Thanh Mai Trúc Mã

Chương 13: Đổ máu

Đồng Đồng nằm trên đùi nhỏ của Nhị Thiếu, nghe âm nhạc quá mức mê mẩn, thế cho nên Dương Nhược cầm chocolate cùng Nhị Thiếu càng ngày càng rối rắm, nâng mày giao đấu hơn mười cái lạnh run.

Rốt cục, Dương Nhược sắp hết kiên trì muốn đi, bạn nhỏ Tử Đồng chậm rãi gỡ tai nghe mp3, mở mắt, ngẩng đầu hướng Nhị Thiếu nhẹ nhàng cười. Làm nàng thấy Nhị Thiếu mày nhăn lại, sửng sốt một chút, xoay người nhìn, lập tức liền thấy được chocolate trong tay Dương Nhược, nháy mắt từ trên đùi Nhị Thiếu nhảy dựng lên, vẻ mặt vui mừng nhìn Dương Nhược.

"Tiểu Dương Tử, cậu có việc sao?".

Mặc dù hỏi người ta có việc hay không, nhưng là ánh mắt bạn nhỏ Tử Đồng hoàn toàn bị chocoalate hấp dẫn, mắt to lóe lóe ánh sáng, Dương Nhược thấy mối tình đầu liền đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

"Đồng Đồng, tớ chờ cậu đã lâu"

Âm thanh con nít mang theo điểm ủy khuất, Dương Nhược hiện tại có chút khổ sở, không vì cái gì khác, chỉ vì ánh mắt hung tợn của Nhị Thiếu đối diện. Hắn đâu có làm gì đâu ?!

Đồng Đồng thật ra không chút nào để ý gật gật đầu, cười nói.

"Ai bảo cậu đem chocolate qua mà ko kêu, nếu không tớ đã dậy sớm"

"……"

Dưới cái nhìn chăm chú của Tử Đồng, Dương Nhược không làm nàng thất vọng đem chocolate trong đưa qua, nhìn Tử Đồng vui vẻ ra mặt, Dương Nhược cũng không khổ sở , vui vẻ hỏi.

"Đồng Đồng, cậu thích không?".

"Thích.".

Đồng Đồng ăn chocolate vui vẻ nói, có thể không thích không? Nàng đã lâu chưa ăn chocolate hương vị này!

"Thật sự?".

Dương Nhược vui mừng hỏi, Đồng Đồng không hề nghĩ ngợi, gật đầu.

"Lừa cậu để làm chi?".

"Như vậy a -".

Dương Nhược bắt đầu gãi ngón tay, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tử Đồng tâm hắn nhảy dựng, trong lòng vui vẻ miễn bàn. Hắn vẫn cảm thấy bộ dạng mình không sai, dung cách nói của mẹ hắn mà nói, là anh chàng nhỏ tuổi đẹp trai, không nghĩ tới Đồng Đồng cũng thích mình như vậy. Nghĩ vậy, nhớ lại mấy ngày hôm trước trên truyền hình chiếu một vở kịch dựa theo mỗ nam chính, bạn nhỏ Dương Nhược xuân tâm bắt đầu tràn ra, hơi hơi mân mê cái miệng nhỏ nhắn, hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt béo của Tử Đồng mà hôn.

Đồng Đồng cúi đầu ăn vui quên hết mọi thứ, căn bản không nhìn Dương Nhược, Nhị Thiếu bên cạnh giật mình nhanh trừng mắt nhìn ra, nhìn Dương Nhược híp mắt vẻ mặt say mê quệt cái miệng nhỏ nhắn có chút hoảng hốt, nhìn nhìn chung quanh, không cái gì cầm thuận tay, chỉ có thể cầm lấy giày xăng đan của Đồng Đồng bởi vì ngủ mà cởi ra, đem gót giầy hướng ra ngoài, chắn trước mặt Đồng Đồng.

"Ngô -".

Thình lình hôn phải một cái gì đó lạnh như băng, bạn nhỏ Dương Nhược mặc dù có chút kinh ngạc khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt béo của Đồng Đồng lại có cảm giác như vậy, cũng không nghĩ nhiều, say mê híp mắt như cũ, cái miệng nhỏ nhắn hôn không ngừng.

Đồng Đồng đã đem chocolate nuốt vào bụng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, Nhị Thiếu xoay người, hướng nàng cười thản nhiên, cũng không náo loạn, giơ tay vỗ vỗ bả vai Dương Nhược, Dương Nhược mở to mắt, nhìn giày xăng ̣đan trước mắt, phản ứng đầu tiên là lau miệng, phản ứng thứ hai là há miệng nôn khan.

