Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Gia Dật, mười hai năm, tôi ở Lục gia cùng anh sớm chiều mười hai năm, anh rốt cuộc vẫn không thực sự hiểu tôi, thực sự tin tưởng tôi.
"Mẹ, hai người lại cãi nhau sao?" Tiểu Manh nói một câu, kéo Thẩm Mặc từ trong suy nghĩ về.
Thẩm Mặc lắc đầu một cái: "Không có."
"Lục Gia Dật hỏi mẹ, cha ruột của con là ai? Phải không?" Tiểu Manh từ nhỏ chỉ số IQ cùng EQ đã rất cao, cho nên nghe được những gì Thẩm Mặc nói, tính toán là cô cùng Lục Gia Dật nói chuyện.
"Bảo bối, đừng nghĩ bậy, cho dù ba con là ai, đều không liên quan đến anh ta."
"Vậy con không phải là con trai của Lục Gia Dật, phải không?"
Thẩm Mặc không nghĩ tới con trai sẽ hỏi như vậy, nên chợt không biết phải trả lời thế nào.
Tiểu Manh nhìn phản ứng của mẹ, sau đó cúi đầu, giống như là tự mình anh ủi vậy, thấp giọng nói: "Thật ra thì mẹ không nói con cũng biết, ba của con chắc chắn không phải Lục Gia Dật, nếu không hai người đã sớm kết hôn rồi, chú ấy thích mẹ như vậy, nếu không phải vì dư con ra, hai người đã sớm bên cạnh nhau, không phải sao? Bất quá mẹ không muốn nói, cũng được đi, dù sao con cũng không muốn cái gì là hôn ba, có một mình mẹ là đủ rồi."
Nghe xong lời nói của con trai, Thẩm Mặc là trong lòng đau nhói, ngay sau đó, cô dùng ngón tay khẽ búng nhẹ lên trán của của con trai, đổi chủ đề: "Thẩm thiếu gia, làm ơn đừng mà suy nghĩ lung tung nữa, được không? Đi thôi, đến giờ rồi, về nhà ăn cơm, bơi lâu như vậy, rất đói."
Tiểu Manh biết tâm tình mẹ không tốt, cố ý đổi chủ đề, dứt khoát cũng không vạch trần, chẳng qua là yên lặng đi theo sau cô ra khỏi hồ bơi.
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Mặc lái chiếc BUICK màu trắng như thường lệ đưa tiểu Manh đi học, có lẽ bởi vì những lời nói của Lục Gia Dật tối hôm qua, cho nên khiến Thẩm Mặc mất ngủ suốt đêm, không chỉ dậy trễ, ngay cả quầng thâm mắt cũng lộ rõ.
"Mẹ, mẹ sắp trễ làm rồi, mẹ dừng lại ở trước mặt đi, chỗ đó là trạm xe buýt của trường, tự con ngồi xe đến trường cũng được."
"Có được không?" Thẩm Mặc nhìn đồng hồ trên tay một chút, quả thật, nếu như đưa đứa nhỏ đi học, cô sợ rằng mình sẽ trễ thật rồi.
"Dĩ nhiên không thành vấn đề, trong xe trường đều là mấy bạn cùng trong trường mẫu giáo với con."
"Cũng tốt, vậy con đi cẩn thận."
Tiểu Manh gật đầu, ở phía trước vừa xuống xe, sau đó đổi ngồi sang xe trường... Thẩm Mặc liền quay đầu về phía công ty lái xe đi.
Mà Tiểu Mạnh sau khi xuống xe của trường, lúc qua đường, bỗng nhiên một chiếc Bentley lao về phía cậu bé.
Tốc độ rất nhanh, tài xế đột ngột thắng gấp một cái, dừng trước mặt Tiểu Manh ước chừng mấy xentimet...
"Trời, nguy hiểm quá." Tài xe chiếc Bentley bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, lập tức xuống xe kiểm tra.
Mà người đàn ông ngồi phía sau xe, chậm rãi hạ kính xe xuống, lộ ra một khuôn mặt điển trai.
"Đứa trẻ có sao không?" Giọng nói của người đàn ông cực kì dễ nghe.
Tiểu Manh không nhịn được nhìn về phía hướng cửa xe, sau đó bĩu môi đánh giá người đàn ông ngồi bên trong nói: "Ơ? Chú này, dáng người thật giống con?"
Người đàn ông ngồi phía sau chiếc Bentley không khỏi ngẩn ra, sau đó cũng tò mò quan sát bé trai trước mặt.
Cả người Tiêu Bắc là bộ âu phục màu xanh da trời, nhìn một cái là biết đồ may thủ công từ Ý, chỉ một chiếc áo khoác, giá trị cũng lên tới sáu con số, có thể thấy thân thế của anh ta cao quý đến nhường nào.