Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 58: Nàng muốn ta làm sao dỗ dành nàng?

Từ nay về sau, nàng liền là của ta, vô luận ai cũng đừng nghĩ ngăn cản ta cùng với nàng, gia tộc của nàng không được, nàng không được, cho dù là ông trời cũng không được…..

☆ ☆☆

Tần Mặc Hàm cố ý nhíu mày: "Nàng cười cái gì? Không thể dỗ ta sao?"

Tô Tử Ngưng mi mắt cong cong, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng, trên môi ý cười ấm áp vui vẻ, duỗi tay nắm lấy tay nàng, ngón tay trượt xuống cùng nàng mười ngón đan xen: "Đương nhiên có thể, nàng muốn ta làm sao dỗ?"

Giữa đôi lông mày của nàng càng trở nên nhu tình, sóng mắt lay động tràn đầy mị hoặc, lại mang theo sự yêu chiều, mỗi khi nàng như vậy quyến rũ đều khiến Tần Mặc Hàm chịu không nổi. Tần Mặc Hàm ánh mắt có chút mê man, cúi đầu nhìn xem tay hai người đang l*иg vào nhau, ngón tay trên lưng bàn tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn: "Nàng cứ nói đi?"

Tô Tử Ngưng thấy hai người Tần Phóng phía sau đã tự giác quay đầu đi nơi khác, sắc mặt nàng thoáng đỏ lên, thẹn thùng nói: "Ta liền biết, nàng là cái người trong bụng xấu xa, không đứng đắn."

Tần Mặc Hàm vô tội nhìn xem nàng: "Ta chưa nói gì, nàng làm sao lại bảo ta không đứng đắn, chẳng lẽ Tử Ngưng nghĩ gì không đứng đắn sao? Nàng nói cho ta biết, nàng mới vừa rồi nghĩ như thế nào dỗ dành ta?"

Tô Tử Ngưng liếc nàng một cái, không nói lời nào, chỉ là nắm tay của nàng đi lên phía trước, Tần Mặc Hàm ở một bên rũ mắt buồn cười.

Vừa ra khỏi thành Hoành Châu, Tô Tử Ngưng đột nhiên thấp giọng gọi: "Mặc Hàm."

Tần Mặc Hàm quay đầu: "Ân?" Vừa xoay người qua, gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của người kia liền áp tới, Tần Mặc Hàm chỉ cảm thấy trên môi một mảnh nóng ướt mềm mại, kia cỗ hương vị trong veo nhẹ nhàng chải vuốt đôi môi nàng rồi nhanh chóng rời xa. Tần Mặc Hàm nhất thời sững sờ nhìn Tô Tử Ngưng, lập tức vành tai trắng nõn nổi lên một tầng phấn hồng.

"Như thế nào, hống tốt chưa? Nếu vẫn chưa tốt, chờ ta trở về, mới hảo hảo dỗ dành nàng?" Tô Tử Ngưng duỗi ra đầu lưỡi liếʍ môi một cái, đôi môi càng trở nên hồng nhuận ướŧ áŧ, câu người đến kịch liệt.

Tần Mặc Hàm cổ họng khẽ nhúc nhích, cắn môi một cái, nhìn Tô Tử Ngưng cười đến giống hệt như hồ ly, nàng tay phải vung lên ống tay áo, cấp tốc xuất ra phi kiếm, đồng thời thuận thế vòng lấy eo Tô Tử Ngưng, ôm nàng lên phi kiếm, hướng phía sau nói: "Các ngươi đuổi theo."

Tô Tử Ngưng hơi kinh ngạc trừng lớn mắt, hé miệng nói: "Ta tự mình tới. . . A…. . ."

Tần Mặc Hàm tay phải giữ chặt vòng eo mềm mại của nàng, tay trái đỡ lấy đầu nàng, nghiêng người tới bắt lấy hai phiến hoa đào mê người kia, thanh âm thật nhỏ: "Hiện tại ta liền muốn nàng hống tốt."

Tần Mặc Hàm tiến bộ rất nhanh, hôm qua vừa thân mật, hôm nay đã rất thuần thục rồi, Tô Tử Ngưng bị nàng nắm trong tay, bất quá một lát liền bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, gắt gao níu lấy y sam của nàng, hàm hồ nói: "Ngự Kiếm Thuật. . . Tốt. . .. . . Không mang theo dạng này."

Tần Mặc Hàm trầm thấp thở dốc, mắt thấy hai người Tần Phóng đã đuổi gần phía sau, lúc này mới rời khỏi bờ môi người kia, nhưng hai tay vẫn ôm siết lấy nàng, để nàng mềm mại tựa ở trong l*иg ngực mình. Phi kiếm dưới chân lắc lư mấy cái, một lần nữa cấp tốc xuyên qua mây trời, gió thổi lành lạnh hai bên dần làm tan đi lửa nóng.

