135 】
Trong khi ngủ, ta đột nhiên bị thanh âm kêu gào lớn tiếng của quận chúa đánh thức. Mở mắt ra, ta vẫn chưa thể phản ứng kịp với chuyện xảy ra. Đến khi nhìn thấy quận chúa đang liều mạng giãy giụa bên cạnh mình, mới vội nghiêng người, ôm lấy nàng thật chặt, hỏi: "Làm sao vậy, Ngưng nhi?" Nhưng nàng vẫn chỉ tiếp tục kêu gào, tay chân không ngừng vung lắc, tựa như hoàn toàn không nghe thấy lời ta.
Ta gắt gao ôm thân mình quận chúa, không để cho nàng lộn xộn, vừa nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Đừng sợ, ta ở đây…"
"Không cần!" Quận chúa kêu lên, đột nhiên nâng chân hung hăng đá phía ta. Nàng dùng toàn bộ sức lực, bộ dạng như muốn đá ta xuống giường.
Ta nhịn đau, ôm nàng thật chặt, đưa thân thể mình cùng nàng kề nhau, nói: "Ngưng nhi, ta là Nhược Hề, đừng sợ!"
Tấn Ngưng rốt cục ngừng lại, thân mình nàng run lên, đưa hai tay ôm chặt lấy ta, sau đó ở trong lòng ta khóc lớn.
"Không có việc gì, không có việc gì." Ta vỗ về lưng nàng, hướng nàng nói, "Chuyện gì cũng không có, đừng sợ."
Nàng nghẹn ngào nói: "Ta, ta không muốn gả cho Tề đại ca, ta không muốn…" Ta cảm thấy nước mắt nàng đang thấm ướt vạt áo ta.
"Không lấy." Ta đau lòng nói với nàng, "Ta sẽ không để ngươi gả cho hắn."
Sau khi được ta vỗ về, tiếng khóc nức nở của Tấn Ngưng dần dần yếu đi, nàng đưa thân mình run rẩy đến sát gần ta, miệng không ngừng nhẹ nhàng thở hổn hển.
Chẳng lẽ mỗi ngày nàng đều tỉnh dậy như thế này sao.
"Nhược Hề, ngươi hôm nay, hôm nay không lên núi hái thuốc sao?" Người trong lòng vừa nhẹ khóc vừa hỏi.
Sau khi ta kịp phản ứng, trong lòng chợt cảm thấy xót xa, nhưng ngoài miệng chỉ nói: "Không đi, sau này cũng không đi, ta ở lại đây cùng ngươi."
"Nếu muốn đi…" Nàng lại nói, "Đưa ta đi, ta và ngươi cùng đi."
"…Hảo." Ta gật gật đầu.
Sau này bất kể đi nơi nào, ta cũng sẽ mang theo ngươi.
Ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng mỏng manh đang xuyên qua từng ô cửa sổ, ta mới ý thức lúc này trời đã sáng.
"Ngưng nhi." Ta nói với Tấn Ngưng, "Chúng ta dậy chưa, trời đã sáng."
"Không dậy." Nàng vội ngẩng đầu, dứt khoát đáp.
"Sao vậy?" Ta cười, đưa tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, "Còn muốn ngủ?"
"Không muốn." Nàng lại nói.
"Dậy được không." Ta vuốt ve trán nàng, "Ta giúp ngươi trang điểm, biến ngươi trở thành xinh đẹp."
Nàng tiều tụy khiến cho ta nhìn thấy đau lòng.
"Đúng rồi." Nàng tựa như đột nhiên nhớ ra gì đó, không quản từ trong lòng ta ngồi dậy, "Ta muốn cho Nhược Hề xem một thứ." Nói xong, không chờ ta kịp phản ứng, thậm chí ngay cả áo bào nàng cũng không mặc, cứ khoác trên mình một mỏng y đơn độc, vượt qua ta nhảy xuống giường.
"Ngưng nhi!" Ta sợ tới mức vội vàng đứng dậy, cầm lấy áo bào treo ở bên giường, đến phía sau Tấn Ngưng phủ thêm cho nàng.
"Nhược Hề." Nàng không để ý tới ta hốt hoảng, cầm một cây trâm ngọc trên bàn trang điểm đưa cho ta xem, "Hôm đó ta đi cửa hàng ngọc, cây trâm ngọc này vẫn ở đấy."
