Khánh cung dâʍ ɭσạи, bại hoại luân thường, phụ tử thê
nữ cùng ở một phòng, nữ nhân hoàng thật Khánh quốc sớm chết yểu, nghi là sắp
đặt của Khánh quân.
Hàn Tuyết chau mày nhìn thư mật giải trình thám tử đưa
về, Khánh Vương Hoa Kiền Quân năm nay 56 tuổi, hài tử dưới gối đã có năm người
thành niên, trong cung chỉ có ba vị công chúa còn chưa xuất giá, vị nhỏ nhất
còn chưa trưởng thành. Trong hoàng cung, hoàng tử hoàng nữ chết sớm cũng không
phải chuyện gì mới mẻ, tranh giành tình cảm chốn hậu cung, có nữ nhân nào mà
không phải là lòng dạ rắn rết, người chết ta mất mạng? Nhưng kết hợp với mấy
chữ “bại hoại luân thường, phụ tử thê nữ cùng ở một phòng” này, liền không thể
không làm cho người ta nghĩ tới một phương diện khác, chẳng lẽ mấy ấu nữ kia là
do Khánh Vương cυồиɠ ɖâʍ tới chết?
Trong lòng Hàn Tuyết cả kinh, cuộn tờ giấy nhét vào lò
hương, mặc cho ảnh lửa bùng lên, đem giấy hóa thành tro bụi.
Từ sau khi cùng Hàn Chiến ở trên lưng ngựa cuồng dã
hoan ái, nàng liền tức giận không thèm nói chuyện với Hàn Chiến, sau khi tiến
vào biên thành, hợp cùng đại đội nhân mã tiếp tục xuất phát đi tới Khánh quốc.
Mấy ngày nay hai người chạm mặt, nàng đều coi như
không thấy, gần đây không khí trong đội ngũ ngày càng nặng nề nàng cũng giả như
không biết. Lúc này tức giận đã nguôi, thấy tấm mật báo, nàng tự dưng lại nghĩ
tới Hàn Chiến, không khỏi có chút muốn bật cười.
Nhấc rèm che lên nhìn về nơi xa, có thể thấy xa xa
thưa thớt mấy căn lều vải bạt. Khánh quốc là nước mục canh kết hợp, vùng đất
biên cảnh tiếp giáp Bích Lạc là một dải thảo nguyên mênh mông bát ngát, thâm
nhập đất liền ngay sau đó là liên miên ngàn dặm ruộng hoang. Vào trong đất
liền, lều bạt trên thảo nguyên liền dày đặc hơn, có thể dễ dàng thấy từng đoàn
bò, dê, ngựa tốt, dân sinh Khánh quốc hưng thịnh là điều chỉ nhìn qua cũng đã
đoán được.
Khóe mắt liếc thấy thân ảnh cao lớn rắn rỏi của ai
kia, nhịp tim không khỏi rộn lên, tay run run, rèm che từ trong tay trượt
xuống, che kín tầm mắt si ngốc của người nọ.
Đối với cầu xin khoan dung chân thành của Hàn Chiến,
nàng không phải là không thèm để vào mắt, trong lòng mặc dù đã chẳng hề oán
trách hắn nữa, nhưng vừa nhìn thấy Hàn Chiến nàng liền nhớ ngay tới trận giao
hoan kinh tâm động phách đêm hôm đó, nàng vẫn còn cảm thấy sợ hết hồn hết vía
cùng thẹn thùng khi đối mặt với hắn.
Đêm hôm đó, dường như trăng sáng cũng nhuộm một tầng
hồng ái muội, trên nền đất da^ʍ mỹ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong vòng vây của bầy sói đang
cùng giao hợp, Hàn Chiến ôm nàng giục ngựa như điên, hạ thể hai người gắt gao
dán sát. côn th*t tráng kiện của Hàn Chiến không biết mệt mỏi liên tục công
chiếm hoa huy*t mềm mại của nàng, trong lúc ngựa chạy băng băng, vừa mãnh mẽ
vừa thâm sâu nhanh chóng tiến vào nhục huyệt của nàng.
Đêm hôm đó nàng một lần lại một lần lên đến cao triều,
nhiều lần trong cao triều gần như ngất đi, thậm chí lúc đạt tới cực hạn liền mất
đi tri giác, nhưng mỗi lần đều sẽ bị Hàn Chiến dùng sức cắm vào cứu tỉnh, tiếp
tục chen vào va chạm làm cho con người ta dục tiên dục tử, cho dù nàng có kêu
gào, van cầu tha thứ đến thế nào hắn cũng không để ý. Đêm hôm đó, Hàn Chiến ma
mị mà cuồng dã, khiến nàng vừa sợ
hãi vừa cảm thấy xa lạ, đó không phải là người yêu nàng quen biết, mà là ma
quân chìm đắm trong nɧu͙© ɖu͙©.
