Mỗi lần dừng chân ở trước cửa sổ, nhìn một căn đèn đuốc sáng choang ở tòa nhà đối diện, ta đều sẽ nghĩ tới câu nói này. Mỗi một căn nhà nhìn bề ngoài đều thấy không khác nhau gì mấy, kì thực… Nhà nào vui vẻ, nhà nào buồn bã, bên dưới yên bình, là những chuyện lớn chuyện nhỏ vụn vặt không ngừng ngày qua ngày.
Có thể, đây mới được gọi là cuộc sống.
Buổi sáng ở công ty đánh vài phần văn kiện, không nhiều, cũng không cần vội. Thỉnh thoảng uống trà, dãn gân cốt.
Lúc điện thoại di động reo lên, ta liếc nhìn thời gian trong máy tính, lúc này, bên kia Cẩn hẳn là sẽ tan tiết 3 của buổi rồi đi.
"Có chỉ thị gì a?" Ta nhận điện thoại, cầm chén trà đứng dậy. Ngồi lâu, nên hoạt động một chút.
"Buổi trưa cùng ăn cơm đi"
"Không thành vấn đề. Vậy buổi trưa ta đến đón ngươi nha?"
"Đừng… Ta đi đón ngươi cho!" Trong điện thoại Cẩn cười, sửa lại.
…
Hôm nay là sao đây? Kỳ quái, chủ động như vậy, còn không cho ta đến đón… ? Hẹn thời gian cẩn thận, cúp điện thoại, ta ngờ vực-ing.
Buổi trưa điện thoại vừa reo lên liền chạy xuống lầu, vừa ra khỏi cửa liền thấy được Cẩn chờ ở nơi đó. Thật sự là ta cực kỳ yêu thích cách ăn mặc khi công tác này của nàng, cực kỳ yêu màu áo xanh nàng thích này. Nàng đứng ở đó, điềm tĩnh. Nhìn thấy ta chạy tới, nàng nở nụ cười, nàng vẫy tay với ta, ra hiệu ta đừng nóng vội.
"Sao rảnh rỗi thế a?" Ta chạy tới, cười hỏi.
"Có rảnh hay không cũng phải ăn cơm, ta tới đây chính là kiểm tra ngươi có ăn cơm đúng giờ hay hông nha."
"Đương nhiên đúng hạn a, ngươi cho rằng lão công ngươi là đại nhân vật gì mà phải mất ăn mất ngủ a!" Ta cười đi tới bên cạnh Cẩn, xách lấy cái túi nàng cầm trong tay, "Đi thôi, đi ăn thôi."
"Nghĩ ra ăn gì rồi sao?"
"Không… Ta còn tưởng là ngươi chọn rồi chứ, nếu không… Ăn cơm Âu đi?"
Cẩn nghe xong, lắc đầu.
"Ách… Còn món Nhật thì sao?"
Cẩn lại nhíu mày, , không chịu.
"Hừ, cái này cũng không được, chẳng lẽ đi ăn dương nhục bào [1]…" Ta cười nói.
"Ai… Ta thấy được đấy."
Quýnh, cũng thật là sẽ đồng ý ăn thịt dê gạt mô.
Nhớ tới thời điểm vừa đến Tây An, ta không thích ăn nhất chính là dương nhục bào, đem đến một bát lớn như vậy, chưa ăn đã lo không ăn hết. Mấy năm qua, giống như khẩu vị của ta đã thay đổi. Từ chỉ ăn cơm không ăn mì, trở thành chỉ ăn mì không ăn cơm —— kỳ thực chủ yếu là gạo bên này quá khó ăn, nói đến gạo, vẫn là gạo ở Đông Bắc của ta thơm nhất. Khặc khặc, lạc đề… Hôm nay không nói đến chuyện lúa gạo, mà là dương nhục bào.
Lại nói đến Tây An chỉ có mấy quán làm được món dương nhục bào kia ngon và đúng. Có điều mấy quán này cũng không lớn, lại nói thời gian này… có vẻ như có đến cũng không còn chỗ. Suy nghĩ một lúc, quán gần đây không biết rõ, chạy xe về dưới lầu nhà mình mà ăn, tuy rằng không đủ vị như mấy quán kia, nhưng cũng xấp xỉ.
