"Ai u, má của tôi ơi, phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn!".
Sở Minh vỗ bàn một tiếng thật mạnh đánh vỡ phiền muộn của hai người đang thân mật, Nhị Thiếu rõ ràng, ánh mắt nhắm chặt, nháy mắt giả bộ cái gì cũng không biết, mặt Tử Đồng đỏ lên, ngẩng đầu, căm tức nhìn Sở Minh. Trong mắt phát ra ánh sáng thù hận lạnh lẽo!
Sở Minh lấy tay ôm lấy chính mình, lui về phía sau, làm bộ nhu nhược, "Ai u, ai u, cậu nhìn tớ như vậy làm gì? Cái này cũng không phải là tớ sai, ai bảo các cậu ban ngày ban mặt không tự kiềm chế bản thân, không phải tớ nói Đồng Đồng, cậu cũng quá, Nhị Thiếu còn đang phát sốt, cậu cũng hạ thủ được?".
"Tớ cho cậu nói hưu nói vượn này!" Tử Đồng xông lên trước giữ chắc mặt Sở Minh, Sở Minh quay đầu muốn trốn, "Làm gì đó? Thẹn quá hóa giận à? Cậu còn động thủ? Đừng cho là tớ đánh không lại cậu, nếu không phải thấy Nhị Thiếu ốm trên giường, không thể đánh nữ nhân của nàng trước mặt nàng, nếu không cậu đã sớm bay xa!".
"Con chó nhỏ chết bầm, cậu hỗn đản, cậu thôi đi! Nhị Thiếu đang bệnh cậu biết không?" Tử Đồng căm giận không thôi, nhéo chặt mặt Sở Minh không buông, thịt Sở Minh bị nhéo đau, nói chuyện cũng mơ mơ hồ hồ, "Biết a, cậu không phải gửi tin nhắn cho tớ nói không đi chơi sao, tớ lại đây muốn an ủi nàng một chút, ai biết, chậc chậc, nhìn bộ dáng cậu nhanh như hổ đói vồ mồi, aiz, tớ vội quay đầu che mắt, kín bưng không hở chỗ nào!".
"Rắc! Cậu hỗn đản, nói ai nhanh như hổ đói vồ mồi? Cậu nhìn chị đây lớn lên xinh đẹp như vậy, như là hổ đói sao?".
"Vậy cậu làm gì mà phải chạm vào miệng Nhị Thiếu? Còn làm cho người ta biến thành vẻ mặt đầy nước mũi?".
"Sở Minh, cậu muốn chết có phải hay không? Ý của cậu là tớ hôn nước mũi của Nhị Thiếu sao?".
"Đây là tự cậu nói nga, ai ai ai, tớ nói cậu nhéo như vầy là được rồi, tớ còn phải dựa vào khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn này để mê đảo Tĩnh Tĩnh đây!".
"Phi phi, cậu há mồm liền trào ra một đống đạn dược, so với cái mông còn thối hơn, Tĩnh Tĩnh quả thực là bị cậu ô nhiễm !".
"So với Nhị Thiếu còn tốt hơn! Trước thích cọp mẹ, từ đó về sau sống cuộc sống tự ngược!".
"Sở Minh!".
"Làm sao?".
"……".
Sở Minh làm cho Tử Đồng đỏ mặt tía tai, Nhị Thiếu nguyên bản bi thương nằm ở trên giường nhịn không được gợi khóe môi, nghe hai người cãi nhau, tất cả phiền não tựa hồ đều không còn. Quả thực Sở Minh được phái tới chuyên môn thu thập Đồng Đồng , người tớ nói một ngọn núi không thể có hai hổ, hai người thật sự là vừa thấy mặt sẽ đánh đến ngươi sống ta chết.
"Mãi cãi nhu với cậu quên mất chuyện quan trọng, Nhị Thiếu, cậu thế nào?".
Sở Minh cuối cùng nhớ tới Nhị Thiếu nằm trên giường, nàng đi đến bên giường, bộ dáng lão đại hướng bên giường ngồi xuống, vẻ mặt ưu sầu nhìn Nhị Thiếu, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn thời tiết. Nhị Thiếu mở mắt ra nhìn nàng một cái, cười nhẹ: "Không có việc gì, chỉ là Đồng Đồng lo lắng quá, không cho tớ hoạt động".
