Khí trời lạnh dần, tuy nhiên so với Đông Bắc, căn bản nơi này không tính là lạnh.
Tan sở đi đến trung tâm mua sắm, mua hai cái áo lông. Đương nhiên, ta rất ít khi mặc áo lông, có lạnh thì sẽ mặc áo sơ mi bên ngoài là nhung, mua áo lông là mua cho Đỗ bá bá với a di… Cho dù Đỗ bá bá vẫn không thích ta.
Ta làm việc này, không phải để hắn đối đãi khác đi, mà là vì Cẩn.
Mua xong quần áo liền đem đến nhà Lễ ca, nói với chị dâu là Cẩn mua, nhờ đem đến cho Đỗ bá bá cùng a di. Chị dâu nhìn ta nửa ngày không nói chuyện, mở lon Coca đưa cho ta.
Tan việc ở công ty cũng tương đối sớm, đồng sự thì đều có việc riêng của mỗi người, mỗi lần tan tầm, một người về đến nhà, mở máy vi tính lên, bật nhạc rồi nằm lỳ trên giường đọc sách…
Bắt đầu cảm thấy tịch mịch. Trước đây, một mình cũng không thấy cô đơn, thế nhưng hiện tại, đột nhiên lại cảm giác thấy cô độc.
Đặt ảnh chụp cả ba ở Hong Kong trong ví tiền, rất nhớ bọn họ… Cẩn, nhi tử…
Có thể, là ta đang nhớ nhung loại cảm giác của gia đình kia.
Mỗi khi bình minh đến, mặt trời xuất hiện, sẽ lại thấy ngày thật đau khổ…
Ngày càng thân thuộc với các đồng sự trong công ty, đặc biệt là kế toán đại tỷ. Kế toán đại tỷ là người rất nhiệt tình, ngày đó ta nói mình không uống café, nhưng nàng vẫn đem mấy gói để trên bàn của ta… Tiện tay còn để trong ngăn kéo…
Không thích người khác tặng quà cho ta, vì như vậy sẽ làm ta cảm thấy thiếu nợ ân tình… Có chút phiền, phiêu bạt giang hồ, đã thiếu nợ cái gì thì sẽ muốn trả lại.
Công sự có không ít lúc phải giao tiếp với kế toán đại tỷ, hết công sự, kế toán đại tỷ (gọi tắt là K tỷ) đề nghị tan tầm đến Starbucks… Bỗng nhiên phát hiện K tỷ đúng là một người rất thích uống café, đã buổi chiều rồi, lúc này uống café, buổi tối ngủ được sao?
Hiếu kỳ, thế nhưng không hỏi ra miệng, nàng có ngủ được hay không cũng không liên quan đến ta…
Quyết định mời K tỷ uống café, cũng là thuận tiện trả lại ân tình vì mấy gói café…
Đến Starbucks, chỉ chỗ trống để K tỷ đến ngồi, sau đó đi đến quầy để chọn café.
Chọn xong, trả tiền, đứng chờ café, quay người lại, phát hiện K tỷ đang đứng sau lưng ta, rõ ràng làm cho nàng ngồi xuống trước rồi mà… Người này, làm ta giật cả mình.
"Ta nhìn chút được không?" K tỷ chỉ chỉ ví tiền của ta.
"Nga!" Đem ví tiền đưa cho K tỷ, cảm thấy là lạ, có người nào không có việc gì lại hỏi nhân gia mượn ví tiền để xem?
Cầm hai ly café đến chỗ bên cửa sổ ngồi, uống một hớp, phiền muộn, bị bỏng rồi…
Nếu như Cẩn ở đây, nhất định sẽ dặn ta coi chừng bị bỏng trước khi ta uống…
Đáng tiếc Cẩn không ở đây, ai…
"Đây là người nào a?" K tỷ chỉ bức ảnh, hỏi.
"Vợ ta a… Còn có con ta a…"
"Ngươi…" K tỷ cười. Lúc vừa làm ở công ty, có đồng sự hỏi ta có phải là T không, không có trả lời rõ ràng, chỉ nói ngươi cảm thấy phải thì sẽ là phải, ngươi cảm thấy không phải thì sẽ là không phải… Có điều, hình tượng của ta, nhìn một chút cũng sẽ biết được thôi.
Nhưng quản lý của chúng ta lại biết, nam nhân đáng chết kia không có chuyện gì liền trêu chọc ta … Động một chút là đòi giới thiệu bạn gái mới của hắn cho ta biết, nếu như thân thiết thì sẽ để lại cho ta… 囧, đó là người nào?
"Con trai của ngươi sao?"
“Ân! Sao? Không giống ta sao?" Thầm nghĩ kỳ quái…
"Lớn như vậy sao? Ngươi bao lớn nhỉ?”
"Gia gia trong nôi, tôn tử đã chống gậy…" Bảo Nhị Gia trong《 Hồng Lâu Mộng 》, gần đây xem《 Hồng Lâu Mộng 》không ít.
K tỷ không hỏi nữa, nàng cũng biết không hỏi ra được cái gì hữu dụng từ trong miệng ta.
"Đây là cái gì…" K tỷ một bên nói, một bên chỉ mảnh kim loại bên dưới bức ảnh.
"Cái này đừng chạm đến…" Ta cười, đem ví từ cầm trở về từ trong tay K tỷ…"Đây là vật thỉnh từ Bồ Tát nha, ta theo Phật nha! Cũng không dám chạm lung tung!"
Những thứ đồ này, ngoài trừ người ta yêu sâu đậm ra, người ngoài không thể chạm vào…
Hình như K tỷ cảm thất rất hứng thú với đồ của ta, hỏi liên tục. Làm đồng sự, đặc biệt là trong công việc cần giao tiếp thật nhiều, thực sự không tiện khi không để ý đến…
Cảm thấy có chút phiền… Ta chén ghét nữ nhân hỏi nhiều lại hay lải nhải…
囧, nếu như nàng biết ý nghĩ trong đầu ta phỏng chừng sẽ tức chết đi…
Khuya về đến nhà gọi điện cho Cẩn, báo cáo chuyện uống café cùng với K tỷ.
"Ngươi cẩn thận kẻo phạm hoa đào nha!" Trong điện thoại Cẩn cười nói.
"Sao có thể a? Ta làm gì có nhiều đào hoa đến vậy? Cũng là ngươi coi trọng ta! Mèo mù vớ phải chuột chết…"
"Ngươi mới là mèo mù!" Cẩn không hài lòng với ví dụ của ta.
"Ta…" Ta ủy khuất nha, ta làm chuột chết nha, ta còn chưa nói gì nha. "Hảo hảo hảo… Ngươi không phải là mèo mù…"
"Này còn tạm được!" Bên kia điện thoại Cẩn đắc ý không thôi…
"Ngươi là cọp mẹ…"