Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 59: Mộng cảnh

Tần gia dòng chính cách mấy đời đều có một người kế thừa kiệt xuất, vừa sinh ra liền mang trong người sức mạnh luân hồi, thế nhưng thiên phú càng tốt, gặp phải vận rủi càng hung ác. Phần lớn những vị này sau khi đem đến vinh quang cho Tần gia liền thân tử đạo tiêu. Hai vạn năm qua, ký lục ghi lại bảy mươi người, trong đó mười lăm người chết bởi lôi kiếp, hai mươi ba người phát điên mà chết, mười tám người vừa sinh ra liền chết yểu, còn lại đều chết bởi phản phệ.

Tần gia Tiên tổ không nói, để Tần gia cực kì tự hào đó chính là nữ gia chủ Tần Chiêu Mặc, vị này sáu mươi tám tuổi Kết Đan, một trăm tám mươi tuổi đi vào Nguyên Anh, trước khi ngã xuống cùng Ma Đế, ở chín trăm sáu mươi tuổi đã đi vào Độ Kiếp, điều này ngay cả năm đó Tiên tổ cũng hơn một ngàn một trăm tuổi với nhập Độ Kiếp. Năm đó Tần gia vinh quang vô song, vững vàng ngồi ở vị trí đệ nhất gia tộc Tu Chân giới, thế nhưng hết lần này tới lần khác Ma Đế dã tâm bừng bừng xâm lấn Tu Chân giới, làm cho gia chủ Tần Chiêu Mặc phải đồng vu quy tận cùng Ma Đế, mới dẹp yên đại loạn.

Tần Bách Xuyên kể đến đây liền ngừng lại, thở dài: "Hàm Nhi, ta lại làm sao không oán, chúng ta Tần gia vùng vẫy vạn năm, đều không thể cải biến được vận mệnh của mình, chỉ mong con có thể biết được nguyên nhân, Tần gia chúng ta rốt cuộc đã làm sai điều gì, khiến cho thiên đạo như thế trừng phạt."

Tần Mặc Hàm trong mắt có chút áy náy, Tần Bách Xuyên là gia chủ, gánh chịu trách nhiệm không nhỏ, chỉ sợ cũng vì việc này hao hết tâm huyết. Nàng ôn thanh nói: "Gia gia không nên quá nhọc lòng, Hàm Nhi nhất định tìm ra nguyên nhân. Chỉ là gia gia, có chuyện con không lý giải được, vì sao để con cháu Tần gia tị thế không ra, tuy nói Bắc Xuyên là nơi trù phú, thế nhưng tu hành không chỉ cần linh lực tâng lên, mà còn phải trải qua rèn luyện trong nhiều hoàn cảnh khác nhau mới có thể đạt đến cảnh giới tối thượng."

Tần Bách Xuyên sững sờ, mỉm cười nhìn Tần Mặc Hàm: "Con lại cùng phụ thân của con giống nhau, đều hỏi ta vấn đề này. Tần gia lưu truyền xuống ghi chép đều nói, do Tần gia chiếm thiên địa khí vận, quá mức cường thế, chiếm cứ tài nguyên long mạch quá thừa, bởi vậy mới đưa tới kiếp nạn. Mà trải qua nhiều thế hệ đều phát hiện con cháu Tần gia ra ngoài lịch luyện, có nhiều hiền tài, thế nhưng tao ngộ hiểm nguy trùng điệp, vạn năm qua dòng dõi Tần gia lại ngày càng đơn bạc, cho nên mới càng ít đi ra ngoài."

Tần Mặc Hàm không nói gì, thế nhưng trong nội tâm nàng rất rõ ràng, Tần gia không thể tiếp tục như vậy. Nàng bây giờ mơ hồ đoán được một loại thế lực ở đằng sau, vận rủi của Tần gia tuyệt đối không phải vì Tần gia khí vận quá thừa, mà tình thế bây giờ Tần gia phải đối mặt, so bất kỳ một gia tộc nào đều nghiêm trọng.