Sở Minh bị Nhị Thiếu này liếc mắt một cái khuôn mặt biến thành màu đỏ, nàng chưa từng thấy qua Nhị Thiếu gần gũi như vậy, trước kia mơ hồ đều bị Nhị Thiếu tóc ngắn làm cho e sợ, còn Nhị Thiếu như vầy, lông mi ướt sũng, đôi môi phấn nộn, hai mắt còn có mang theo một chút nước mắt, có cảm giác mê hoặc không hiểu nổi.
"Uy uy uy, lăn qua một bên, ánh mắt của cậu có ý gì?".
Một bàn tay Tử Đồng đem mặt Sở Minh quay qua một bên, Sở Minh bị Tử Đồng nói như vậy có điểm ngượng ngùng, nàng nói nho nhỏ: "Đừng nói vậy, nhìn kỹ bộ dáng Nhị Thiếu thật đúng là nhẵn nhụi".
Tử Đồng cho một cái xem thường,"Cậu nói cái gì, cậu cho là ai đều lớn lên thô ráp giống cậu như vậy?".
Sở Minh cũng nổi giận, nàng hung tợn nhìn Tử Đồng, "Tớ thô ráp chỗ nào? Tớ không phải cũng da hồng thịt tốt sao?".
"Cậu còn gọi da hồng thịt tốt, thì tớ đây chẳng phải là da thịt như nước ? Tớ -".
"Được rồi, các cậu".
Nhị Thiếu bất đắc dĩ mở miệng khuyên can , nàng xem này hai người hoàn toàn là không đem bệnh nhận là nàng để trong mắt. Tử Đồng liếc Sở Minh một cái, "Con chó nhỏ chết bầm, cậu trông Nhị Thiếu cho tớ, tớ đi chuẩn bị nước ấm".
"Vì sao phải trông ?" Sở Minh khó hiểu hỏi, Đồng Đồng cũng quá bá đạo. Tử Đồng liền nhe răng, hung ác nhìn nàng, "Tớ vừa đi, nàng sẽ làm như không có việc gì chạy đi kiếm tiền!".
"……".
Nhị Thiếu cùng Sở Minh nhìn Tử Đồng cầm ấm nước rời đi, chờ Tử Đồng đi xa , Sở Minh còn đang rơi vào tư duy sâu xa thật lâu dưới cái uy của Tử Đồng.
"Thiếu, cậu cũng thật hạnh phúc".
Qua hơn nữa ngày, Sở Minh hâm mộ nhìn Nhị Thiếu, Nhị Thiếu buồn cười nhìn nàng, "Như thế nào?".
Sở Minh liếʍ liếʍ môi, vươn tay sờ soạng cái trán của nàng một chút, "Cậu thực sự may mắn khi có Đồng Đồng, nếu tớ là nàng thì tớ cũng không dám la cậu. Cậu xem nàng đối với cậu rất quan tâm, khi nào thì chính bàn thân nàng tự đi lấy nước ấm? Tớ nghe nói ở phòng ký túc xá của nàng mỗi buổi tối sẽ chơi bao búa kéo, ai thua thì đi lấy nước, Đồng Đồng không ra sau thì là nhìn trộm, sẽ không bị thua, bị mọi người nhất trí oán hận".
"Ha ha" Nhị Thiếu có thể nghĩ đến bộ dáng bá đạo của nữ nhân nhà mình, tựa hồ chỉ cần đề tài quay chung quanh Tử Đồng, tâm tình Nhị Thiếu sẽ không tự giác tốt lên, đầu cũng không còn đau nữa.
"Hơn nữa tớ cảm thấy gần đây nàng biến hóa rất lớn, biết chăm sóc người khác" Sở Minh nói xong dừng một chút, nhìn ánh mắt Nhị Thiếu, "Đương nhiên, "người" này tất nhiên là cậu".
Nhị Thiếu kìm lòng không được mím mọi cười, đúng vậy, cho tới nay nàng đều rất hưởng thụ sự đối đãi của Đồng Đồng đối với mình. Sở Minh nhìn bộ dạng xinh đẹp kia của Nhị Thiếu, thở dài, "Không biết tới khi nào thì tớ cũng có thể được như vậy".