Ngày kế thanh tĩnh thì Hàn Chiến đang giúp nàng bôi
thuốc trong hoa huy*t, bị Hàn Chiến đút vào đến vài canh giờ trên lưng ngựa. hạ
thể của nàng đau nhức dị thường, cả hoa huy*t đều sưng đỏ chảy máu, tiểu huyệt
non nớt bị đại nhục bổng chen vào mở rộng ra, còn khẽ tràn ra ngoài vài tia
máu, nàng ngay cả nhu quần cũng không mặc, chỉ có thể nhìn hạ thể lộ ra mà
không nhúc nhích được.
Hàn Chiến biểu tình đau lòng ôm lấy nàng, khi đó, nàng
chỉ có cảm giác trong tim như có liệt hỏa hừng hực, nhưng lại một chút cũng
không muốn nói với hắn, cho nên kể từ sau đêm đó, đổ vỡ hết thảy, bọn họ đã
phải gần mười ngày chưa nói chuyện.
Tiếng vó ngựa từ xa vọng tới làm thức tỉnh Hàn Tuyết
đang còn ngập trong dòng hồi tưởng, tiếng vó hỗn loạn, hiển nhiên là số người
tới không nhỏ. Tiếng vó dừng gấp bên xe ngựa, liền nghe thấy Trương Thiếu Lương
lớn tiếng hỏi mấy người đầu hàng trong đoàn vừa tới: “Người tới là ai?”
“Lễ Bộ Thị Lang Khánh quốc Hà Bạch Tự, phụng mệnh đức
vua bổn quốc, tới trước nghênh đón Hộ quốc công chúa cùng Phò mã đại giá.” Hà
Bạch Tự giương cao đầu, mặt tràn đầy ngạo mạn đáp lời.
Hàn quang trong mắt Trương Thiếu Lương chợt lóe, cũng
không nói câu gì, sắc mặt quỷ dị nhìn lướt qua đám huynh đệ của mình, sau đó vô
cùng ăn ý đánh ngựa tản qua hai bên. Người tìm xui xẻo đến rồi! Mấy ngày nay
công chúa cùng Chiến đại nhân giận dỗi, bọn họ bị lãnh khí của Chiến đại nhân
hành hạ suýt nữa thì đông thành kem, lúc này có người tự đưa thân tới cửa, bọn
họ liền hí hửng nhanh chóng tránh sang bên cạnh hóng mát xem trò vui ngay thôi.
Hàn Chiến thấy vậy lạnh lùng liếc nhìn mười hai người
kia một cái, sau đó mới sắc mặt âm trầm giục ngựa tiến lên. Thấy tên Hà Bạch Tự
này tuổi chừng ngoài ba mươi, mặt mũi tuấn tú, thể trạng khôi ngô, ở cái tuổi
này mà có thể làm được đến Lễ Bộ Thị Lang cũng coi như xuất sắc, quả thật có
điều kiện để kiêu ngạo. Bất quá nam tử này giương cao đầu, chỉ nhìn trời không
nhìn đất, mà hắn ghét nhất là nói chuyện với lỗ mũi người khác, cho nên....
..
"Hà đại nhân cực khổ, mời!" Roi ngựa của Hàn
Chiến chậm rãi lén chỉ về phía trước một cái.
“A......” Một con phi ưng mất đầu còn đang phun
máu đập tới trước mặt Hà Bạch Tự, khiến hắn kinh sợ thét lên một tiếng chói
tai, con ngựa dưới thân bị giật mình cũng khàn khàn hí vang một tiếng, đem hắn
hoa hoa lệ lệ hất xuống khỏi lưng.
Hàn Chiến cố tỏ vẻ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía
mười hai thị vệ quát lên: “Con ưng chết ở đâu ra vậy, các ngươi còn không mau
qua đỡ Hà đại nhân dậy.” Thân thể mình lại một phần cũng không động, đến cả hắc
mã dưới người cũng là đánh chết cũng không nhúc nhích.
Cao tay a, Chiến đại nhân đúng là phúc hắc cao thâm,
cao thủ trong cao thủ a, diễn trò mà một điểm cũng không lộ sơ hở, thật là
khiến người ta phải bội phục sát đất nha.
Hà Bạch Tự đỡ lấy một đầu đầy huyết ưng, từ đám cỏ vụn
trên mặt đất bật dậy, đỏ mặt tía tai chỉ thẳng Hàn Chiến quát: “Ngươi, là ngươi
bắn rơi phi ưng, ngươi khinh người quá đáng!”
“Hà đại nhân lấy cớ gì mà nói ra lời ấy?” Hàn Chiến
ngay cả mắt cũng lười nhấc lên, cúi đầu từ từ gập roi ngựa lại, lãnh ý mười
phần phun ra được mấy lời.