Rời khỏi thư phòng Tần Bách Xuyên, Tần Mặc Hàm xin phép gia gia cho nàng đến Thất Tinh Lâu tìm hiểu, đây là nơi ghi chép toàn bộ đại sự của Tần gia mấy vạn năm qua, còn có ký lục trọng yếu về cuộc đời từng vị gia chủ, công trạng kiệt xuất của các vị tộc nhân, số lượng phá lệ khổng lồ, mà tin tức bên trong cũng nhiều không thể tưởng. Tuy nói phức tạp, nhưng bây giờ Tần Tùng bế quan, bảy vị trưởng lão còn đang giữ kết giới, trước mắt các nàng cũng chỉ còn biện pháp này.

Lúc Tần Mặc Hàm trở về viện tử, Lưu Tô đã thu dọn tốt gian phòng, nàng ta cũng biết Tô Tử Ngưng là bằng hữu tốt của tiểu chủ tử, vì vậy chuẩn bị đến mười phần tận tâm: "Tiểu chủ tử, Tô cô nương, gian phòng của Tô cô nương đã sắp xếp thỏa đáng, bữa tối tiểu nhân cũng đã cho người đi làm, còn có điều gì sơ sót, xin tiểu chủ tử cùng Tô cô nương cứ việc phân phó."

Tô Tử Ngưng vội vàng lắc đầu: "Không cần khách khí như thế, làm phiền ngươi."

Lưu Tô lễ phép mỉm cười: "Tô cô nương mới khách khí, tiểu chủ tử, Lưu Tô cáo lui."

"Ừ." Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua gian phòng kế bên, xác thực bố trí rất tốt.

Tô Tử Ngưng bật cười: "Ta thật sự là được hưởng phúc khí của tiểu chủ tử."

Tần Mặc Hàm nghiêng dò xét nàng một chút, không nhanh không chậm nói: "Đáng tiếc, uổng phí tấm lòng của Lưu Tô."

Tô Tử Ngưng có chút ngốc: "Vì sao?"

Tần Mặc Hàm câu môi cười nhạt: "Tử Ngưng đã quên, trước nàng nói trở về mới hảo hảo dỗ dành ta, hiện tại cũng trở về rồi, nàng muốn dỗ dành ta, còn không phải theo ta cùng một chỗ sao?"

Tô Tử Ngưng lông mày nhíu lại, cố tự trấn định nói: "Theo nàng cùng một chỗ làm gì?"

Tần Mặc Hàm sâu kín mỉm cười, không tiếp tục cố ý đùa nàng nữa.

Dùng qua bữa tối, hai người sau khi tắm xong, Tô Tử Ngưng nhìn xem một thân hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái Tần Mặc Hàm, ánh mắt bốn phía đi dạo, một lát sau chầm chậm nói: "Sắc trời đã muộn."

Nàng đột nhiên nói một câu như vậy khiến cho Tần Mặc Hàm sững sờ: "Sao?"

Tô Tử Ngưng điềm nhiên như không có việc gì đứng lên sửa sang tay áo, lại tiếp tục mở miệng nói: "Sắc trời đã muộn, đi ngủ thôi."

Tần Mặc Hàm ngẩng đầu quan sát nhìn bên ngoài, bóng đêm dày đặc, mặt trăng cũng đã treo ở giữa bầu trời, từ cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng cong như một dây cung, khẽ gật đầu nói: "Nên đi ngủ rồi."

Tần Mặc Hàm nói xong câu đó liền không có đoạn sau, khiến cho ánh mắt Tô Tử Ngưng khẽ động, trong đôi mắt ẩn ẩn chờ mong liền trở nên ảm đạm, nàng nhẹ cắn môi dưới, nhưng vẫn giả bộ như không có chuyện gì.

Tần Mặc Hàm nheo mắt nhìn nàng một cái, trong mắt ý cười dâng lên, bày ra vẻ đứng đắn nói: "Không phải nói sắc trời đã muộn, nên đi ngủ sao?"

Tô Tử Ngưng khẽ hừ một tiếng, xoay người trực tiếp đi ra ngoài, bóng lưng lộ ra mấy phần buồn bực, chỉ là nàng còn chưa đi tới cửa, sau lưng một trận gió thổi tới, còn chưa kịp phản ứng liền bị người ôm ngang lên, thanh âm vui vẻ của người kia lập tức vang ở bên tai: "Nàng nói sẽ đi ngủ cùng ta, hiện tại nàng đây là muốn đi đâu?"

Tô Tử Ngưng liếc nàng một cái, có chút hờn dỗi nói: "Ta lúc nào nói qua."