Tử Đồng căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nhấc đầu lên liền thấy Dương Nhược vẻ mặt mê say hôn giày xăng ̣đan của mình, phải biết rằng ngày hôm qua vừa múa xong, giầy cũng không phải không dính bùn, này, Dương Nhược này điên rồi? Mà trái lại Nhị Thiếu thật bình tĩnh, khó được lúc dịu dàng sờ sờ tóc Dương Nhược, khuyên giải an ủi.

"Khóc cái gì, nính, cùng lắm thì tớ bắt nó cho cậu"

Nói xong, bạn nhỏ Dương Nhược trong lòng liền có phản ứng với giày xăng ̣đan, thừa lúc hắn còn ngẩn người, Nhị Thiếu nhanh chóng lôi kéo Tử Đồng ăn một miệng chạy trốn

Vài năm sau, Tử Đồng tựa vào Nhị Thiếu nhớ lại đoạn chuyện cũ này, hai người đều cười ngây ngốc, nghĩ tuổi nhỏ không biết, nghĩ Nhị Thiếu từ nhỏ đã phúc hắc, nghĩ hai người trúng mũi tên tình yêu mà lại không hề hay biết.

Lôi kéo tay nhỏ của Tử Đồng, Nhị Thiếu hiếm khi tinh thần tỉnh táo mắt mở hoàn toàn, một đôi mắt hoa đào mê ly miễn bàn có bao nhiêu câu người , Tử Đồng ngơ ngác nhìn một hồi, vươn tay nhỏ, đi lên sờ sờ.

"Nhị Thiếu, cậu thật là đẹp mắt"

Nhị Thiếu cười cho Tử Đồng nựng mặt mình, cũng không nói chuyện. Nhưng thật ra Tiểu Tử Đồng như là nhớ tới cái gì đó, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui hỏi.

"Nhị Thiếu, cậu có phải cũng giống Da Da dường như không hề thích Đồng Đồng ?"

Nhị Thiếu sửng sốt một chút, lắc lắc đầu nhỏ nhìn Tử Đồng, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đúng là có chút bi thương. Nhị Thiếu nghĩ nghĩ, hiểu được chuyện gì xảy ra, lắc đầu, giữ chặt tay nhỏ của Tử Đồng trên mặt mình.

"Đồng Đồng, cậu ở trong mắt Nhị Thiếu vẫn rất tuyệt"

"Nhưng tớ học tập không tốt, cậu luôn mắng tớ"

Nói đến điều này, Tử Đồng lại khổ sở chu chu khởi miệng, không thể không nói, Nhị Thiếu vài năm này biến hóa thật lớn. Tuy nói tính tình Tử Đồng như trước không thay đổi, còn có thể tùy ý khi dễ nàng, nhưng đôi khi tính tình Tiểu Nhị Thiếu bộc phát, Đồng Đồng vẫn có chút sợ hãi. Nói lần trước, cuộc thi toán học, Nhị Thiếu không phụ sự mong đợi của mọi người được một trăm điểm, Đồng Đồng vui vẻ lên ăn mừng, ai ngờ Nhị Thiếu người ta miệng phiết phiết, mặt tối sầm, tức giận hỏi nàng.

"Đồng Đồng, cậu bao nhiêu điểm?"

Đồng Đồng lúc ấy liền sửng sốt, đây chính là lần đầu tiên Nhị Thiếu dùng thái độ ác liệt như vậy nói chuyện cùng nàng, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ nửa ngày, Tiểu Nặc một bên mở miệng.

"Điểm cậu cũng rất tốt, nhân thêm vài lần nữa cũng là một trăm"

Cứ như vậy, Tử Đồng bởi vì điểm số mà bị Tiểu Nhị Thiếu lơ cả ngày, nàng bây giờ nhớ tới còn khổ sở, tuy rằng sau đó Nhị Thiếu không nói gì thêm, nhưng bao nhiêu đấy đã để lại bóng ma trong lòng nàng. Đồng Đồng có thể chịu được Da Da thay đổi, dù sao nhìn bộ dáng Da Da nàng cũng không mừng rỡ hoan hỉ, khả Nhị Thiếu không giống, nàng rất thích !

Nhị Thiếu nhìn bộ dáng Đồng Đồng thất vọng, nhếch miệng cười cười, tự nhiên mang theo một tia ngu đần.

"Đồng Đồng, cậu không cần nghĩ nhiều, tớ chỉ là hy vọng cậu có thể học tập thật tốt, tương lai cùng tớ thi vào cùng một trường trung học cơ sở, một trung học phổ thông, một trường đại học, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ"

"Vĩnh viễn ở cùng một chỗ?".

Đồng Đồng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Nhị Thiếu.

Nhị Thiếu gật gật đầu.

"Đúng vậy, tựa như ba cùng mẹ vậy không tốt sao?"

"Ân!".