“Ngươi cố ý bắn rơi phi ưng làm nhục ta, người Bích
Lạc quốc đúng là khinh người quá đáng!” Hà Bạch Tự diện mục dữ tợn chỉ về phía
Hàn Chiến rống to, khuôn mặt phủ đầy máu tươi xem ra lại càng dị thường đáng
sợ.
“Mấy lời này của Hà đại nhân phải chăng là đang nghi
ngờ Hàn mỗ, cho rằng Hàn mỗ cố ý làm như vậy? Phi ưng! Bay liệng trên chín tầng
mây, muốn bắn chết cũng phải có mũi tên, hai tay Hàn mỗ chỉ cầm độc một đoạn
roi ngựa, Hà đại nhân sẽ không cho là chỉ bằng một đoạn roi ngựa liền có thể
bắn hạ phi ưng trên trời đấy chứ?” Hàn Chiến mặt đầy vẻ vô tội giương tay.
Mười hai thị vệ phía trên nghe xong đều nhất tề gật
đầu, có thể a! Sao lại không chứ?! Võ công Chiến đại nhân đã sớm đến độ xuất
thần nhập hóa, dùng roi ngựa vung ra làm kiếm khí bắn chết phi ưng, vậy cũng
chỉ dễ như chơi thôi.
Chẳng qua là đám người Khánh quốc lại cho rằng động
tác của bọn họ là tán đồng lời nói của Hàn Chiến, trong lúc nhất thời, ngay cả
Hà Bạch Tự cũng bị nghẹn họng không có lời nào để nói, Hàn Chiến xuất thủ quá
nhanh, đừng nói hắn là một thư sinh không biết võ công chẳng thể nào phát giác
nổi, ngay cả đến thị vệ chung quanh hắn cũng không có lấy một người nhìn ra.
Thấy Hà Bạch Tự vẫn giữ một dáng vẻ không chịu từ bỏ ý
đồ, Hàn Chiến lạnh mặt nói: “Hay là Hà đại nhân cố ý muốn mượn chủ đề nói
chuyện của mình, nhằm gây chiến loạn giữa hai nước?”
Hàn Tuyết trong xe che miệng buồn cười, nam nhân này,
trong lòng tuy không buồn chán, nhưng lại đi trêu đùa một tên tiểu tử Thị Lang
chơi, cũng may là thân thủ của hắn không bị ai phát hiện, nếu nhỡ đâu bị bắt,
thật là không biết phải làm thế nào cho phải?
Hàn Tuyết vén rèm ra, đứng trên xe ngựa nhẹ nhàng nói:
“Phò mã không được vô lễ, bản cung nghĩ chắc có thợ săn phía xa nào đó bắn chết
phi ưng thôi, đã khiến Hà đại nhân sợ hãi, đây chỉ là một sự hiểu lầm, Hà đại
nhân nghĩ vậy có đúng không?”
Hà Bạch Tự đang lo không có đường lui, lúc này Hàn
Tuyết vừa mở đường cho, hắn mừng rỡ thuận theo bò một đường đi xuống, luôn
miệng ứng đáp: “Công chúa nói phải nói phải, lúc này trời đã không còn sớm rồi,
hai mươi dặm phía trước chính là Hoàng Thành Khánh quốc ta, xin công chúa theo
thần nhập thành thôi.” Theo hắn biết, hai người trước mắt này là công chúa cùng
phò mã được hoàng đế Bich Lạc hết mực thương yêu, Hà Bạch Tự hắn cũng là may
mắn được Đại Công Chúa cùng Nhị Công Chúa sủng ái mới có thành tựu ngày hôm
nay, nếu tùy tiện rước lấy chiến sự cho Khánh quốc, thật không biết sẽ là tội
lớn tới cỡ nào? Nghĩ tới đó eo lưng kia liền cúi thấp xuống.
Mấy chục ngày bôn ba cuối cùng cũng đến nơi rồi, Hàn
Tuyết mừng rỡ cười một tiếng, “Cảm phiền Hà đại nhân đi trước dẫn đường rồi.”
Nói xong liền xoay người vào lại trong xe.
Hàn Chiến lén thu hồi ánh mắt mong chờ, đảo mắt trừng
trừng tràn ngập sát khí nhìn Hà Bạch Tự, Tiểu Tuyết Nhi không chịu tha thứ cho
hắn, hắn không phản đối, nhưngg Tuyết Nhi của hắn thế mà lại cười với cái tên
tiểu bạch kiểm này, cái đồ tiểu bạch kiểm kia thật là đáng hận vô cùng.
Hà Bạch Tự chỉ cảm thấy trên lưng chợt ớn lạnh, đưa
mắt nhìn ra tứ phía lịi vẫn không phát hiện ra có gì bất ổn, nhất thời gãi
gãi đầu cảm thấy khỏ hiểu, không biết rằng mình đã bị một nam nhân ghen tuông
theo dõi.