Tần Mặc Hàm trầm thấp cười, ánh mắt rơi vào trong lòng nàng, giữa lông mày ý cười ấm áp tràn ra: "Trong lòng nàng chính là nói như vậy đấy."

"Nàng nghe lầm." Tô Tử Ngưng dĩ nhiên không thừa nhận, thuận thế đưa tay ôm lấy cổ Tần Mặc Hàm, cười đến quyến rũ phong tình: "Dù cho nói, đó cũng là muốn nàng ngủ cùng ta."

Tần Mặc Hàm nghiêm túc gật đầu: "Cầu còn không được."

Kỳ thật trước đây hai người tại Hoành Châu chính là ngủ cùng một chỗ, bất quá phần lớn thời gian Tô Tử Ngưng đều tu luyện Tinh Thần Quyết, ngoại trừ ban sơ mấy ngày, các nàng cũng hiếm khi cùng giường chung gối mà ôm nhau ngủ.

Gần nhất xảy ra quá nhiều chuyện, hai người mặc dù nhìn qua điềm nhiên như không có việc gì, thế nhưng trong lòng tâm sự nặng nề đến không thể chịu nổi, tương lai của các nàng như bị tầng tầng sương mù che kín, tìm không thấy một hướng đi, chỉ có thể nín thở đề phòng trong đó mãnh thú đột nhiên xông tới nuốt chửng các nàng. Tô Tử Ngưng ôm Tần Mặc Hàm, chôn ở trong ngực nàng không nhúc nhích, từ từ nhắm hai mắt, thế nhưng nàng không có một tia buồn ngủ.

Tần Mặc Hàm cũng không nói chuyện, trái tim các nàng kề sát bên nhau, nàng có thể tinh tường cảm nhận được tâm tình lúc này của Tô Tử Ngưng. Không thể trấn an nàng ấy, bởi nàng biết sẽ không giải quyết được điều gì, ngược lại càng khiến cho nàng ấy bởi vì sợ mình lo lắng mà chôn giấu đến càng sâu, cho nên Tần Mặc Hàm cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng vòng lấy người trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng ấy, giống như dỗ dành một đứa bé.

Tô Tử Ngưng trong đầu lăn qua lộn lại tìm điểm kết nối của tất cả mọi chuyện, những điều nàng đã biết trước khi trùng sinh, lời của Tu Di tiền bối, còn có nữ nhân bí ẩn tên Chấp Mặc. Tần gia Tiên tổ, Tu Di, Chấp Mặc, Ma Tộc đại chiến, trùng sinh, luân hồi…cùng nàng có quan hệ như thế nào? Chuyện nàng ở bên Tần Mặc Hàm, kiếp trước kiếp này, cùng vận rủi của Tần gia lại có quan hệ gì?

Suy nghĩ trùng điệp khiến đầu nàng như muốn căng nứt, vô cùng mệt mỏi, lúc này được người kia nhẹ nhàng vỗ về, lại vùi mặt vào trong l*иg ngực ấm ấp của nàng ấy, trong hơi thở nhàn nhạt hương thơm của Tần Mặc Hàm, khiến cho nguyên bản nàng không hề buồn ngủ, lại buông xuống những suy nghĩ ngổn ngang của mình, lâm vào mộng cảnh.

Trong mộng cảnh, Tô Tử Ngưng mê mang đi giữa tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, xung quanh tĩnh lặng đến rợn người, nàng khẽ nhíu mày tận lực muốn nhìn xuyên qua một mảnh sương mù, mò mẫm thử đi về phía trước. Nàng không biết mình đã đi được bao lâu, thế nhưng trong lòng càng lúc càng dâng lên cảm giác cổ quái, khiến cho nàng không cách nào dừng bước. Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên phát hiện, phía trước có một luồng gió nhẹ. Sương mù nồng đậm bị làn gió nhẹ thổi qua, dần dần tản đi, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng đỏ rực lúc ẩn lúc hiện, vô cùng yêu mị. Tô Tử Ngưng trong lòng run lên, chậm rãi đẩy ra một tầng sương mù cuối cùng. Nữ tử kia một thân áo đỏ rực rỡ làm nổi bật lên dáng người hết sức diễm lệ, lúc Tô Tử Ngưng thấy được nàng, nàng lập tức quay đầu, thẳng tắp nhìn Tô Tử Ngưng.