Tô Tử Ngưng sắc mặt đỏ bừng, cắn cắn môi, sau đó đưa tay nhẹ nhàng nắm một cái bên hông Tần Mặc Hàm: "Nàng không thể đứng đắn một chút sao?"

Tần Mặc Hàm trầm thấp bật cười: "Không có biện pháp, ở trước mặt nàng, ta dường như không thể nào đứng đắn nổi."

Tô Tử Ngưng hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Nàng chớ có đắc ý, chờ ta trở về, ta chắc chắn mới hảo hảo dỗ dành nàng."

Tần Mặc Hàm rũ mắt: "Chờ mong đến cực điểm." Nàng tay phải vẫn như cũ quan tâm vòng quanh eo Tô Tử Ngưng, không một chút nào buông lỏng người trong ngực, ngự lấy phi kiếm, hướng Bắc Xuyên mà đi.

Đến Tần gia, Tần Mặc Hàm mang theo Tô Tử Ngưng đi gặp Tần Bách Xuyên, trên đường Tô Tử Ngưng có vẻ hơi bất an, nhưng nàng không muốn để Tần Mặc Hàm biết được, chỉ là không nói lời nào, ngón tay cuộn chặt trong ống tay áo. Tần Mặc Hàm dĩ nhiên hiểu được, nhẹ trấn an nàng: "Nàng đừng lo lắng, gia gia sẽ không suy nghĩ nhiều."

Tô Tử Ngưng ngẩng đầu muốn phủ nhận, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Ta lúc ấy rời đi, ngay cả chào từ biệt đều không có, quá mức thất lễ rồi. Cuối cùng còn làm cho nàng một phen đuổi theo, chậm trễ việc bế quan, gia gia sẽ không tức giận sao?" Nếu như đổi lại là người khác, nàng tự nhiên không thèm để ý bọn họ đối nàng ấn tượng như thế nào, nhưng kia là gia gia của Tần Mặc Hàm, nàng dĩ nhiên rất để tâm, không muốn Tần Mặc Hàm khó xử.

Tần Mặc Hàm nắm tay nàng: "Không có chuyện gì, lúc ấy ta đã cùng gia gia nói qua, là ta không tốt, chọc nàng tức giận nên nàng mới đi không từ biệt. Còn chậm trễ việc bế quan, nàng đã quên rồi sao, gia gia dĩ nhiên hiểu rõ ta có thể kết Đan trước trăm tuổi, như thế nào lại sinh khí. Hơn nữa, người rất thích nàng."

Tô Tử Ngưng nhẹ nhàng thở ra, nghe câu nói sau cùng, lại cười khổ nói: "Gia gia nếu như biết ta cùng với nàng, e rằng ngày sau đều không muốn nhìn thấy ta nữa." Kỳ thật, Tô Tử Ngưng vẫn rất lo lắng, người tu chân khó có con nối dõi, một cái dòng chính huyết mạch trân quý phi thường, nhất là người thừa kế thiên phú trác tuyệt như Tần Mặc Hàm, nàng phải gánh vác tất cả kỳ vọng của Tần gia, mà chỗ chết người nhất chính là…Tần gia dòng chính đời này chỉ có duy nhất Tần Mặc Hàm.

Tô Tử Ngưng càng nghĩ càng thấy suy sụp, cái này nàng tựa hồ không để ý đến, Tần Mặc Hàm cùng với nàng, Tần gia huyết mạch làm sao bây giờ, người Tần gia tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Tần Mặc Hàm nghe nàng nói xong liền biết nàng suy nghĩ cái gì, nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi, hơi buông xuống mi mắt, thần sắc ảm đạm: "Nàng bây giờ nghĩ đến việc này, có phải liền không muốn cùng ta ở bên nhau?"

Tô Tử Ngưng giật mình, vội vàng nói: "Ai nói, ta làm sao không muốn, ta chỉ là. . . Chỉ là thân phận của nàng quá đặc thù. . . Ta sợ ngày sau ngược lại hại nàng."

Tính cách Tần Mặc Hàm, nàng dĩ nhiên hiểu rõ, nếu nàng ấy đã quyết định cùng nàng ở bên nhau, tuyệt đối không thay đổi, ngày sau e rằng vì muốn bảo hộ nàng, nàng ấy liền phải gánh chịu tất cả áp lực của người trong Tần gia.

