Siêu Cấp Binh Vương

Chương 246: Thế Lực Khắp Nơi Sợ Hãi Thán Phục Không Thôi

Sáng sớm hôm sau, thị trường chứng khoán vừa bắt đầu, liền triển khai một hồi đại chiến kịch liệt. Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân đã vô tình thế đâm lao phải theo lao, phải đem sản nghiệp của Diệp Khiêm đả kích vĩnh viễn không ngốc đầu lên được.

Ngay lúc Tưởng Chính Nghĩa đạng bị Lỗ Vinh Quang kiện lên toà án, Từ Oánh Trân cũng tố giác Tưởng Chính Nghĩa tham ô nhận hối lộ. Trong khoảng thời gian ngắn,tất cả mọi người biết rõ cục diện chính trị thành phố Nam Kinh chỉ sợ lại có một cuộc thay máu lớn.

Tưởng Chính Nghĩa không ngờ tình nhân mà mình thương yêu nhất, vậy mà đi Ban Thanh Tra Kỷ Luật tố giác chính mình, không cần chứng cứ tham ô nhận hối lộ, chỉ cần là tác phong sinh hoạt cũng đủ tuyên cáo kiếp sống chính trị của hắn đã xong. Lúc tòa án triệu tập Tưởng Chính Nghĩa, Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân với tư cách là người đút lót cũng bị tòa án triệu tập.

Mạnh Trường Đức cùng Ngũ Sĩ Bình sau khi biết rõ chuyện này phẫn nộ không thôi, lập tức tổ chức buổi tọa đàm cán bộ toàn tỉnh. Trong buổi tọa đàm Mạnh Trường Đức trọng điểm nói về vấn đề tham ô, hơn nữa còn ra lệnh cho Ban Thanh Tra Kỷ Luật nghiêm tra các quan viên tham ô. Toàn bộ quan trường tỉnh Giang Tô đều là lòng người bàng hoàng, bọn hắn đều tinh tường Mạnh Trường Đức lần này chỉ sợ là quyết định muốn ra sức chỉnh đốn rồi, chuyện của Tưởng Chính Nghĩa bất quá chỉ là một ngòi nổ mà thôi, Mạnh Trường Đức từ sau khi đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Giang Tô vẫn không có chiến tích gì, lần hành động này chỉ sợ là thủ đoạn của Mạnh Trường Đức nhằm sáng tạo chiến tích.

Đồng thời, tất cả tạp chí, báo chí lớn thành phố Nam Kinh nhao nhao đưa tin Tưởng Chính Nghĩa lạm dụng chức quyền, vu oan giá hoạ, đối với Diệp Khiêm áp dụng hình phạt riêng. Tất cả báo chí tạp chí đều dùng ảnh chụp Diệp Khiêm đưa lên trang bìa, ảnh chụp một khuôn mặt tràn đầy vết thương. Mà Tiêu Mạc, dùng bút pháp tuyệt vời của mình đem Diệp Khiêm miêu tả thành một nhà từ thiện, thương nhân thành công, đứng trước sự hãm hại của Tưởng Chính Nghĩa vẫn không có thỏa hiệp.

Dân chúng thành phố Nam Kinh đều vui mừng tung tăng như chim sẻ, nhao nhao yêu cầu chính phủ đem những quan viên tham ô nhận hối lộ nghiêm trị, còn đối với hình tượng uy vũ bất khuất của Diệp Khiêm tán dương không thôi.

Một hồi phong ba cực lớn, dùng thành phố Nam Kinh làm trung tâm bắt đầu lan ra toàn bộ tỉnh Giang Tô, mà ngay cả trung ương cũng đều chú ý tới tình hình bên này. Một vị lão giả đang ngồi tại nhà của mình, nhìn xem tin tức trên báo chí, khóe miệng hiện ra tiếu ý, thì thào tự nói: "Tiểu tử này thật đúng là một người không an phận, ở đâu đều muốn làm cho xuất hiện phong ba."

Thành phố Thượng Hải, Tần Thiên đang ở tại nhà của mình, cầm trong tay một tờ báo, phía trên là ảnh chụp Diệp Khiêm mặt mũi tràn đầy vết thương. Có chút nở nụ cười, Tần Thiên nhìn Chương Cường bên cạnh nói: "Lão Chương a, tiểu tử này so với chúng ta năm đó còn độc ác hơn ah. Kế sách liên hoàn này, mặc cho ai cũng ngăn không được a, không ngờ lại nhấc lên sóng gió lớn như vậy."

"Ha ha, môn chủ, ta sớm đã nói, tiểu tử này không đơn giản." Chương Cường nói, "Ta còn nhớ rõ lần thứ nhất cùng tiểu tử này gặp mặt, hắn trực tiếp đem xe của ta đoạt lấy. Ai, tại thành phố Thượng Hải hắn là người thứ nhất dám đoạt xe của ta, ha ha!"