Ta sửng sốt, sau khi cúi đầu cẩn thận nhìn, mới nhớ tới đây đúng là cây trâm ngọc ta cùng nàng lựa, khi một lần tới cửa hàng ngọc xem. Nhưng ta cũng nhớ rằng, lúc ấy nàng nói không muốn mua.
"Ngươi không phải không thích sao?" Ta không nhịn được hỏi.
"Thích." Nàng lại có phần kích động trả lời, "Ta thực thích."
Ta cười cười, nói với Tấn Ngưng: "Bây giờ ta giúp ngươi mặc áo bào, lát nữa giúp ngươi chải đầu, sau đó cài cây trâm ngọc này cho ngươi được không?"
Nàng không cần suy nghĩ, nhanh chóng gật đầu.
Ta phát hiện Tấn Ngưng bây giờ thật sự giống như đứa trẻ, làm gì cũng cần phải hống.
Để quận chúa xoay người sang nơi khác, rồi ý bảo nàng đưa hai tay lên mặc áo bào vào. Nàng thực ngoan ngoãn nghe lời, đưa hai tay tùy ý để ta hành động, không dám nhúc nhích chút gì. Đứng ở sát sau lưng Tấn Ngưng, ta vòng hai tay qua eo của nàng, giúp nàng lạp vạt áo lại. Cảm nhận được thân mình nàng so với trước kia gầy đi rất nhiều, trong lòng ta lại cảm thấy áy náy hơn. Nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng, khiến cho nàng vừa không ngừng cười khanh khách, vừa nhẹ nói rằng thực nhột. Giống như trò đùa dai, ta hé miệng cắn cắn vai nàng, sau đó cười nói: "Ngồi xuống đi, ta muốn giúp ngươi chải đầu."
Nàng nghe rồi thực ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Trước đây sau rất nhiều lần cầu xin, Tấn Ngưng mới dạy cho ta cách chải tóc (vấn tóc). Từ đó mỗi ngày ta đều giúp nàng chải, và bây giờ ta cũng đang đứng sau lưng nàng, chuẩn bị giúp nàng chải. Quận chúa lẳng lặng ngồi ở trên ghế, lưng nàng thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm vào mái tóc ta chưa kịp chải trong gương. Sau khi cảm nhận được tầm mắt nàng, ta cười hỏi: "Sợ ta chải không tốt sao?"
Tấn Ngưng nghe xong, chỉ cười cười câu nệ, không nói gì.
Cảm giác được sự khác thường của Tấn Ngưng, ta ngồi xổm xuống, gối cằm lên vai nàng, nhìn vào bóng phản chiếu trong gương nghiêm túc hỏi: "Làm sao vậy?"
Nàng mấp máy miệng, qua hơn nửa ngày mới nói: "Ngươi sẽ không đi nữa, phải không?"
Ta sửng sốt, sau đó gật gật đầu: "Không đi."
"Không phải là gạt ta?" Nàng có chút khẩn trương.
"Không phải." Ta nghiêm túc đáp, sau đó nghiêng đầu hôn hôn lên khuôn mặt nàng.
Nét mặt nàng lúc này mới trầm tĩnh lại, rồi hướng phía ta ôn nhu cười.
Chỉ là trả lời một vấn đề, nàng sẽ lại vì nó mà nở ra nụ cười tuyệt mỹ.
Chỉ cần làm như vậy Tấn Ngưng sẽ hạnh phúc, tại sao từ trước đến giờ ta chưa từng phát hiện ra?
Sau khi giúp quận chúa vấn hảo tóc, ta hỏi nàng có muốn chính mình cài trâm ngọc hay không.
"Ngươi cài." Nàng nghiêm túc nói.
Ta gật gật đầu, thật cẩn thận cài trâm ngọc lên tóc Tấn Ngưng. Nhìn vào bóng hình phản chiếu trong gương, ta nhẹ nói bên tai nàng: "Thật xinh đẹp."
Nàng nghe rồi hai gò má ửng đỏ, hơi hơi cúi đầu không dám nhìn ta.