"Xuỵt" Tần Mặc Hàm hé miệng nhìn  nàng, nhẹ nhàng nói: "Không cho phép nàng nói bậy, rõ ràng là ta hại nàng, nàng đi theo ta phải chịu rất nhiều phiền phức. Lúc trước ta sống ở thế giới kia, nhiều người cũng không đặt nặng vấn đề con nối dõi, mà những người giống ta với nàng cũng không ít. Huống hồ, thành thân sinh con cùng ta mà nói, ta trước mắt chỉ đối với thành thân có hứng thú."

Tô Tử Ngưng bất đắc dĩ: "Lại ba hoa." Nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.

"Tử Ngưng, tương lai của chúng ta rất mờ mịt, ta thấy không rõ vận mệnh chúng ta sẽ đi đến nơi nào, cũng không biết kết cục như thế nào. Hiện tại, ta có thể nhìn thấy, chỉ có nàng, có thể xác định hạnh phúc, cũng chỉ có nàng. Ta sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà từ bỏ nàng, điểm này, ta vô cùng chắc chắn, nàng cũng nhất định phải chắc chắn, hiểu chưa?" Tần Mặc Hàm nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, tiếng nói trầm thấp nhu hòa, lại lộ ra sự kiên định khó có thể diễn tả được.

Tô Tử Ngưng yên lặng nhìn nàng, ánh mắt lay động, giống như ngậm lấy một đầm nước mềm mại, sau đó nàng câu môi mỉm cười, lộ ra một tia đường hoàng cùng tự tin, sự sắc sảo nơi đáy mắt cũng không chút nào che giấu: "Tần Mặc Hàm, là nàng dung túng ta, từ nay về sau, nàng liền là của ta, vô luận ai cũng đừng nghĩ ngăn cản ta cùng với nàng, gia tộc của nàng không được, nàng không được, cho dù là ông trời cũng không được."

Tần Mặc Hàm thoáng giật mình, Tô Tử Ngưng bây giờ tu vi tăng lên, khí thế của nàng ấy đã dần hiện rõ không kém gì đời trước, lời vừa rồi thật sự mang lấy một cỗ cường thế khiến người kinh sợ. Nàng khẽ cười nói: "Bây giờ ta cũng đã hiểu rõ sự tình của nàng, liền không còn điều gì cố kỵ. Nàng đều đã thăm dò ta nhiều lần như vậy, rốt cuộc có thể xác định rồi sao?"

Tô Tử Ngưng nở nụ cười, rạng rỡ tươi đẹp, chỉ là rất nhanh liền thu liễm lại, chân thành nói: "Mặc Hàm, ta như vậy, nàng sẽ không cảm thấy chán ghét?"

Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Ta vẫn luôn mong nàng có thể sống tùy ý khoái hoạt, chỉ cần nàng không động sát tâm, ta như thế nào lại chán ghét nàng. Hơn nữa…" Tần Mặc Hàm trong mắt tuôn ra ánh sáng nhu hòa, không đành lòng nói: "Ta biết nàng so với ai khác đều tốt, so với ai khác đều thiện lương, thật sự. . . Ngay tại đêm qua, ta vô số lần đều cảm thấy may mắn, trải qua chuyện như vậy, nàng còn nguyện ý tín nhiệm ta, còn nguyện ý yêu ta."

Tô Tử Ngưng thấy nàng vành mắt đỏ lên, cùng liền cảm thấy cái mũi chua chua, kém chút khóc lên, lại nghiêng đầu đi nơi khác, tay níu lấy tay nàng, nghẹn ngào nói: "Không cho nàng nói nữa, ta muốn mất mặt. Thật sự là, sống vô dụng mấy trăm năm rồi."

Một câu cuối cùng là nàng trầm thấp lầm bầm, Tần Mặc Hàm đôi mắt ửng đỏ mà nhìn nàng, khóe miệng lại hiện lên tia cười ấm áp, mặc cho nàng lôi kéo chính mình đi lên phía trước. Thật sự nàng ấy sống mấy trăm năm nhưng vẫn đáng yêu như vậy, vẫn là một tấm lòng son khiến người cảm khái không thôi.

Đúng như Tần Mặc Hàm nói, Tần Bách Xuyên nhìn thấy Tô Tử Ngưng, liền mỉm cười vui vẻ: "Ha ha, Tử Ngưng, con hết giận Hàm Nhi rồi sao? Nha đầu kia đã xin lỗi con chưa?"

Tô Tử Ngưng thật sự ngượng ngùng, vội mở miệng nói: "Tần gia gia, không phải lỗi của Mặc Hàm, là con tùy hứng khiến cho nàng lo lắng, thật có lỗi với các vị."

