Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 136

136 】

"Ngưng nhi đừng khóc, ta không đi, không đi." Ta kéo Tấn Ngưng vào trong l*иg ngực, liên tục dỗ dành, "Ta ở trong này cùng ngươi, đừng sợ."

Người trong lòng sau khi nghe xong, đầu gối lên vai ta ủy khuất khóc.

"Ta nghe lời Ngưng nhi, dù thế nào cũng không đi." Ta nén xuống xúc động muốn khóc trong lòng, an ủi nàng nói.

Khiến cho Tấn Ngưng đánh mất chính mình, sai lầm như vậy, làm sao ta có thể tha thứ cho mình?

Thân mình quận chúa bởi vì khóc mà run lên, nàng nghẹn ngào nói bên tai ta: "Nhược Hề… Ta, ta không, không muốn ngươi đi, đi gặp phụ vương… Ngươi không cần, không cần đi…"

"Không đi." Ta nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, nói, "Ta đáp ứng ngươi không đi gặp Vương gia, đừng lo lắng."

Thanh âm nức nở của Tấn Ngưng dần dần nhỏ lại, nhưng thân mình vẫn bởi vì khóc mà từng chút run rẩy hơn, lòng ta cũng theo từng nhịp run rẩy của nàng mà dần dần bị xé nát. Chờ đợi cho nàng an tĩnh trở lại, ta ôm nàng chậm rãi đi đến phía bàn. Ngồi xuống để cho người trong lòng ngồi trên đùi mình, ta nghiêng thân mình lấy khăn mặt giúp nàng lau đi nước mắt.

"Ngưng nhi." Ta thở dài, nói, "Ngươi xem ngươi, khóc thành như vậy sẽ thực tổn thương mắt." Mặc dù cái này không phải là trọng điểm, nhưng ta hi vọng nói như vậy có thể chuyển sự chú ý của quận chúa mà thôi.

Tấn Ngưng không nói lời nào, tùy ý để ta giúp nàng lau mặt.

"Thuốc ngươi cũng không chịu uống." Ta tiếp tục nói, "Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?"

"…Vậy không uống." Nàng nhỏ giọng than thở.

Nhìn quận chúa ủy khuất hệt như một tiểu hài tử, ta không nén được cười cười hôn khuôn mặt nàng, sau đó thở dài một hơi thật sâu. Thật không nghĩ Tấn Ngưng sẽ ác cảm như vậy khi ta đi gặp Vương gia, trong nhất thời, ta không biết mình phải làm thế nào. Vương gia là ta nhất định phải gặp, chính là không biết phải làm thế nào thuyết phục Tấn Ngưng.

"Không uống không được." Ta nói với nàng, "Lát nữa ta sẽ nhường Nguyệt Nhi lấy thêm cho ngươi một chén."

"Ta không muốn uống." Tấn Ngưng không chút nghĩ ngợi trả lời. Nàng dường như đã hoàn toàn quên hết những lời ta vừa nói, bộ dạng đánh chết cũng không chịu uống.

"Hảo hảo hảo." Ta chỉ có thể theo nàng, "Ngày mai chúng ta tiếp tục uống."

Tấn Ngưng lẳng lặng ngồi trong lòng ta, nàng đã ngừng khóc, cả thân mình dựa vào ta không nói điều gì. Ngồi không có điểm nhàm chán, ta đột nhiên nhớ tới hồ nước ở trong rừng sâu, liền nói với Tấn Ngưng: "Ngưng nhi, qua mấy ngày nữa, chúng ta cùng đi chèo thuyền được không?"

Nàng không trả lời, chỉ xoay đầu nhìn ta nghi hoặc.

"Ngươi còn nhớ Tự Miếu của Tam Thất đại sư không?" Ta hỏi.

Tấn Ngưng gật gật đầu.

"Mấy ngày trước, ở gần đó ta thấy một cái hồ thật lớn." Ta cười nói, "Rất đẹp, ngươi nhất định sẽ thích."

Chính là nàng hoàn toàn nghe lầm trọng điểm, chỉ cất lời hỏi: "Ngươi đi chỗ đó lúc nào?"

"Ta…" Ta há miệng thở dốc, không biết nên như thế nào trả lời.

"Ngươi nói với ta, mấy ngày trước ngươi bồi Lương đại phu đi thăm bằng hữu." Tấn Ngưng bắt đầu có điểm sốt ruột, "Tại sao… Tại sao lại đi nơi khác?"

Thành Nhược Hề, bất kể như thế nào, hãy nói hết chân tướng cho nàng biết đi.

"Ngưng nhi…" Ta cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói, "Ta không có bồi sư phụ đi thăm bằng hữu."

Nàng nghe xong, lại hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì…" Ta dừng một chút, tiếp tục nói, "Bởi vì ta lừa ngươi."

Tấn Ngưng chỉ nhìn ta, không nói gì.

