Thanh Mai Trúc Mã

Chương 39: Quán Bar (2)

Đâu có liên quan tới tớ……

Tiểu Nặc rụt cổ, tức giận nhìn Nhị Thiếu, do người nào a, do Đồng Đồng khóc sắp chết xin nàng dẫn đến được không, không dám khi dễ vợ mình liền khi dễ nàng! Quản vợ nghiêm dùm cái!

"Hồng Nhị Thiếu!".

Đồng Đồng hiển nhiên bị một màn trước mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai tay chống nạnh, căm tức nhìn Nhị Thiếu. Nàng gấp muốn chết muốn sống chạy đi tìm người, còn lo lắng nàng ở quán bar bán thânkiếm tiền, kết quả nàng nhầm rồi, đang làm gì? Ở đây đùa giỡn trêu người! Nhìn Nhị Thiếu bị vây quanh bởi một đám người mê gái, lửa giận trong lòng Đồng Đồng một phát cao hơn ba tấc.

"Đồng Đồng".

Buông cái ly trong tay, Nhị Thiếu đi ra quầy bar, bước nhanh đến bên người Tử Đồng. Cầm tay nhỏ hơi lạnh kia, Nhị Thiếu thành thật nhìn nàng.

"Cậu về nhà chờ tớ đi".

"Dựa vào cái gì mà tớ phải về?!".

Tử Đồng nổi giận, nàng có ý gì? Ghét bỏ mình, ngại mình ở đây gây vướng bận?

Nhị Thiếu lắc lắc đầu, nhìn Đồng Đồng.

"Nơi này không thích hợp với cậu".

"Vậy thích hợp với cậu chắc?".

"……".

Khẩu chiến, Nhị Thiếu không thể thắng được, lại nhìn Tử Đồng, Nhị Thiếu thở dài, sợ là nàng thật sự sốt ruột , ánh mắt sưng đỏ còn chưa hết.

"Vậy cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng lộn xộn, ha?".

Nhị Thiếu dỗ ngọt, Tử Đồng nhìn nàng mím môi, có chút ủy khuất .

"Cậu cũng không về nhà?".

"Không về".

Nhị Thiếu cười cười, vươn tay sờ sờ tóc Tử Đồng.

"Tốt lắm, chờ tớ một chút, chúng ta cùng nhau về trường học, ha?".

"Được……".

Mặt Tử Đồng hơi hơi đỏ lên, nàng đối với sự dịu dàng của Nhị Thiếu vẫn không có sức chống cự, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi……

Tiểu Nặc lại bị Nhị Thiếu trừng mắt, đành phải cúi đầu phụ trách trông coi Đồng Đồng, ngồi trên sô pha, Tiểu Nặc ra vẻ uống nước trái cây, một bụng bất mãn. Đồng Đồng là con nít hay sao? Đến quán bar còn muốn có người trông coi? Nhị Thiếu cũng quá bất công đi?

Tử Đồng lần đầu tiên đến quán bar, biết Nhị Thiếu không có việc gì, tâm cũng dịu đi, nháy ánh mắt hưng phấn nhìn trái nhìn phải.

Thiệt nhiều mỹ nữ dễ nhìn nha, hơn nữa đều rất trẻ tuổi.

Bất quá, dễ nhìn và đẹp nhất vẫn là Nhị Thiếu nhà nàng!

Tử Đồng say mê nhìn Nhị Thiếu, trong lòng âm thầm cảm thán, bộ dạng Nhị Thiếu nhà nàng khi nào thì nhìn tốt như vậy, mặc áo sơmi trắng giống như thiếu niên anh tuấn từ trong tranh đi ra……

Tiểu Nặc khinh bỉ nhìn Tử Đồng, tuy rằng trong lòng nàng thường hay hâm mộ tình yêu thanh mai trúc mã của hai người, nhưng đôi khi nàng cũng sẽ nghĩ, cùng một khuôn mặt, nhìn hơn mười năm, không khó chịu sao? Rất ghê tởm đi? Đồng Đồng lại còn buồn nôn như vậy……

"Lần đầu tiên đến?".

Không bao lâu thời gian, Đồng Đồng liền thu hút "Ruồi bọ" tới, cũng không thể nói là ruồi bọ, cũng xem như một thiếu niên dễ nhìn, trắng bóc, còn cao nữa, một mét tám nha, cầm trong tay một ly rượu cocktail, mỉm cười ngồi bên người Tử Đồng.

Tiểu Nặc khụ một tiếng, nhìn Tử Đồng cảnh cáo.

"Đúng vậy, vừa tới!".

Đồng Đồng rất hưng phấn, nội tâm khá kiêu ngạo, không nghĩ tới nàng còn có mị lực, nhanh như vậy đã có người bu đến!

"Là học sinh?".

Thiếu niên híp mắt cười khẽ, Tử Đồng gật gật đầu.

"Thân thể học sinh, nhưng nội tâm đã trưởng thành".

"……".

Thiếu niên nở nụ cười, gật đầu.

"Tôi gọi là Lăng Nhiên, học sinh trung học năm thứ nhất".

Tử Đồng khoa trương nhìn hắn, Lăng Nhiên biết Đồng Đồng suy nghĩ cái gì, cười khẽ nói:

"Cậu cũng nghĩ rằng tôi và cậu cùng là học sinh trung học. Aiz, người khác đều nói tôi lớn tướng mà mặt lại như con nít".