"Ai, đừng nói như vậy, Hàm Nhi nhiều năm đều không có được một bằng hữu bên người, duy chỉ có con khiến cho nàng quan tâm, mà con đợi nàng bao nhiêu năm cũng là toàn tâm toàn ý. Người trẻ tuổi các con, nháo giận dỗi cũng là bình thường, bây giờ vui vẻ hòa thuận liền tốt." Tần Bách Xuyên nói xong, trên dưới đánh giá Tô Tử Ngưng một phen, trong mắt ý cười càng phát ra dày đặc, nha đầu này thế mà đã Kết Đan, vốn Hàm Nhi nhà mình được trời ưu ái thiên phú, mà Tô Tử Ngưng một ngũ linh căn thế nhưng cũng theo sát Kết Đan, quả thật là kỳ tài, kỳ tài!

Hắn nhẫn nại lấy vui sướиɠ trong lòng, từ ái nhìn Tần Mặc Hàm: "Hàm nhi nhanh như vậy liền trở về, chính là có chuyện?"

Tần Mặc Hàm mím môi: "Gia gia, chúng con có chuyện muốn đến bái kiến thái gia gia."

Tần Bách Xuyên sắc mặt ngưng lại: "Gặp thái gia gia, có phải đã xảy ra chuyện rồi?"

"Con cùng Tử Ngưng tại Hoành Châu gặp một vị ám đan sư, nàng bị Ma tu tập tích, theo nàng kể, Ma tộc đang chuẩn bị đón thủ lĩnh về, cho nên bọn hắn mới hoạt động mạnh mẽ đến như vậy, điều chúng con lo lắng, chính là năm đó Ma tộc tứ đại hộ pháp khả năng có người còn sống." Tần Mặc Hàm vẻ mặt trang nghiêm, trầm giọng nói.

"Cái gì? Làm sao có thể!" Tần Bách Xuyên giật mình kinh ngạc, đây là chuyện rất hệ trọng, Tần gia sao có thể không quan tâm, năm xưa trận đại chiến kia, Tần gia đệ nhất thiên phú gia chủ Tần Chiêu Mặc đã đồng vu quy tận cùng Ma Đế, đối với Tần gia đả kích mười phần nặng nề, Tần Bách Xuyên làm sao chấp nhận được, Tần gia phải gánh chịu đau đớn thê thảm đến như vậy, vẫn còn có ma đầu trốn thoát được sao?

"Gia gia?"

Tần Bách Xuyên hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị hỏi: "Hàm Nhi, chuyện này có thể tin được không? Lời của ám đan sư, e rằng…"

"Tần gia gia, nàng kia tuy là ám đan sư, nhưng trước giờ sống chung một chỗ với người bình thường, lại chưa từng làm qua chuyện gì thương thiên hại lý. Lúc ấy nàng bị Ma Tộc tập kích, bọn chúng còn điên cuồng muốn gϊếŧ nàng nhằm diệt khẩu, đủ để chứng minh nàng trong sạch. Hơn nữa, người cứu nàng chính là Nhị sư tỷ mà Mặc Hàm hết sức kính trọng, Nhạc Phồn đệ tử nhập thất của Vô Cực Tông, nhân phẩm cũng tuyệt đối đáng tin. Cho nên, lời này hẳn không phải giả, hiện giờ điều chúng ta cần xác định, chính là tìm ra danh tính vị thủ lĩnh kia." Tô Tử Ngưng lo lắng thân phận của Bạch Liễm sẽ khiến Tần gia gia hoài nghi, liền lên tiếng giải thích.

"Không sai, chỉ vì Tu Chân giới đối với ám đan sư địch ý quá lớn, con lo lắng người khác sẽ hoài nghi, ngược lại hại nàng, cho nên mới trở về trước cùng gia gia nói rõ."

Tần Bách Xuyên nhíu chặt lông mày, thở dài: "Hàm Nhi, lần này nhưng không kịp rồi, thái gia gia của con mấy ngày trước đã cùng Mộ Lão bế quan, người nói rằng đã chạm đến Tiên Thiên chi cảnh trung kỳ, cần thời gian lĩnh ngộ, bây giờ chúng ta không dám tùy tiện quấy rầy lão nhân gia, sợ là không được rồi."

Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng liếc nhau, đều có chút bất đắc dĩ, thật sự là trời xui đất khiến. Tần Mặc Hàm cúi đầu suy nghĩ tỉ mỉ, lập tức nói khẽ: "Gia gia, người có từng nghe nói đến Tu Di tiền bối?