Tấn Ngưng hôm nay so với hôm qua có sinh lực hơn rất nhiều, nàng mặc hảo áo bào, vấn lại búi tóc, tựa hồ giống như trước kia, khiến ta không nén được nghiêng mình ôm nàng vào lòng. Nàng cười cười nghiêng mặt hôn khóe miệng ta, nói: "Nhược Hề chải tóc, so với tự ta làm đều đẹp hơn."
"Vậy… sau này ta đều giúp ngươi chải tóc." Ta nói.
Nàng cười gật gật đầu.
Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Tấn Ngưng thế nhưng sợ tới mức toàn thân run rẩy, lập tức khẩn trương nắm chặt lấy ống tay áo ta. Ta vội cầm lấy bàn tay nàng lạnh lẽo, ý bảo nàng không cần sợ.
"Quận chúa?… Quận mã gia?" Ngoài cửa Nguyệt Nhi nhẹ giọng hô.
Nguyên lai là Nguyệt Nhi, ta đứng dậy muốn ra mở cửa. Nhưng Tấn Ngưng lại gắt gao nắm lấy tay ta, nàng nghiêng đầu sang nơi khác kích động nhìn ta nói: "Không cần!"
"Là Nguyệt Nhi, đừng sợ." Ta ôn nhu nói.
Nhưng nàng vẫn không chịu buông tay, nét mặt khẩn trương nhìn ra hướng cửa.
Nguyệt Nhi lại nhỏ giọng nói: "Quận mã gia, ta bưng nước ấm tới, cho quận chúa lau mặt."
"Hảo, đến đây." Ta đáp, rồi sau đó quay lại hống Tấn Ngưng, "Đứng lên đi, ta dắt theo ngươi, chúng ta cùng đi mở cửa."
Tấn Ngưng vẻ mặt do dự nhìn ta, nhưng rốt cục nàng vẫn để cho ta dắt, không nói một lời cẩn thận theo sát phía sau.
Rồi khi mở cửa, Nguyệt Nhi nét mặt kinh ngạc nhìn quận chúa phía sau lưng ta: "Hôm nay, hôm nay quận chúa nguyện ý mặc quần áo bào, chải tóc!"
Tấn Ngưng vẻ mặt vốn đang khẩn trương, sau khi nghe xong lời Nguyệt Nhi nói, đột nhiên cười: "Là Nhược Hề giúp ta."
Ta không khỏi nhăn mày, chẳng lẽ mấy ngày qua quận chúa đều không nguyệt ý làm việc này sao?
Nguyệt Nhi bước vào trong phòng, nàng đặt chậu nước ấm lên bàn, rồi bưng chậu nước hôm qua ở trên mặt đất lên nói: "Quận mã gia, ngài lau mặt cho quận chúa đi, nếu là mấy ngày trước, ngay cả lau mặt quận chúa cũng không nguyện đâu, nhưng nếu là ngài, quận chúa nhất định nguyện ý."
Ta gật gật đầu.
Thật sự còn có việc khiến ta lo lắng hơn cả lau mặt cho quận chúa.
"Nguyệt Nhi, Vương gia…" Ta chưa kịp nói hết lời, Tấn Ngưng ở phía sau đã khẩn trương cắt đứt: "Ngươi nói ngươi sẽ bồi ta!"
Ta vội quay đầu, cười nói với nàng: "Ta không đi."
"Quận mã gia…" Nguyệt Nhi dường như không dám khiến cho quận chúa kích động, nàng nói nhỏ, "Nếu có chuyện gì, ta sẽ đến báo cho ngài biết."
"Đã làm phiền ngươi." Ta gật đầu.
"Quận mã gia, ngài đừng nói như vậy." Nguyệt Nhi vừa bước đến bên cạnh cửa, vừa cười nói, "Ta trước đi bưng cho các ngài đồ ăn sáng cùng thuốc, hôm nay quận chúa nhất định nguyện ý uống thuốc."
Đóng cửa lại, ta kéo Tấn Ngưng đến bên bàn ngồi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng. Ngửa đầu nhìn nàng hỏi: "Ngưng nhi, những ngày qua sao ngươi không nguyện uống thuốc?"
Nàng nghe rồi, chỉ mím chặt môi không trả lời.
"Ngưng nhi?" Ta nắm chặt tay nàng, hô lên.
Quận chúa nín hơn nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng chậm rãi nói: "Không muốn."
Ý nàng là không muốn uống thuốc.
"Lát nữa ta uy ngươi uống, được không?" Ta lại hỏi.