Thương lượng nửa ngày, hai người lại lái xe đi trở về. Thiệt là, làm sao đi qua đi lại cũng không ra cái mảnh đất nhỏ gần nhà mình kia.
Chọn một vị trí yên lặng mà ngồi, cái miệng nhỏ nhắn của Cẩn uống nước ô mai, ta thì một bên uống Băng Phong (nước có gas), một bên tìm ống hút khắp nơi, thật vất vả tìm đến bà chủ, kết quả thật là kém chất lượng —— đem ống hút để vào trong chai uống hút cả nửa ngày cũng không được, tức giận, hoá ra là ống hút bị nứt rồi…
Thiệt là, người ta lúc xui xẻo uống nước lạnh cũng bị tắc nha [2], ta đây còn không bằng uống nước lạnh, uống nước có gas thôi mà rước phải một bụng chán nản.
Thấy dáng vẻ ta “囧”, Cẩn cười đến nhanh hỏng.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn đã bưng lên. Hai cái dĩa nhỏ bên trong có tỏi đều bị hai ta để sang một bên, này giữa trưa, ai dám ăn cái này? Buổi chiều còn phải đi làm, còn không sợ bị khinh bỉ chết sao?
Bằng kinh nghiệm nhiều năm ăn dương nhục bào của ta mà nói, món này, bưng lên phải mau ăn, nếu không phần mô [3] bên trong nở ra, ngươi sẽ cảm thấy món này càng ăn càng không hết.
Ăn vài miếng, mùi vị cũng không tệ lắm. Lòng ta thật kỳ quái, hai ngày trước ta có ăn ở đây, nhưng tại sao hôm nay lại thấy thật ngon? Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Cẩn đang cầm đũa mà nhìn ta. Hắc, chẳng trách cảm thấy ăn ngon, hoá ra là hôm nay hoàn cảnh hảo.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng không phải là mô."
Bị ta nói, trái lại Cẩn nở nụ cười. Nàng để nước ô mai sang một bên, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu ăn.
Lúc ăn xong được nửa bát, ta phát hiện tiểu nữ nhân ngồi đối diện ta lại yên lặng rồi. Ngẩng đầu lên nhìn, hắc, nhân gia lại đang xem tướng ta, bát dương nhục bào của nàng hiện tại sao vớii vừa mới bưng ra, không khác nhau gì cả.
"Này, ăn là phải dùng miệng, không phải dùng mắt để nhìn."
Cẩn vô tội mở tròn mắt ra, đưa tay qua, đem nửa bát của ta đi, đem cái bát nàng chỉ ăn vài miếng đẩy lại cho ta.
"Ta không thể ăn nhiều như vậy!" Cẩn cười, "Còn ngài, biết lắm khổ nhiều… [4]"
"…" Nhìn trước mặt một bát to, ta bỗng nhiên thấy no… Ăn cơm, cảm thấy không có thành tựu.
"Ăn a ăn a, cơm dùng miệng để ăn, không phải dùng mắt để xem." Nói xong, cẩn ở đây giả vờ đàng hoàng trịnh trọng địa bắt đầu ăn.
囧… Ăn, ta cũng phải có thể mới ăn được chứ.
[1] Dương nhục bào là cái món gì mà hồi phần 2 có nhắc đến rồi ấy, là món dê nấu hay gì í L
[2] Tắc nha là sau khi ăn mà còn vướng thức ăn trong răng, rồi cảm thấy đau, thì gọi là tắc nha… Ta baike mới đc L
[3] Mô thì thật ra là cái bánh bột không nhân, nhưng mà trong dương nhục bào là cái cọng như mì, hủ tiếu, hay miến gì đó. Ta không biết, nên để như thế luôn. Đây là tiếng hoa của nó a 馍
[4] Câu này nguyên bản là năng giả đa lao, tức là nếu ngươi có khả năng gì đó, thì người ta sẽ bỏ hết mọi việc cho ngươi làm.Ý Cẩn bảo là Minh ăn nhiều :]]
—- Có lỗi quá! Mấy ngày nay ta luyện bộ Từng Thề Ước của Đồng Hoa (^^^)