"Sẽ được" Nhị Thiếu nhìn nàng, ánh mắt tuy rằng bởi vì ốm đau có chút suy yếu nhưng vô cùng kiên định, Sở Minh kinh ngạc nhìn nàng, nghĩ đến Lâm Tĩnh chần chờ cùng không xác định, nhẹ nhàng thở dài.
Nhị Thiếu rất ít khi nhìn thấy Sở Minh như thế, nàng vốn không am hiểu an ủi người khác, càng đừng nói với tình trạng cảm sốt hiện tại, tốt rồi, Tử Đồng đã nhanh chóng đem nước trở lại, nàng đem ấm nước để thật tốt, rót cho Nhị Thiếu một ly nước, đi đến bên giường, sờ sờ đầu Nhị Thiếu.
"Hình như không còn sốt".
Nhị Thiếu cười cười, "Um, nhờ cậu chăm sóc".
Tử Đồng đặc biệt ngại ngùng dịu dàng cười cười, Nhị Thiếu bổ sung, "Nói không chừng buổi tối thì tốt rồi.".
"Vậy cậu cũng đừng nghĩ tới chuyện đi làm!".
Đồng Đồng vừa mới nãy còn dịu dàng liền bộc lộ bộ mặt hung ác, Nhị Thiếu rụt cổ, nhắm mắt lại. Hung dữ với Nhị Thiếu xong Tử Đồng xoay người thì thấy một cái đầu đang ủ rũ ở một bên, nàng có chút kinh ngạc, "Cậu làm sao vậy?".
"Tâm tình không tốt".
Sở Minh có vẻ không vui nói xong, Tử Đồng xem xét nàng, "Dì cả đến hả? Vậy cậu trở về nghỉ ngơi đi".
"Tớ không về, Đồng Đồng, cậu có thể có chút đồng tình hay không a? Muốn khẩn cấp đuổi tớ ra ngoài như vậy sao? Tớ không phải chỉ làm chậm trễ thế giới của hai cậu một chút sao? Cậu có biết trừ bỏ tình yêu này trên đời còn có một loại là "tình bạn" không?".
Sở Minh rống cổ mặt đều đỏ, Tử Đồng bị rống mà không biết làm sao, nàng nhìn Nhị Thiếu, lại nhìn nhìn Sở Minh, nâng tay lên, sờ sờ đầu của nàng, "Sao vậy, cậu bị Nhị Thiếu lây bệnh hả? Nóng đến hồ đồ?".
"Đáng ghét" Sở Minh tâm phiền ý loạn đem tay Tử Đồng vuốt ve, một bộ dáng "đại gia ta đây thực khó chịu". Tử Đồng nhìn chằm chằm nàng một hồi, tựa hồ hiểu được cái gì, nàng xoa xoa tóc Sở Minh, khó được khi dịu dàng: "Không có việc gì, cậu không phải vừa nói với tớ xong sao, trừ bỏ "tình yêu" thì trên đời còn có một loại cảm tình gọi là "tình bạn", nếu Tĩnh Tĩnh không cần cậu, tớ sẽ thu nhận cậu".
"Thật sự?" Sở Minh rất kinh ngạc nhìn Tử Đồng, nữ nhân này cư nhiên to gan dám đứng trước mặt Nhị Thiếu nói như vậy? Nhị Thiếu híp mắt nhìn Tử Đồng, không hé răng.
"Thật sự" Tử Đồng thề son sắt gật đầu, vì trấn an Sở Minh bị thương tâm hồn, nàng mười phần kiên nhẫn, "Tuy nói miệng cậu có chút đê tiện, làm người hơi phiền phức, tính tình hơi thô bĩ, nhưng cuối cùng có thể chấp nhận, cố gái nhỏ Tĩnh Tĩnh này rất không biết điều, nhìn không ra cái đẹp trên người cậu".
Trên mặt Sở Minh nguyên bản cảm động liền cứng lại, mà Lâm Tĩnh ở ngoài cửa đang muốn cất bước vào nhà đồng dạng cũng cứng lại tại chỗ, trong mắt đều là sương mù.
Nhị Thiếu hết biết nói, nàng chỉ biết, miệng nữ nhân nhà mình nếu không nói thì thôi, một khi muốn nói thì sẽ lấy mạng người, nhất tiễn hạ song điêu, cái này, hai người đều đắc tội.