Đôi mi thanh tú của nàng cau chặt, tựa như đang suy nghĩ gì. Ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, sau khi nhìn nàng cuối cùng gật đầu đồng ý, ta mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
"Lại đây." Ta ngồi đến bên cạnh nàng, cầm chiếc khăn mặt trong chậu, nói với nàng, "Ta giúp ngươi lau mặt."
Quận chúa bây giờ giống như một nhi đồng bất lực, thời thời khắc khắc đều cần ta kiên trì chiếu cố.
Khi uy Tấn Ngưng ăn sáng, nàng luôn luôn cười hì hì nhìn ta, rất muốn hỏi nàng cười cái gì, nhưng rồi lại không nói.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Vẻ mặt ta giả bộ như thực tức giận nhìn nàng.
Nàng cuối cùng không nhịn được nữa, cười lên nói: "Nhược Hề, vừa nãy ngươi húp cháo còn dính bên miệng."
Ta sửng sốt, sau đó mới chợt hiểu nàng nói điều gì. Vừa nãy khi uy nàng ăn cháo, nàng cũng muốn ta ăn một chút, nên ta mới ngoan ngoãn cúi đầu uống vài ngụm. Có lẽ là do quá vội vàng, mới dính cháo lên khóe miệng ta. Mệt nàng còn luôn cười hì hì, hóa ra là đang xem ta làm trò.
"Ngươi nha…" Ta tức giận định lấy khăn lau miệng, nhưng nàng lại vươn tay ngăn trở.
Ta nhíu nhíu mày, hỏi: "Làm sao vậy?"
Nàng cười hì hì không nói lời nào, chỉ đứng dậy, không đợi ta kịp phản ứng, Tấn Ngưng đã ngồi trên đùi của ta. Mặc cho nét mặt ta nghi hoặc, nàng không nói hai lời đưa mặt lại sát gần hơn, cảm giác nàng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ lên khóe miệng ta, sau đó mới ôn nhu nói: "Bây giờ sạch sẽ."
Mặt của ta nháy mắt nóng như lửa đốt, muốn nói nhưng lại không cất lên lời.
Nàng nhìn thấy ta bối rối, thậm chí cười đến run rẩy cả người. Đối với một Tấn Ngưng như vậy, ta thật sự không biết làm sao.
"Được rồi, được rồi." Nhìn nàng cười thành như vậy, ta giả bộ tức giận nói, "Mau trở về ngồi xuống, sau khi ăn hết bát cháo này, ngươi còn phải uống thuốc."
Nhưng nàng lại đột nhiên yên tĩnh, thân thể cũng không buồn nhúc nhích, chỉ vẻ mặt buồn rầu nhìn ta, chậm rãi nói: "Nhược Hề, ta không muốn uống thuốc."
"Vì sao?" Ta nhíu mày.
Nàng không trả lời.
"Làm sao vậy?" Ta ôm lấy eo nàng, kiên nhẫn hỏi, "Vì sao không muốn uống thuốc? Nói cho ta biết."
"Bọn hắn nói ta bị bệnh." Nàng cúi đầu, bàn tay đang nắm cùng ta nhẹ nhàng nhéo nhéo.
"Bọn hắn?" Ta sửng sốt.
"Ân." Nàng gật gật đầu, nhỏ giọng nói, "Tất cả mọi người đều nói như vậy."
"Vậy… Vậy tại sao không uống thuốc chứ." Ta để nàng tùy ý đùa nghịch trên tay của mình, hỏi.
Nàng nghiêng đầu, áp vào trán ta, thấp giọng nói: "Nếu uống thuốc, bệnh liền hảo."
Không đợi cho ta đặt thêm câu hỏi, nàng nói tiếp: "…Ta có bệnh, cho nên phụ vương không thể gả ta cho Tề đại ca."
Cuối cùng đã hiểu.
Ta không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài thật sâu, đau lòng ôm lấy nàng.
"Ta còn nghe người bên ngoài nói…" Nàng đột nhiên rầu rĩ nói, "Nói ta là kẻ điên."
Tim giống như bị ai bóp chặt, đau đến ta không thở được.
"Ta không điên." Tấn Ngưng thực nghiêm túc nói.