Dưới đôi lông mày thon dài của nàng lộ ra cặp mắt hoa đào tràn đầy mị hoặc phong tình, giữa trán nổi bật lên một đóa hoa diên vĩ đỏ tươi nhiệt liệt, rơi vào giữa da thịt trắng nõn của nàng, càng giống như ngọn lửa đang bùng cháy, kia gương mặt xinh đẹp yêu diễm đến không gì tả được. Tô Tử Ngưng đột nhiên lùi về sau một bước, cảm giác như chính mình đang nhìn vào một tấm gương, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Nữ tử kia nét mặt tang thương, cười như không cười nhìn xem nàng, thần sắc không diễn tả được là ý vị gì. Tô Tử Ngưng kinh ngạc bất quá mấy hơi thở mà thôi, rất nhanh nàng liền hiểu được, nữ tử quen thuộc trước mắt là ai, nàng đứng thẳng tắp mà nhìn lại nàng kia, chậm rãi nói: "Chấp Mặc."

Nữ nhân được nàng gọi là Chấp Mặc bỗng nhiên nở nụ cười: "Chấp Mặc? Là nàng nói cho ngươi biết sao?"

Tô Tử Ngưng phát giác, lúc nữ tử kia nhắc đến "nàng", giữa đôi lông mày bi thương liền lộ ra một cỗ dịu dàng khó tả. Trong nội tâm nàng thoáng run lên: "Cho nên, ngươi không phải tên là Chấp Mặc? Đó chỉ là tên giả mà thôi?"

Chấp Mặc rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó vuốt ve ống tay áo, cười nói: "Kia có cái gì khác biệt đâu? Bất quá là một cái xưng hô, không cần quá nhiều chú ý, vô luận ta là ai, đều là người đã bồi bên nàng ấy lớn lên." Lời nói này hiển nhiên mang theo mấy phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nàng nhìn xem Chấp Mặc, không nói một lời, cuối cùng lại là nhẹ gật đầu, nở nụ cười: "Không sai, nàng rất mong nhớ ngươi."

Hai gương mặt lớn lên giống nhau như đúc, nhưng lại lộ ra hai luồng ý vị khác biệt, cảnh tượng này đẹp đến mức quỷ dị.

Chấp Mặc con ngươi khẽ lay động, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngươi vậy mà không để ý chút nào sao, nàng trước đó hiểu lầm ngươi chính là ta, ngươi không ghen?"

Tô Tử Ngưng trầm mặc một lát, lông mày nhẹ chau lại: "Ghen thì lại làm sao, nàng yêu ai, ta đã không có nghi vấn, chẳng lẽ ta lại tự đi ghen chính mình. Thế nhưng ngươi đối tốt với nàng, lại cứu nàng, ta nên cảm ơn ngươi, dĩ nhiên sẽ không tức hổn hển mà đâm ngươi mấy nhát."

Chấp Mặc ngẩn người, trên dưới đánh giá nàng một lần, hơi có chút giảo hoạt: "Nhưng ta yêu nàng."

Tô Tử Ngưng thần sắc có chút sắc bén, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt người kia, sau một hồi mới thản nhiên nói: "Ngươi không yêu nàng, chí ít yêu không phải nàng." Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng Tô Tử Ngưng lại có thể đoán được người trước mắt đang suy nghĩ gì, nàng ta đích xác đối với Tần Mặc Hàm rất quan tâm, mới vừa rồi nhắc đến Tần Mặc Hàm, ánh mắt nàng ta liền đột nhiên thay đổi, chỉ là đó không phải tình yêu. Bởi vì bản thân nàng cũng yêu một người, cho nên đối với ánh mắt của Chấp Mặc, nàng vẫn có thể phân biệt, đó chẳng qua là một loại tưởng niệm. Nàng ẩn ẩn đoán được chân tướng rồi, thế nhưng cũng không vội vã hỏi Chấp Mặc, lúc này nàng ấy đột nhiên nhập mộng nàng, tất nhiên là có lý do.

Chấp Mặc bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt vô cùng phức tạp, lại lộ ra cỗ đau thương khó nói nên lời: "Khá lắm, cũng không biết là do sống lại một đời, hay là được Mặc Hàm dưỡng tốt, đời này ngươi quả nhiên mạnh hơn nhiều, nghĩ đến đời trước ngươi dáng vẻ yếu đuối, lại cùng Văn Nhân Thu dây dưa không rõ, ta liền tức giận đến muốn điên rồi."

