Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Mặc Mặc, sáu năm qua, anh chưa bao giờ cam tâm, luôn có vấn đề anh muốn hỏi em."
"Anh nói đi." Hít một hơi thật sau, Thẩm Mặc lờ mờ trở về quá khứ.
"Đứa bé kia, rốt cuộc là con của ai? Sáu năm trước, em và nó bị rốt cuộc có chuyện gì?" Bên đầu dây điện thoại, nhắc tới vấn đề đứa trẻ, làm cho người ôn nhu như Lục Gia Dật cũng có chút nóng giận.
Thẩm Mặc nghe xong những lời này, một tay cầm điện thoại, ngước nhìn Tiểu Manh, ánh mắt tối sầm lại, không biết làm sao mà trả lời câu hỏi của anh ta.
Sáu năm qua, cô cùng với Lục Gia Dật từ người yêu thân thuộc nhất biến thành người lạ quen thuộc nhất, cô không phải là không khổ sở.
Cô vốn cho là Lục Gia Dật nhất định hận chết mình, nhưng là không nghĩ tới, anh ta hôm nay còn có thể nói ra những lời này, có thể thấy trong lòng anh ta vẫn là có cô, nhớ đến cô, cô cho là anh ta cả đời này sẽ không quan tâm đến vấn đề này, cũng sẽ không muốn biết đáp án của chuyện này.
Sáu năm qua, Lục Gia Dật cố ý gây khó dễ cho cô, dùng mọi cách làm cô khổ sở, cô cũng chịu được...
Hôm nay Lục Gia Dật dịu dàng như vậy, ngược lại khiến cho cô rất đau lòng.
Là dạng tình cảm gì có thể để cho người đàn ông kiêu ngạo như vậy chịu hạ mình, xé toạc vết thương trong lòng, tới chất vấn sự thật của chuyện nam đó chứ?
Thẩm Mặc có lúc cảm thấy, con người là loài động vật phức tạp nhất trên thế giới, có một số việc rõ ràng rất đơn giản, nhưng là lại làm cho nó trở nên phức tạp.
Sự việc năm đó, cô cũng không phải là không muốn nói, mà là bởi vì không thể nói.
Đúng vậy, là không thể nói, cô đã đồng ý với dì Lục, cả đời sẽ cất giấu bí mật này, cô biết, dì Lục lo lắng là Lục Gia Dật sau khi biết được sự thật, sẽ không chịu nổi đả kích này, đến lúc chuyện chỉ sẽ trở nên tệ hơn, còn tệ hơn cả bây giờ.
Mặc dù hành hạ lẫn nhau, nhưng là vẫn tốt hơn, một người đau khổ, vẫn tốt hơn mọi người cũng đau khổ... Không phải sao?
"Mặc Mặc, nói cho anh, anh phải biết."
Bên đầu điện thoại kia Lục Gia Dật lần nữa nghiêm túc hỏi.
Sau khi hít một hơi thật sau, Thẩm Mặc nhẹ giọng nói: "Không có gì để nói, anh không phải cũng nhìn thấy? Là tôi thật lòng xin lỗi anh, là tôi hạ tiện, có con với người khác."
"Ai? Ai là cha đứa bé? Đứa bé em sinh ra là con của ai?" Lục Gia Dật lần nữa kích động, từng bước tra hỏi.
"Tôi cũng không biết... cha đứa bé là ai." Những lời này thật sự là những lời nói thật, Thẩm Mặc quả thực cũng không biết người đàn ông mang mặt nạ màu vàng kim đó là ai.
"Thẩm Mặc, cô lại lừa tôi." Lục Gia Dật ở bên đầu dây bên kia cười nhạt.
"Tôi không có lừa anh, Lục Gia Dật, tôi thề với trời, tôi thật không biết ai là cha đứa trẻ." Thẩm Mặc trả lời nghiêm túc.
Lục Gia Dật nghe xong, lại cười lạnh một tiếng, nụ cười này, mặc dù là cách điện thoại, nhưng là Thẩm Mặc vẫn nghe được mùi vị giễu cợt.
"Thẩm Mặc, cô lại cũng không biết cha đứa trẻ là ai? Nói cách khác, chính là cô đã ngủ với ai, cũng không nhớ rõ sao? Cô thật đúng là đồ hạ tiện, là Lục Gia Dật tôi nhìn lầm cô." Nói xong, không đợi Thẩm Mặc trả lời, đầu dây bên kia liền ngắt kết nối.
Âm thanh tắt điện thoại truyền tới, Thẩm Mặc cảm thấy trong lòng có chút đau xót...
Cô thật không biết cha đứa trẻ là ai, nhưng là năm đó cô làm như vậy, rốt cuộc là vì ai?