Tần Bách Xuyên thoáng sững sờ: "Tu Di?" Thần sắc hắn có chút mê mang: "Danh tự này có chút quen thuộc, ta giống như rất nhiều năm trước nghe. . . Nghe tổ phụ nhắc qua. . ."

"Vị này đã phi thăng, đại khái rất lâu trước khi xảy ra trận đại chiến giữa Tu Chân giới cùng Ma Tộc." Tô Tử Ngưng nói.

Tần Bách Xuyên con ngươi trì trệ, lập tức đột nhiên sáng lên: "Ta nhớ ra rồi, người này tựa hồ cùng Tần gia có nguồn gốc rất sâu, là bằng hữu chí giao của Tần gia tiên tổ. Bên trong ghi chép của gia tộc có đề cập qua người này, lúc ta còn trẻ từng nghe tổ phụ nhắc đến ngài ấy, thế nhưng là. . . sau khi Tần gia tiên tổ tọa hóa, ngài ấy cũng đột nhiên biến mất khỏi Tu Chân giới. Tử Ngưng con nói ngài ấy đã phi thăng? Vẫn là vạn năm trước phi thăng? Con như thế nào biết được?"

Kết quả này có chút ngoài dự liệu của Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, Tần gia tiên tổ chính là người đã sáng lập ra Tần gia, cùng lịch sử hình thành mấy vạn năm Tu Chân giới có quan hệ chặt chẽ. Vị này dĩ nhiên đã tồn tại rất lâu trước khi trận đại chiến xảy ra, là gia chủ đời thứ nhất, cách Tần Chiêu Mặc rất nhiều đời rồi. Tần gia tiên tổ cùng Tu Di tiền bối còn có một đoạn nguồn gốc, thế nhưng lại có quan hệ gì đến nàng cùng Tô Tử Ngưng? Tu Di rõ ràng nhận biết kiếp trước của Tô Tử Ngưng, chẳng lẽ bây giờ phải ngược dòng tìm hiểu đến thời kỳ của Tần gia tiên tổ sao?

Tô Tử Ngưng giờ khắc này cũng loạn thành một đoàn: "Vâng, con ở Mai Cốt Chi Địa nhìn thấy được thần thức của Tu Di tiền bối, ngài ấy nhận biết kiếp trước của con, thậm chí con cảm thấy chuyện này có liên quan đến con cùng Mặc Hàm, cho nên chuyến này muốn tìm hiểu rõ ràng."

"Con cùng Mặc Hàm?" Tần Bách Xuyên bỗng nhiên nhớ tới trước đây hắn cùng Tần Mặc Hàm nói về chuyện của Chấp Mặc, theo đó, Tô Tử Ngưng cùng Chấp Mặc quan hệ rất sâu, cũng ảnh hưởng đến toàn bộ vận mệnh của Tần Mặc Hàm, thế nhưng điều này cùng một đại nhân vật của mấy vạn năm trước có gì liên quan?

Tần Mặc Hàm thở dài: "Gia gia, Tu Di tiền bối ám chỉ, chúng con là luân hồi chuyển thế."

Tần Bách Xuyên thần sắc khẽ biến, run giọng lẩm bẩm: "Luân hồi….luân hồi… Tần gia…Tần gia vốn chạy không thoát chuyện này!" Vô luận là thiên phú, khí vận, năng lực trác tuyệt nghịch chuyển trời đất khiến người ngưỡng mộ không thôi, đều là luân hồi. Mà cũng chính vì luân hồi, khiến cho nhân sinh cả đời long đong, tử kiếp trùng điệp.

"Gia gia, ngài chớ suy nghĩ quá nhiều, chuyện bây giờ rất phức tạp, chúng ta không thể loạn, trước mắt khẩn yếu nhất chính là làm rõ ràng Ma tộc đến cùng có ý đồ gì, còn có. . . luân hồi chi lực của Tần gia, cùng ngày đó thiên phạt, đến cùng nên làm thế nào tránh thoát."

"Hàm Nhi?" Tần Bách Xuyên có chút kinh ngạc.

Tần Mặc Hàm đôi mi buông xuống: "Luân hồi chi lực dù nghịch thiên, thế nhưng đó cũng là trời ban cho chúng ta, gia gia, người thật cảm thấy, để Tần gia cam lòng mà chấp nhận vận rủi, là công bằng sao? Chúng ta vì cái gì phải chịu thiên phạt? Mà thiên đạo, có thật sự công bằng hay không?"

Tần Bách Xuyên ngón tay khẽ run, xoay người có chút thoát lực ngồi trên ghế, Tần gia sao có thể cam lòng, thế nhưng còn có thể làm gì để xoay chuyển vận mệnh?