừng lại, đơn giản xé xuống một mảnh vải đem miệng vết thương của mình quấn lại, đi đến bên người bọn sát thủ, từ trên người của bọn hắn tìm thấy hai khẩu súng nhét vào bên hông của mình. Cuống quít hướng Tống Nhiên chạy đi.
Tình huống của Tống Nhiên rõ ràng so với Ngô Hoán Phong muốn nguy hiểm hơn rất nhiều, lúc mới rơi xuống đất, không cẩn thận làm trật cánh tay của mình, hơn nữa khẩu súng duy nhất cũng không biết ném tới nơi nào. Bất quá dù sao đã từng là sát thủ đỉnh cấp của Ám Dạ Hoa Bách Hợp, Tống Nhiên rất nhanh ổn định tâm tình của mình, tìm một chỗ ẩn nấp. Nhìn thấy bốn người đang chậm rãi tìm tòi gần tới mình, trái tim của Tống Nhiên mãnh liệt nhảy lên.