Tô Tử Ngưng trên mặt xanh trắng đan xen, lại có chút hổ thẹn, lạnh lùng nhìn Chấp Mặc: "Ngươi không chọc ta điên lên, liền không dừng lại sao?"

"Rốt cục nhịn không được? Uổng công ngươi gương mặt xinh đẹp như vậy, lại sợ bị mất mặt sao?" Chấp Mặc thở dài, lộ ra một cỗ tiếc hận.

Tô Tử Ngưng bất đắc dĩ, người này nguyên bản là một kẻ nhàn rỗi hay sao, lại như thế thích chọc ghẹo người. Nàng hít vào một hơi: "Chuyện ta có thể trùng sinh, ngươi biết được nguyên nhân? Ngươi rốt cuộc là người phương nào, cùng ta và Mặc Hàm có quan hệ gì?"

Chấp Mặc nghe vấn đề của nàng, thu ý cười, trong mắt có chút yên tâm: "Kỳ thật trong lòng ngươi cũng đã đoán ra rồi, đều không sai, quan hệ của ta và ngươi, ngươi dĩ nhiên biết. Ta đã dốc toàn lực để mang nàng đến bên ngươi rồi. Chỉ là, Tô Tử Ngưng, ngươi nên hiểu thiên cơ bất khả lộ, ta không có cách nào trực tiếp nói cho các ngươi biết. Kẻ địch của các ngươi cường đại đến mức không thể tưởng nổi, ngươi nếu thật yêu nàng, nhanh trưởng thành lên, bảo vệ tốt nàng, ta đã không thể giúp sức thêm rồi."

Giờ phút này trên gương mặt nàng kia nồng đậm bi thương, càng khiến cho Tô Tử Ngưng trong lòng phát đau nhức: "Ta biết, nhưng ta. . . Ta hiện tại vẫn là không hiểu rõ, nhìn không thấy được địch nhân, ta…."

Chấp Mặc mím chặt môi, thấp giọng nói: "Luân hồi chuyển thế dẫn đến không ngừng đại nạn, vận rủi của nàng là từ lúc các ngươi trùng phùng mà bắt đầu. Không nên để Nó tiếp tục đùa bỡn, Tô Tử Ngưng, ta đã thua thất bại thảm hại, tuyệt đối đừng giẫm lên vết xe đổ của ta, bảo vệ tốt nàng, bảo vệ tốt Mặc Hàm, đừng giống như ta…" Chấp Mặc con ngươi đỏ lên, nhìn xem Tô Tử Ngưng, mỗi một câu đều phảng phất nhiễm đầy huyết lệ, bi thương mà tuyệt vọng.

"Phi thăng. . . Mới là âm mưu lớn nhất của Nó, không được….không được…."

Chỉ là đột nhiên ở giữa cuồng phong gào thét, đem Chấp Mặc toàn bộ nuốt hết, sương mù mãnh liệt dâng trào giống như bão táp, cấp tốc đem thân hình Chấp Mặc đánh tan, khiến cho Tô Tử Ngưng bị văng ra ngoài.

"Chấp Mặc!"

Tô Tử Ngưng đột nhiên bắn lên, cảm xúc quá quá kích động, lại là trực tiếp ngã xuống giường. Tần Mặc Hàm lập tức tỉnh, xoay người xuống dưới đem Tô Tử Ngưng bế lên, hỏi vội: "Tử Ngưng, làm sao vậy, thấy ác mộng?"

Tô Tử Ngưng toàn thân đều là mồ hôi lạnh, Tần Mặc Hàm tranh thủ thời gian muốn đứng dậy tìm khăn tay lau mồ hôi cho nàng, thế nhưng lại bị Tô Tử Ngưng ôm thật chặt, hai tay nàng ấy quấn quanh eo nàng, vô cùng gấp gáp mà vùi mặt vào cổ nàng, trầm thấp thở hổn hển.

Tần Mặc Hàm động tác dừng lại, sau đó tạm thời không lấy khăn nữa, đem Tô Tử Ngưng ôm vào trong ngực, nhẹ nhẹ xoa sau gáy nàng: "Ta ở đây, đừng sợ, không có chuyện gì."