"Được rồi, bọn hắn đều là nói hưu nói vượn." Ta vội nói, "Ngưng nhi của ta luôn luôn hảo."
"Ta nói cái gì, bọn hắn cũng không tin." Lông mày nàng cau chặt, rồi nói, "Ta nói ngươi muốn trở về, bọn hắn lại không mở cửa cho ngươi. Để bọn hắn đi đốt nước tắm giúp ngươi, nhưng lại chỉ làm qua quít. Ngươi chỉ là đi lên núi hái dược, nhưng bọn hắn lại nói với ta ngươi sẽ không trở về…"
"Chính là bây giờ ta đã trở về, cho nên Ngưng nhi, ngươi mới đúng." Ta vuốt ve lưng của nàng.
"Nhược Hề." Nàng xoay đầu lại nhìn thẳng vào ta, nghiêm túc hỏi, "Nếu ta thật sự điên rồi, ngươi còn thích ta không?"
"Thích." Ta gật gật đầu, "Ngươi biến thành dạng gì, ta cũng thích."
Nàng cười mấp máy miệng, tựa như đã sớm biết câu trả lời của ta.
"Chính là…" Ta thở dài, "Ngưng nhi, ngươi còn phải ngoan ngoãn uống thuốc."
Quận chúa hơi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn ta.
"Đầu tiên…" Ta nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói, "Chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, bất kể thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi gả cho Tề tướng quân."
Nàng lẳng lặng nghe, không nói lời nào.
"Còn nữa, ngươi không phải bị bệnh." Ta tiếp tục nói, "Ngươi là thân thể suy yếu, đi vài bước đường sẽ không còn khí lực. Uống thuốc để ngươi khỏe mạnh hơn, lúc đó ta có thể đưa ngươi đi ra ngoài…"
"Không đi." Nàng chợt rầu rĩ nói.
Ta cười cười: "Không đi? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời cùng ta ở trong tiểu gian phòng này?"
"Ân." Nàng rất trịnh trọng gật đầu.
"Ngươi…" Ta bất đắc dĩ thở dài, "Như vậy nếu ta muốn đi ra ngoài đây?"
"Không cho phép đi." Nàng không chút nghĩ ngợi liền đáp.
"Ngươi quên rồi sao…" Ta cười nhắc nhở nàng, "Ngươi đã nói muốn đi chèo thuyền cùng ta."
Nàng lặng đi một chút, tựa như đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, nàng vẫn mím chặt môi không đáp.
Ta chỉ có thể tiếp tục nói: "Chúng ta còn muốn đi dạo phố, đi xem đom đóm trong viện… Còn có, rất nhiều người đến cửa tìm chúng ta xem chẩn, ngươi phải giúp ta sắp xếp lại dược thảo cùng đơn thuốc."
"Vậy…" Quận chúa cau mày, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói, "Ta uống thuốc."
Cuối cùng thu phục.
Sau một khoảng thời gian ở bên quận chúa, ta rốt cục đã minh bạch nàng làm sao. Trí nhớ của Tấn Ngưng hiện giờ không tốt, nàng thường quên những việc đã hoặc đang muốn làm, thường sẽ lầm lẫn giữa ảo tưởng cùng hiện thực, nói chuyện cũng không còn linh hoạt như trước, thường tách câu ra làm nhiều đoạn mới nói được rõ ràng. Nàng rất sợ tiếng ồn ào chung quanh, suốt ngày lo lắng đề phòng, nghe thấy có người gõ cửa sẽ sợ đến xanh cả mặt. Nếu nhắc tới "Vương gia" hay "Tề tướng quân" thì tâm tình nàng sẽ vô cùng kích động, phải vỗ về hơn nửa ngày mới bằng lòng an tĩnh.
Trước kia, ngẫu nhiên ở y quán ta cũng sẽ gặp một hai người bệnh tương tự, phần lớn bọn hắn đều là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới tạo thành hiện tượng này. Sư phụ từng nói, nguyên nhân tạo thành vốn có rất nhiều, cũng có khi do người bệnh mẫn cảm mới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thành như thế. Một khi đã xuất hiện những bệnh trạng như vậy, uống thuốc gì cũng trị không khỏi, bởi vì trong lòng bọn họ đều có một nút thắt. Nếu mở được nút thắt này, người bệnh mới có thể khôi phục.