"Tiểu tử này năng lực cũng không nhỏ a, cũng không biết hắn làm thế nào cùng quân đội có quan hệ, vậy mà có thể gọi một tiểu đội bao vây cục cảnh sát, loại phách lực này không nhỏ ah." Tần Thiên nói, "Xem ra quyết định dẫn hắn đi gặp Phù Sinh của ta là chính xác, hắn không để cho ta thất vọng."

"Môn chủ, ngươi thật sự đã quyết định?" Chương Cường hỏi.

Tần Thiên có chút nhẹ gật đầu, nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, chúng ta những thế hệ đi trước này cũng đừng chiếm chỗ nữa, bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, sớm về hưu còn có thể an hưởng lúc tuổi già, nếu không chỉ sợ lại chết ở đầu đường xó chợ."

Mặc dù có điểm khoa trương, bất quá cũng là sự thật. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một đời người mới thay người cũ, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi. Đây là lịch sử phát triển tất nhiên, không có người nào có khả năng ngăn cản lịch sử phát triển.

"Đúng vậy a, so sánh với người trẻ tuổi đúng là chúng ta không bằng. Môn chủ, đại tiểu thư cùng tiểu tử này quan hệ mập mờ, ta xem còn không bằng sớm để cho bọn hắn kết hôn, ngươi cũng sớm được ôm cháu trai, hưởng thú vui tuổi già ah." Chương Cường nói.

Tần Thiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Chuyện này không phải là chuyện mà ta và ngươi có thể quyết định, tiểu tử này có điểm giống ta năm đó, rất cố chấp. Trong mắt của hắn, quyền lợi bất quá chỉ là một phần nhỏ mà thôi, hắn càng quan tâm tình yêu, tình bạn hơn. Ai, chuyện người trẻ tuổi hãy để cho bọn hắn tự đi giải quyết a, chúng ta muốn giúp cũng không giúp đỡ được cái gì. Nguyệt Nhi lại quá bướng bỉnh, ta cảm thấy nàng nên học mẹ nàng năm đó, trực tiếp có con với Diệp Khiêm, còn sợ tiểu tử kia không nhận nợ sao."

Chương Cường có chút sửng sốt, nhịn không được ha ha nở nụ cười. Nhớ tới chuyện năm đó của Tần Thiên cùng mẫu thân Tần Nguyệt Diêu Ngọc, lúc ấy thật đúng là làm thành một đoạn giai thoại, cũng trở thành nguyên nhân để cho rất nhiều người trêu ghẹo Tần Thiên. Năm đó Tần Thiên đối với Diêu Ngọc cũng giống như hiện tại Diệp Khiêm đối với Tần Nguyệt, rõ ràng hữu tình, rồi lại cố kỵ rất nhiều. Cuối cùng, Diêu Ngọc thừa dịp sinh nhật của nàng làm cho Tần Thiên quá chén, nếu không nhờ có rượu, đêm đó Tần Thiên đã làm không được chuyện kia. Nhìn thấy bụng của Diêu Ngọc ngày một lớn lên, cuối cùng Tần Thiên cũng ngoan ngoãn cưới Diêu Ngọc. Đương nhiên, cái này chủ yếu vẫn là Tần Thiên có tình có nghĩa. Theo Tần Thiên, Diệp Khiêm cũng là người như vậy.

Mà ở Thanh bang, bang chủ Đỗ Liên Thành cũng cầm một tờ báo như vậy, trước mặt của hắn là một vị trẻ tuổi, rõ ràng là Sói Xám Mặc Long thành viên Nanh Sói.

"Cự tử, ngươi nói là người trẻ tuổi này sao?" Đỗ Liên Thành chỉ vào ảnh chụp của Diệp Khiêm trên tờ báo, hỏi.

Mặc Long nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn chính là thủ lĩnh Nanh Sói của chúng ta Lang Vương Diệp Khiêm. Đỗ thúc thúc có lẽ còn nhớ rõ chuyện xãy ra ở quán bar Cuồng Say vài ngày trước? Một vị hương chủ Tư Đồ Lập trong bang của thúc chính là bị hắn phế bỏ, hơn nữa, tổ chức Nanh Sói đã bắt đầu chuẩn bị tiến vào chiếm giữ Hoa Hạ, mà thành phố Thượng Hải sẽ là nơi đóng quân của chúng ta. Bất quá, từ tình hình hiện tại xem ra, thành phố Nam Kinh sẽ trở thành căn cứ địa thứ nhất của Nanh Sói."

"Cự tử, vốn ngươi cự tử của Mặc gia, ta có lẽ phải nghe lời ngươi. Bất quá, cơ nghiệp trăm năm của Thanh bang không thể vô duyên vô cớ cứ như vậy chắp tay tặng người ah. Cho dù ta nguyện ý, những huynh đệ đã ngã xuống cũng sẽ không đồng ý. Cự tử, ngươi có nghĩ tới chuyện thoát ly Nanh Sói hay không, ta cam đoan dốc hết sức mình trợ giúp ngươi trùng kiến Mặc gia huy hoàng thêm lần nữa." Đỗ Liên Thành nói.

