Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nghe Tiểu Nguyệt chính miệng nói, những người ở đây nghe xong vẫn không khỏi "chậc" một tiếng, quay qua nhìn Trần Liêm bằng ánh mắt không thể tin nổi. Lão ta như ngồi trên đống lửa, tiến lên vài bước định dơ tay lên đánh Tiểu Nguyệt nhưng may bị Từ Cảnh Hiên đứng gần ngăn lại. Tôn Kỷ quát: "Làm càn! Còn dám động tay động chân ta lập tức cho người trói ngươi lại!"
Trần Liêm mặt xanh ngắt, quỳ xuống liên tục dập đầu nói: "Sư huynh đệ thật sự không có, là ả ta! Phải rồi, chính là ả ta cấu kết với Lâm Lan Chi muốn vu khống cho đệ."
"Im miệng!" Tôn Kỷ quát xong rồi quay qua Tiểu Nguyệt, giọng nói cũng hòa hoãn đi một chút: "Ngươi kể rõ lại mội chuyện cho mọi người cùng nghe."
Vì lúc nãy Tiểu Nguyệt bị Trần Liêm dọa sợ nên hiện tại đang không ngừng khóc, Lâm Lan Chi thấy vậy liền tiến lên an ủi: "Không sao đâu, tỷ cứ nói đi mọi người ở đây đều sẽ giúp tỷ."
Tiểu Nguyệt được an ủi mới hơi ngước mặt lên, nhận được ánh mắt của Lâm Lan Chi như tiếp thêm động lực nói: "Trần Liêm nhìn bề ngoài thì giống như là thanh liêm chính trực, nhưng thật ra không hề phải, ông ta chính là một tên cặn bã ghê tởm!"
Tiểu Nguyệt dừng lại, lau đi giọt nước mắt trên mặt rồi nói tiếp: "Ông ta theo đuổi nô tỳ đã lâu nhiều lần, dùng đủ thứ dụ dỗ nhưng nô tỳ không để ý đến nên sinh ra căm ghét, hôm đó sau khi xong việc ở trù phòng thì đã muộn, ông ta cố tình núp ở một chỗ đứng đợi rồi dùng vũ lực kéo nô tỳ đi... sau đó... sau đó..."
Nghe đến đây ai cũng thở dài. Trần Liêm vội vàng quát lên: "Không phải, sư huynh đừng tin lời cô ta nói tất cả đều là bịa đặt cả đó!"
"Sau chuyện đó nô tỳ chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng ông ta lại lôi người thân của nô tỳ ở quê nhà ra uy hϊếp, nói nếu nô tỳ dám làm ra chuyện gì sẽ không để yên cho họ, rồi ông ta ném cho nô tỳ một số tiền bảo nô tỳ đi đâu đó, đến khi mọi chuyện đều lắng xuống mới được trở về nhà."
Trần Liêm vẫn không buông tha: "Ngươi nói thì hay vậy bằng chứng thì sao? Cũng chỉ là nói miệng thôi phải không?"
"Trên bả vai trái của ông chắc chắn còn lưu lại vết thương do ta trong lúc phản kháng đâm vào ngày trước, không tin thì mọi người có thể kiểm tra."
Trần Liêm nghe vậy tái mặt ôm lấy bả vai, lão đã quên béng đi chuyện này vết thương khá sâu dù đã lành quả thật cũng vẫn để lại dấu vết.
"Còn có thứ này nữa... Là lúc đó nô tỳ giật được." Tiểu Nguyệt lôi từ trên người ra một miếng ngọc bội đưa cho Tôn Kỷ.
Quen biết Trần Liêm bao lâu ai chẳng nhận ra đây chính là miếng ngọc bội gã từng đeo ngày trước, Tôn Kỷ tức giận đứng lên quát: "Trần Liêm ngươi còn gì để nói?!"
Cảm thấy chuyện này thực sự quá là mất mặt trước đệ tử, cũng để lại không ít tai tiếng cho học cung, Tôn Kỷ hạ giọng xuống nói: "Cảnh Hiên và Lan Chi về trước đi, Trần Liêm và Tiểu Duy ta sẽ đích thân điều tra cẩn thận lại lần nữa rồi phái người đưa đến quan phủ xử lý."
"Vâng sư phụ." Cả hai cùng đồng thanh nếu là Tôn Kỷ đích thân làm họ đều rất tin tưởng, Lâm Lan Chi liếc nhìn Trần Liêm tuyệt vọng ngồi thẫn thờ dưới đất, mặt không biểu cảm gì đi ngang qua. Đợi được một đoạn khá xa, Từ Cảnh Hiên luôn lặng lẽ đằng sau mới cất tiếng.
"Đều trong kế hoạch của đệ cả rồi phải không?"
Lâm Lan Chi quay lại nhìn hắn không trả lời.
"Có lẽ từ khi biết chuyện đệ đã cho người đi điều tra, hôm đó ở trên lớp nắm chắc phần thắng trong tay đệ mới dám lớn tiếng trước mặt mọi người? Vậy mà lúc nãy ta đứng ra bảo vệ đệ... đệ nửa câu cũng không nói?"
