Thanh Mai Trúc Mã

Chương 51

Nhị Thiếu hướng mẹ Tử gật gật đầu an ủi, không nói hai lời, thẳng tiến đến phòng Đồng Đồng.

Cửa còn chưa có đẩy ra, Nhị Thiếu chợt cúi đầu nghe tiếng khóc, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng tiếng nức nở kia lại đâm vào tâm Nhị Thiếu, đứng ở cửa thở dài, Nhị Thiếu đẩy cửa ra.

Tử Đồng khóc đã nghiền nghe thấy tiếng cửa bị mở, nhìn cũng không nhìn liền rống,"Không phải nói đừng tiến vào để cho con ở một mình một chút sao? Đi ra ngoài!".

"Tính tình sao lại lớn như vậy.".

Nhị Thiếu nhìn đống giấy chùi nước mũi trước bàn Đồng Đồng nở nụ cười, Tử Đồng nghe thấy thanh âm của nàng, thân mình run lên, nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Không thể không nói, Nhị Thiếu tuy rằng trên mặt mỉm cười, nhưng khi nàng nhìn đến cặp mắt sưng đỏ kia của Đồng Đồng, tâm vẫn hung hăng đau xót.

"Thiếu……".

Thanh âm mềm nhẹ, đã sớm không có sự báo đạo vui vẻ thường ngày, Tử Đồng ngơ ngác nhìn Nhị Thiếu, nhìn nụ cười của nàng, nước mắt vẫn còn. Không có, người vẫn làm bạn bên người mình sẽ ra đi. Nguyện ý sao? Đương nhiên không muốn, có thể có biện pháp gì, nếu yêu nàng, sẽ cho nàng một tương lai tốt nhất, nhưng tâm thật sự thật khó chịu, thật khó chịu……

"Khóc cái gì?".

Nhị Thiếu đi đến trước người Tử Đồng, một tay chống bàn nhìn nàng, Tử Đồng hít hít cái mũi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình,"Sao cậu lại tới đây?".

"Tớ có thể không đến sao?".

Nhị Thiếu mỉm cười nhìn Tử Đồng, nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt kia làm cho nàng quyến luyến, nguyên bản đã muốn kiềm chế nước mắt lại bị nụ cười này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhịn cũng nhịn không được, một giọt giọt chảy xuống.

"Ngô, Nhị Thiếu.".

Đồng Đồng nâng tay ôm lấy Nhị Thiếu, đem đầu chôn trong lòng nàng, điểm rụt rè thường ngày cũng không thấy, cánh tay càng ôm càng chặt, như muốn đem Nhị Thiếu khảm nhập vào trong lòng của nàng.

"Như thế nào, bình thường không phải chê tớ quản cậu sao?".

Bởi vì trong lòng đã có tính toán, tuy rằng đau lòng, nhưng lời nói Nhị Thiếu vẫn thoải mái. Nếu không phải bởi vì đắm chìm trong cực độ bi thương, bằng sự ăn ý thanh mai trúc mã của hai người, Đồng Đồng có thể phát hiện Nhị Thiếu bất đồng, mà hiện tại, nàng đã không còn tâm tình đi lo lắng điều này, sự sợ hãi mất đi chặt chẽ quanh quẩn trong lòng của nàng, đau lòng không thể hô hấp, nàng rất sợ hãi, sợ hãi tiếp theo giây Nhị Thiếu sẽ rời khỏi nàng.

"Đừng rời khỏi tớ".

Tương lai chó má cái gì, cái gì hy sinh bản thân mình, Tử Đồng cũng không muốn, nàng chỉ biết là nàng muốn người trong lòng này, không muốn nàng rời đi, không có Nhị Thiếu, nàng sống còn ý nghĩa gì, nàng còn mỉm cười nổi sao?

"Tốt lắm, ngoan.".