Mà Tấn Ngưng sở dĩ biến thành như vậy, tất cả đều là lỗi của ta.
Cho rằng mình ly khai sẽ đổi được hạnh phúc vĩnh viễn của náng, lại không nghĩ, chỉ đổi đến một linh hồn đầy thương tích.
Nhưng, ta sẽ đích thân giúp nàng cởi bỏ nút thắt đó.
Khi ta đang uy Tấn Ngưng uống thuốc, chợt có người tiến đến gõ cửa. Tấn Ngưng lại bị dọa cho hoảng sợ, ta nắm chặt tay nàng, cất cao giọng hỏi: "Ai?"
"Quận mã gia, là ta." Nguyệt Nhi nhẹ giọng nói.
Ta buông chén thuốc, dắt Tấn Ngưng cùng ra mở cửa. Ta nghĩ, cần phải qua thêm một thời gian nữa, nàng mới có thể quen với việc "Đột nhiên có người gõ cửa" này.
Sau khi Nguyệt Nhi tiến vào, sắc mặt nàng không tốt nhìn ta.
"Quận mã gia." Nàng vừa nhìn ta, vừa nhìn quận chúa tránh ở sau lưng, ấp úng nói, "Ta, ta…"
"Sao vậy?" Ta hỏi.
"Vương gia biết ngài trở về quận mã phủ…" Nguyệt Nhi thấp giọng nói, "Là, là Thành phu nhân nói cho Vương gia."
"Thành phu nhân?" Ta sửng sốt.
Gặp Vương gia là chuyện ta đã sớm lên kế hoạch, nhưng tại sao Thành phu nhân lại…
Nguyệt Nhi thở dài, nói: "Vương gia cho ta tới… Cho ta tới gọi ngài đến đại sảnh."
"Không đi!!" Không đợi ta trả lời, Tấn Ngưng ở phía sau lại nắm lấy ống tay áo ta, thanh âm run rẩy nói, "Nhược Hề… Không, không nên đi." Nàng lắc đầu liên tục, hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng.
Ta nắm chặt tay Tấn Ngưng, nói với Nguyệt Nhi: "Ngươi nói, ta đang uy quận chúa uống thuốc, lập tức tới."
Nguyệt Nhi gật gật đầu, sau đó nhanh chóng thối lui khỏi phòng.
"Ta không muốn ngươi đi." Tấn Ngưng vừa khóc vừa nói, nàng liều mạng lắc đầu với ta.
"Lại đây." Ta lại dắt nàng trở về bên bàn, cầm lấy chén thuốc kia nói, "Chúng ta uống hết thuốc còn dư."
"Ta nói ta không muốn ngươi đi!!" Nàng chợt kích động vung tay lên, không đợi ta kịp phản ứng, chén thuốc trong tay đã sớm bị rơi xuống đất.
"Ngưng nhi…" Ta thở dài, muốn cầm tay nàng.
Tấn Ngưng lại kích động tránh thoát, một bên khóc một bên la lên: "Ngươi vì sao phải gạt ta, ngươi đã nói ngươi sẽ không rời khỏi ta!"
"Ta sẽ không rời khỏi ngươi." Ta vội nói, "Ta là muốn đi nói cho Vương gia, ta sẽ vĩnh viễn bồi ở bên cạnh ngươi, bất kể như thế nào cũng không ly khai."
"Nhược Hề, không nên đi, không nên đi…" Nàng hoàn toàn không để ý đến những lời ta nói, chỉ khóc rồi đến gần, kích động kéo lấy ống tay áo ta, "Đáp ứng ta, không đi được không?"
"Ngươi hãy nghe ta nói, Ngưng nhi." Ta đưa tay gạt lệ trên mắt nàng, kiên nhẫn nói, "Ta sẽ không rời khỏi ngươi, tuyệt đối không bỏ lại ngươi một mình."
"Vậy cũng đừng đi ra ngoài." Nàng khóc nói, "Nhược Hề, ngươi hãy ở lại đây, dù thế nào cũng không đi."
"Không đi nữa…" Chứng kiến Tấn Ngưng như vậy, ta chỉ có đau lòng đáp ứng, "Thế nào cũng không đi."
Thành Nhược Hề ta đời này đã làm một việc vô cùng hối hận, đó là lựa chọn ly khai Tấn Ngưng.