Tử Đồng dùng sức gật gật đầu nhỏ, hai người đang nói, bên cạnh lại có một bạn nhỏ mang theo một túi ô mai lại đây, Tử Đồng ánh mắt chợt lạnh, nghênh đón, Nhị Thiếu bên cạnh nhìn nàng sủng nịch cười cười, hai tay sáp đâu theo đi qua.

*************************************

Tiểu học năm thứ sáu (Ở Trung Quốc cấp 1 học đến 6 năm), áp lực học tập dần dần tang lên, nét tươi cười ngây thơ trên gương mặt mỗi bạn nhỏ dần dần lui đi, chăm chỉ rèn luyện và học tập là chất xúc tác tạo thành bộ dáng trưởng thành sớm lẫn ưu sầu, mà không chỉ có tâm lý trưởng thành, mà từng thân thể mỗi bạn nhỏ cũng dần dần trổ mã.

Đừng nói bộ ngực, trước kia không khác gì nhau, năm thứ sáu các bạn nhỏ vẫn xếp hang thành một loạt, đứng nghiêng người. Nam sinh tất cả đều lép kẹp y như cũ, nữ sinh lại như một mảnh vườn trồng táo tươi tốt, mà bạn nhỏ Tử Đồng không giống người thường, mà là vườn táo trải qua huấn luyện phóng xạ, vì vậy, mẹ Đồng có chút tự hào đắc ý, cùng ba nàng nói nhỏ.

"Ông xem, Đồng Đồng chúng ta từ nhỏ phát dục thật tốt, về sau khẳng định là tuyệt đại mỹ nhân"

Ba Đồng kiêu ngạo nhìn Đồng Đồng cười, đừng nói, từ lúc lên năm thứ sáu, Đồng Đồng không biết bị động chỗ nào, thành tích học tập đột nhiên tang lên, mỗi ngày đều ở trường học đi theo Tiểu Nhị Thiếu đọc sách, đôi khi thời điểm hắn đi đón người ta còn không về!

Hôm nay, thời điểm tan học, Nhị Thiếu cầm bút trong tay phụ đạo Đồng Đồng môn toán học, lông mày nhăn lại một chỗ.

"Đồng Đồng, cậu đi học để làm gì ?"

Tử Đồng ngẩng đầu, nhe răng, nâng tay cho Nhị Thiếu một chưởng.

"Tớ muốn nghe giảng cùng cậu, đừng nói nhiều, giảng nhanh!"

Thở dài, Nhị Thiếu cúi đầu tinh tế giảng bài cho Tử Đồng, nhìn nàng cái hiểu cái không, khẽ cắn môi, hạ quyết tâm tiếp tục giảng, ai ngờ vừa nói được một nửa, Đồng Đồng liền nhăn lông mày, mở miệng .

"Nhị Thiếu, tớ đau bụng"

"Không được, hôm nay phải đem nhiêu đây xem hết, ai bảo cậu lại đúng giờ trộm lạp xườn của Tiểu Nặc ăn!"

Nhị Thiếu cự tuyệt nàng, hai người ở lại học thêm, Đồng Đồng cho tới bây giờ cũng không thành thật, không phải tật xấu này thì là tật xấu kia. Nghĩ vậy, nàng quay đầu nhìn nhìn Đồng Đồng, sửng sốt một chút.

Tử Đồng lông mày nhăn lại gắt gao, hai tay ôm bụng, khổ sở nhìn nàng một cái, không nói lời nào, hướng WC đi. Nhị Thiếu ngồi trên ghế đợi nửa ngày không thấy nàng trở về, có chút lo lắng, buông bút, đẩy ghế ra theo hướng WC đi đến, ai ngờ vừa vào cửa, liền thấy Tử Đồng ngồi xổm khóc, lúc này, Nhị Thiếu nóng nảy, bước nhanh chạy qua, lôi kéo cánh tay Tử Đồng lo lắng nhìn nàng.

"Đồng Đồng, cậu làm sao vậy? Ai khi dễ cậu?"

Tử Đồng không nói lời nào, lắc đầu, dùng sức khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đỏ bừng, Nhị Thiếu đau lòng, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy người, nghĩ lại ai dám khi dễ nữ vương Tử Đồng. Nàng càng sốt ruột , tay nhỏ không ngừng lau nước mắt cho Tử Đồng, vội vàng hỏi.

"Đồng Đồng, rốt cuộc làm sao vậy?"

Đồng Đồng hít nước mũi, ngẩng đầu nhìn Nhị Thiếu bộ dáng sốt ruột, trong lòng càng khổ hơn, ôm cổ nàng, nhỏ giọng nói.

"Nhị Thiếu, tớ đã chết!"

"Gì?".

Nhị Thiếu sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng, Đồng Đồng không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn dùng sức hướng trong lòng Nhị Thiếu chui vào, nhỏ giọng nói.

"Mông của tớ, mông -"

"Mông làm sao vậy?"

"Đổ máu !"