"Không phải, tôi nghĩ cậu đã đi làm rồi".

"……".

Tử Đồng còn thành thật nhìn Lăng Nhiên, Tiểu Nặc ở một bên uống nước trái cây thiếu chút nữa phun ra, nàng rốt cuộc hiểu được Nhị Thiếu vì cái gì khẩn trương khi Đồng Đồng đến quán bar,Đồng Đồng có lẽ là loại người bề ngoài thành thục mà nội tâm lại ngây thơ như cô gái nhỏ? Nhưng bảo bối chung quy vẫn là bảo bối, tuyết ẩn dấu mười mấy năm, xuất hiện như thế nào cũng không giống nhau.

"Ha ha, cậu thật đáng yêu".

Lăng Nhiên cười, Đồng Đồng cũng cười.

"Tôi cảm thấy cậu……Um, có hơi đàn bà".

"……".

Lăng Nhiên đen mặt, Tử Đồng trong lời nói mang ý tứ rõ ràng, nhanh chóng cút ra xa, lão nương cũng không thích tiểu bạch kiểm, bồi dưỡng thân thể thêm hai năm nữa cho to khỏe rồi đến tìm tôi!

Lăng Nhiên cũng không thèm để ý, xấu hổ cười cười, đem ly rượu đặt trên bàn.

"Như thế nào, có hứng thú khiêu vũ với tôi?".

Tử Đồng sợ run một chút, nhìn hắn.

"Tôi không rành lắm……".

"Nga, nói như vậy thì cậu có thể khiêu vũ?".

Lăng Nhiên nhìn Tử Đồng gật đầu, chỉ cần biết một ít là tốt rồi.

Tử Đồng gật gật đầu, đáp lời.

"Uhm, xem như biết một chút.".

Đồng Đồng biết khiêu vũ? Tiểu nặc ngồi một bên có chút buồn bực, nàng sao lại không biết? Một giây trước khi Đồng Đồng đi theo Lăng Nhiên vào sàn nhảy, Tiểu Nặc giữ tay nàng lại, hỏi:

"Đồng Đồng, cậu học khiêu vũ lúc nào sao tớ không biết?".

Tử Đồng xem thường nhìn Tiểu Nặc.

"Không phải bình thường tớ đều tập thể dục nhịp điệu theo đài truyền hình sao?".

"……".

Tiểu Nặc ngã ngồi trên sô pha vô lực nhìn Tử Đồng, thuận tiện hít sâu một hơi, thay Lăng Nhiên cầu nguyện, Đồng Đồng tập thể dục nhịp điệu theo đài truyền hình nổi danh, động tác kia, thần thái kia……

Sàn nhảy có rất nhiều người, Tử Đồng có chút không thích ứng, bất lực nhìn về hướng Nhị Thiếu, Lăng Nhiên nhìn ra nàng không được tự nhiên, nhẹ nhàng cười.

"Đong đưa theo âm nhạc là được rồi".

"Không khiêu vũ hai người sao?".

Tử Đồng có chút kinh ngạc, Lăng Nhiên nghe xong liền vui vẻ.

"Như thế nào, cậu muốn khiêu vũ hai người?".

Tử Đồng gật gật đầu.

"Khiêu vũ hai người cậu còn có thể dạy tôi".

Tử Đồng bây giờ như một học viên trong sáng thật tâm muốn học khiêu vũ, mà Lăng Nhiên nghe thấy đã nghĩ sai lệch, trong lòng mĩ mãn vô cùng, xem như cũng có người yêu thương nhung nhớ hắn đi? Hắn vừa rồi nói khiêu vũ hai người , nhưng sợ Đồng Đồng thẹn thùng, bởi vậy……

Tay phải ôm thắt lung Tử Đồng, Lăng Nhiên nhìn nàng.

"Được, tôi dạy cho cậu".

"Phiền cho cậu rồi".

Không phiền, sao lại phiền? Nội tâm Lăng Nhiên như tiểu nhân tà ác cười xấu xa, khiêu vũ xong, uống thêm ly rượu…… Là hắn có bạn gái……

Nhưng, màn khiêu vũ này không được thuận lợi như hắn tưởng……

Một phút đồng hồ trôi qua…… Giày chơi bóng màu trắng của Lăng Nhiên đã muốn biến thành đen thui bóng lưỡng……

Năm phút đồng hồ trôi qua…… Hắn cảm giác chân mình sẽ nhanh rụng rời……

Bảy phút trôi qua…… Tử Đồng đã nắm giữ được nhịp, đi đứng bắt đầu đều dần, thảm không thể tả……

Nhị Thiếu pha chế tốt ly rượu cuối cùng nhẹ nhàng cười, thở phào nhẹ nhõm, từ quầy bar đi ra, liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy trên sô pha chỉ có Tiểu Nặc, lập tức nổi giận.

"Tiểu Nặc, Đồng Đồng đâu?".

Tiểu Nặc che miệng cười không ngừng, thấy Nhị Thiếu đi ra cũng nói không nên lời, đành phải vươn tay chỉ vào sàn nhảy, Nhị Thiếu theo hướng tay nàng nhìn qua, nhịn không được, cười thành tiếng.