Chung quy cũng là đau lòng, Nhị Thiếu cúi đầu thân mật hôn tóc Tử Đồng, trong lòng nhẹ nhàng thở dài. Ngu ngốc, đi từng bước cuối cùng cũng đến không phải sao? Làm như ai đều giống nàng bước đến quỷ môn quan mới biết được mình đã chết? Lớn như vậy còn chưa thành thục, aiz, không có nàng thì làm sao bây giờ, mình xác thực không thể rời khỏi nàng.

"Nhưng là thành tích của tớ – tớ……".

Đồng Đồng nức nở nói không nên lời, tay dùng sức nắm tay Nhị Thiếu , thân mình run run không ngừng, "Cậu đi địa phương khác học đại học, tớ làm sao bây giờ a?".

"……".

Nhị Thiếu cho một cái xem thường, cậu làm sao bây giờ? Cậu đi theo tớ a.

"Nếu không tớ không học đại học , tớ đi đến trường của các cậu làm công đi, không phải giảng viên đều cần trợ lý sao?".

Đồng Đồng bắt đầu ảo tưởng, nàng thật sự sợ hãi nếu Nhị Thiếu rời đi, chỉ cần không phải tách khỏi Nhị Thiếu, cho nàng làm cái gì đều có thể. Không tương lai sẽ không tương lai, chỉ cần Nhị Thiếu có tương lai tốt kiếm tiền nuôi nàng là được.

"Làm công ở trường học cũng phải học trong trường".

Nhị Thiếu bắt đầu có ý xấu, bình thường Đồng Đồng không ít lần khi dễ nàng, khó có được một lần, nàng cũng muốn khi dễ lại nàng, để cho Đồng Đồng cảm giác một chút loại tâm tình này. Tử Đồng vừa nghe xong thân mình liền cứng đờ, cánh tay lại lắc lắc,"Kia…… Tớ đây đi quét tước vệ sinh được không?".

"Chỉ sợ không được, bình thường đều là những bác trung niên làm".

"…… Ngô, tớ đây làm sao bây giờ a.".

Vừa khóc nước mũi liền đi ra, mắt Đồng Đồng khóc đến đau, Nhị Thiếu vừa thấy nàng như vậy không dám nói tiếp, dùng sức ôm nàng, cười nói:"Đứa ngốc, tớ như thế nào có thể tách khỏi cậu".

"Như thế nào sẽ không, đứa ngốc, cậu mới là đứa ngốc!".

Bởi vì lo lắng sẽ tách nhau ra, bởi vì không thể ở cùng một chỗ, bởi vì làm trợ lý giảng viên không cần nàng, bởi vì quét rác chỉ cần mấy bác trung niên, đủ loại nhân tố hoàn toàn chọc giận Đồng Đồng, vươn tay đẩy Nhị Thiếu ra, hung tợn trừng mắt nhìn nàng.

"Tớ mặc kệ, cho dù không ở cùng nhau, cậu cũng không cho gặp ở ngoài, nếu để cho tớ biết cậu ở bên ngoài thông đồng với người khác, tớ sẽ chém cậu!".

Nhị Thiếu nhịn không được cười thành tiếng, Đồng Đồng vừa thấy đã khổ sở thành như vậy, Nhị Thiếu nhưng vẫn không nghĩ đến, cơn tức lập tức bộc phát ra ngoài, "Cậu nghĩ rằng tớ và cậu không thể sao? Vì cậu, tớ cái gì đều dám làm!".

Nhị Thiếu nhìn ngực nữ nhân nhà mình cấp tốc phập phồng, cười lắc lắc đầu, không để ý nàng giãy dụa, nâng tay đem nàng kéo vào lòng mình, thân thiết hôn lỗ tai của nàng, nhẹ giọng nói: "Tớ cũng vậy".

"Cái gì?".

Tử Đồng sửng sốt một chút, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Nhị Thiếu, ánh mắt thuần khiết vô tội kia làm cho đáy lòng Nhị Thiếu pháo hoa văng khắp nơi, hít sâu một hơi, nàng một bên hôn lên trán Tử Đồng vừa nói:"Tớ cũng vậy, vì cậu, cái gì đều dám làm, cái gì đều đã làm.".