Lâm Lan Chi quay mặt sang hướng khác tránh né, dù bây giờ y có thể lớn tiếng nói lại hắn lấy tư cách gì mà trách móc y, nhưng không hiểu sao lời đến miệng lại không nói ra.
"Ha ha." Từ Cảnh Hiên khẽ cười: "Hóa ra những điều ta làm lúc nãy trong mắt đệ chỉ như một trò khôi hài, đệ vốn dĩ cũng đâu cần ta giúp."
"Vậy thì đã làm sao?" Nói đến đây Lâm Lan Chi vẫn là Lâm Lan Chi y không thể nghe thêm được nữa, hướng Từ Cảnh Hiên phản bác: "Chuyện của ta thì liên quan gì đến ngươi, là ngươi tự thích lo chuyện bao đồng chen vào giờ quay qua trách ta?"
"Ta nào dám trách đệ." Lời nói thì là vậy nhưng hành động lại phản bội tất cả, Từ Cảnh Hiên nhìn y một cái rồi quay người bước đi.
Lâm Lan Chi: "....." Không lẽ lần này giận thật rồi?
"Lâm Lan Chi cuối cùng hôm nay cũng thấy ngươi xuất hiện." Lâm Lan Chi tâm trạng đang không tốt, nhìn thấy Nhϊếp Anh cùng vài tên hay theo đuôi hắn từ xa bước đến, thở dài định rời đi không muốn chạm mặt. Nhưng Nhϊếp Anh nào dễ dành bỏ qua như thế, hắn vẫn còn nhớ chuyện hôm nọ Lâm Lan Chi ngó lơ hắn ở trên lớp.
"Ấy sư đệ sao nhìn thấy ta lại vội vàng như vậy?" Hắn dang hay tay chắn trước mặt Lâm Lan Chi, giở thói côn đồ thường ngày ra nói: "Hôm nay sư đệ vẫn chưa mở miệng ra nói chuyện được sao... nhưng mà lúc nãy ta thấy đệ nói chuyện với Từ Cảnh Hiên thân thiết lắm mà?"
"Nhϊếp Anh." Lâm Lan Chi khẽ cười: "Nhìn thấy một con chó cứ gặp mình là sủa loạn cả lên, nếu là ngươi ngươi chọn tránh đi hay sủa lại nó?"
"Dĩ nhiên là tránh..." Nhϊếp Anh đầu óc ngu si, trả lời được nửa câu mới hiểu ra Lâm Lan Chi đang hàm ý nói mình. Hắn lập tức quát lên: "Lâm Lan Chi ngươi đừng có đắc ý, hôm nay chúng ta nhiều người hơn, ngươi nghĩ ta không thể làm gì được ngươi sao? Xông lên!"
Lời Nhϊếp Anh vừa dứt mấy tên theo đuôi hắn đã vội lao lên, cũng chỉ tầm năm sáu người Lâm Lan Chi biết rõ võ công của đám người này cũng không có gì nổi bật, y có phần thắng chỉ là hơi mất thời gian. Thấy đám người lao lên, Lâm Lan Chi hơi lùi về sau nhưng chưa kịp ra tay thì có một người chắn trước mặt, động tác của mấy môn đồ lập tức e sợ dừng lại.
Từ Cảnh Hiên lúc nãy nghe thấy tiếng của Nhϊếp Anh vốn dĩ chưa đi xa, dù biết y tự xử lý được nhưng không hiểu sao vẫn quay trở về, Nhϊếp Anh chỉ vào mặt hắn lớn tiếng: "Từ Cảnh Hiên ngươi đừng có xía vào chuyện của ta!"
Lâm Lan Chi đứng đằng sau vẫn như cũ nhìn bóng lưng hắn không nói gì, không phải dính líu đến đám người này, càng không phải động tay động chân một hồi rồi bị phạt, có người đứng ra chịu thay y ngu gì mà đi ngăn cản.
Từ Cảnh Hiên tiến lên không nói một lời nắm lấy cổ áo của Nhϊếp Anh, không quên nhìn đám người đi theo sau Nhϊếp Anh một lượt rồi gằn giọng cảnh cáo: "Lan Chi là người của ta, từ nay về sau các ngươi thử gây chuyện với đệ ấy..."
Nói đến đây tay Từ Cảnh Hiên hơi dùng sức, cổ áo bị siết chặt khiến mặt của Nhϊếp Anh cũng đỏ ửng lên, Từ Cảnh Hiên xoay người Nhϊếp Anh lại, từ đằng sau không nhân ngượng đạp một cú mạnh lên mông hắn. Nhϊếp Anh kêu lên một tiếng thảm thiết, cả mặt úp xuống dưới đất.
"Còn gây chuyện với đệ ấy thì không đơn giản như hôm nay đâu." Xử lý xong, mặc kệ lời mắng chửi của Nhϊếp Anh cùng những cái nhìn sợ mất mật của đám người kia, Từ Cảnh Hiên đều mặc kệ lại đằng sau lập tức rời đi.
Từ đầu đến cuối đều không nhìn Lâm Lan Chi dù chỉ một lần.
Lâm Lan Chi: "......."