Mặc Long lông mày có chút nhíu lại, hai mắt hiện lên một đạo hung quang, lạnh lùng nói: "Hảo ý của thúc con tâm lĩnh, chuyện Mặc gia con sẽ tự mình xử lý. Bất quá, con cũng khuyên thúc một câu, nếu như thúc cản trở cước bộ của Nanh Sói, đến lúc đó đừng trách con đối với thúc không khách khí."

Mặc Long vừa nói xong, lông mày của Đỗ Liên Thành nhíu lại, hai người sau lưng lập tức tiến lên cầm súng chỉ vào đầu của Mặc Long. Mặc Long lạnh lùng hừ một tiếng, không có chút nào sợ hãi, nhìn Đỗ Liên Thành nói: "Như thế nào? Muốn gϊếŧ con sao?"

Đỗ Liên Thành khóe miệng co quắp lại, đứng dậy cho hai người kia mỗi người một bạt tai, trách mắng: "Lớn mật, còn không lùi xuống cho ta." Sau đó nhìn Mặc Long, nói: "Tiểu nhân không hiểu chuyện, cự tử đừng nên trách. Vẫn là câu nói kia, sản nghiệp Thanh bang là các tiền bối vất vả đánh hạ, ta tuyệt đối sẽ không chắp tay đưa tiễn, bất quá cự tử nếu như muốn khôi phục Mặc gia, ta nhất định tận tâm tận lực giúp đỡ."

Mặc Long lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Trùng kiến Mặc gia là trách nhiệm của con. Cáo từ!"

"Cự tử, đi thong thả, không tiễn!" Đỗ Liên Thành nói.

Chứng kiến Mặc Long rời đi, Đỗ Liên Thành nhìn hai người sau lưng, lạnh lùng nói: "Lập tức liên hệ tổ chức sát thủ quốc tế, bọn hắn nếu không động đến ta thì thôi, nếu như dám động, ta để cho bọn hắn toàn bộ táng thân ở Hoa Hạ. Cường long còn không áp chế nỗi rắn địa phương, chỉ một tổ chức lính đánh thuê, cũng muốn khiêu chiến Thanh bang, không biết tự lượng sức mình."

Hai người đáp ứng, quay người ly khai.

Thành phố Thượng Hải tỉnh Chiết Giang, Lâm Hải cùng Hứa Mai đang ngồi trong nhà, xem tờ báo trong tay, Lâm Hải ha ha nở nụ cười, nói: "Hứa Mai a, tiểu tử này thật đúng là không có nói sai a, quả nhiên là làm cho cố đô lục triều nhấc lên một mảnh sóng gió ah. Cố đô lục triều thật sự vì hắn mà run rẩy, ha ha, tiểu tử đủ cuồng vọng ah."

Hứa Mai cũng ngạc nhiên, nàng thật không ngờ Diệp Khiêm lại có năng lực này, xem ra chính mình lúc trước thật là xem thường hắn à. Nói không chừng Nhu Nhu gả cho hắn, chính là một lựa chọn không tệ, chuyện Lâm gia thịnh vượng chỉ sợ cũng ở trong tầm tay ah.

"Hứa Mai, em thấy thế nào?" Lâm Hải mỉm cười hỏi.

"Có thể thấy thế nào? Anh làm ba ba lại không quan tâm nữ nhi của mình, em cũng lười quan tâm." Hứa Mai nói.

Lâm Hải ha ha nở nụ cười, ngược lại hỏi: "Nhu Nhu nha đầu kia gần đây có hay gọi điện thoại về hay không? Nó ở bên kia như thế nào rồi? Cảm thấy quen thuộc sao?"

"Có thể thế nào a, cái địa phương kia, không phải bệnh tật thì là nạn đói, em thật lo lắng Nhu Nhu có thể chịu được không nữa." Hứa Mai khuôn mặt u sầu, đau lòng nói.

"Em không phải không quan tâm con sao? Hiện tại bắt đầu lo lắng cho nữ nhi của mình hả?" Lâm Hải trêu ghẹo nói.

Hứa Mai trợn nhìn Lâm Hải, sẳng giọng: "Làm sao mà em không quan tâm nữ nhi của mình, anh cho rằng em cũng giống như anh sao? Làm ba mà không quan tâm đến con gái."

Lâm Hải ha ha cười cười, không nói gì.

Bên ngoài phong vân đầy trời, Diệp Khiêm lại không có xen vào, hắn hiện tại triệt để buông lỏng. Công ty có Tống Nhiên đang giúp quản lý, Tưởng Chính Nghĩa bên kia chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không trở mình được rồi, lần này cho dù không ngồi tù, chỉ sợ miễn chức khai trừ đảng viên là không thiếu được. Tưởng Chính Nghĩa đã không có quyền lực, giống như Khổng Tước không có lông, muốn tiếp tục làm mưa làm gió là chuyên không có khả năng.

Những ngày này, Diệp Khiêm mỗi ngày đều cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi câu lạc bộ Tiêm Đao. Tận tâm tận lực làm tròn trách nhiệm sự phụ của mình, tuy nhiên lại khổ Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, tiểu tử này mỗi ngày huấn luyện xong đều là toàn thân mỏi mệt, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.