"Ta phạm vào một sai lầm nghiêm trọng nhất…" Ta hít một hơi thật sâu, mặc kệ kết quả có như thế nào, ta quyết định nói ra hết những điều mình muốn, "Bây giờ ta mới phát hiện, nguyên lai ta nhát gan, vô dụng như vậy. Vì sao ta lại ngốc như vậy chứ, vì sao ta không thể giống ngươi, nhất định ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn bất ly bất khí? Ta còn cười ngươi luôn khóc, kỳ thật, ngươi mới là người kiên cường nhất, kiên cường đến ngay cả mười Hùng Thập Đại cũng so ra kém. Từ đầu tới cuối, yếu đuối nhất kỳ thật chính là ta. Ta dám nói dối hết thảy, chỉ để rời khỏi ngươi, còn tự cho là làm điều chính xác nhất. Ta chỉ biết trốn trong rừng sâu núi thẳm, trốn ở những nơi không hề biết tên, gì mà Tự Miếu, gì mà Vạn Khánh trấn… Ta chỉ như một con côn trùng có lá gan cực nhỏ mà thôi. Bây giờ, kẻ đáng thương chết tiệt này lại bò đến bên chân ngươi, bởi vì kẻ đáng thương này biết ngươi rất cưng chìu nó, biết ngươi bất kể thế nào cũng tha thứ nó, dù ngay cả ta cũng cảm thấy kẻ đáng thương này vô lại đến bất trị. Ta không biết, hiện tại sửa chữa còn được hay không, ta không phải thầy mo, không có pháp thuật để biết sau này có thể đem đến cho ngươi hạnh phúc, nhưng ta thật sự không muốn tiếp tục bởi vì sợ hãi những điều nhàm chán đó mà bỏ lại ngươi. Cho dù người khác nói ta là tiểu bạch kiểm, nói ta là giang hồ lang trung, nói ta là cứt trâu làm đóa hoa tươi như ngươi liên lụy, nói ta là Trình Giảo Kim hoành đao đoạt ái ta cũng không sợ, ta chỉ không muốn rời khỏi ngươi. Ta thật sự, muốn có dũng khí giống ngươi, dám đứng ở bên cạnh ngươi, dám cùng ngươi bị người nói xấu, dám sống bên ngươi đến sau này…"

Chẳng để cho ta nói hết, Tấn Ngưng ôn nhu nói bên tai ta: "Nhược Hề, đừng khóc."

Nàng cúi lại gần, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi trên mặt.

Quả nhiên, nàng thực dễ dàng tha thứ cho ta.

"Thực xin lỗi…" Cảm nhận được những nụ hôn của nàng, ta không nhịn được nữa khóc lên, "Ngưng nhi, thực xin lỗi…"

"Nhược Hề." Nàng thở dài, thậm chí học ngữ điệu vừa nãy của ta nói, "Ngươi xem ngươi, khóc thành như vậy sẽ thực tổn thương mắt."

Đây không phải là trọng điểm được không!

Ta ôm chặt nàng, không biết phải nói điều gì. Nàng quả thật dù như thế nào cũng đều tha thứ cho ta, dù ta có biến thành một con côn trùng gan vô cùng nhỏ, dù ta có khóc so với Hùng Thập Đại còn khó coi hơn, dù ta đã thương tổn nàng như vậy, nàng vẫn nguyện ý một lần nữa tiếp nhận ta, nguyện ý bồi bên cạnh ta.

Bất chợt, ngoài cửa truyền đến tiếng người nói chuyện: "Tấn Thiên Khải, ngươi có nghe được không?"

Ta sửng sốt, thanh âm này là… Thành phu nhân?

Nàng nói Tấn Thiên Khải… Chẳng lẽ, Vương gia cũng ở bên ngoài?

Tấn Ngưng dường như cũng nghe được, thân mình nàng nhất thời cứng ngắc ở trong lòng ta.

"Chuyện cho đến nước này…" Ngoài cửa Thành phu nhân tiếp tục nói, "Ngươi vẫn muốn kiên trì, vẫn muốn nữ nhi của ta tiếp tục chịu đựng thống khổ như ta hai mươi năm trước sao?"

Ta dường như đã hiểu, ngoài cửa đang xảy ra chuyện gì.

Vương gia hẳn cũng đứng ở bên ngoài, nhưng ta không nghe thấy lời hắn đáp.

Ta biết kế tiếp, mình nên làm như thế nào.

Muốn đứng dậy, nhưng Tấn Ngưng lại khẩn trương ôm lấy ta.

"Ngưng nhi, không phải sợ." Ta nói khẽ với nàng, "Tin tưởng ta."

Quận chúa không khóc lóc, không ầm ĩ, chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt ta. Cuối cùng, nàng nguyện ý đứng dậy, để ta tùy ý nắm tay nàng, bước dần đến cửa.

Ta lau đi lệ trên mặt.

Sau đó, mở cửa.

Ngoài cửa, là Vương gia đầu đầy sợi bạc, cùng Thành phu nhân vừa mới cất lời.

Bọn hắn nhìn thấy ta, đều sững sờ bất động.

Nắm thật chặt bàn tay của người phía sau, ta nhìn thẳng vào Vương gia một đầu tóc trắng, nói: "Vương gia, lần này, bất kể thế nào ta cũng sẽ không rời đi."

Bất kể thế nào, sẽ không rời bỏ người ta yêu nhất.

Vương gia nhìn ta, mím chặt môi không nói gì.

Tựa như đã qua thật lâu, lại tựa như chỉ là một lát, Vương gia cau mày, nhìn nhìn người đứng phía sau ta, chậm rãi mở miệng nói: "Mọi chuyện cứ chờ đến sau khi Ngưng nhi hết bệnh rồi nói." Nói rồi hắn xoay người, chống quải trượng từng bước rời đi.

Ta không hiểu Vương gia nói những lời này là có ý gì, ta cũng không biết Vương gia vì sao chỉ nói như vậy.

Nhưng ta biết, vừa nãy khi đứng trước mặt Vương gia, kẻ nhát gan ta đây cuối cùng không còn tiếp tục buông bàn tay mình đang nắm nữa.