Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ

Chương 5: Tự an ủi

Hàn Tuyết thẹn đỏ mặt

nhắm nghiền mắt, nàng không hề nghĩ đến, người bình thường như vậy khô khan

trầm mặc, tại chuyện phòng the thế nhưng kinh thế hãi tục như thế, lời hắn nói,

động tác hắn đều háo sắc nga, bất quá, nàng thích, hì hì…

Hàn Chiến sau khi giải

quyết du͙© vọиɠ, giải huyệt đạo Hàn Tuyết, sửa sang quần áo nàng lại thật kĩ,

hôn thật sâu lên trán nàng,:

“Khỏe hơn chưa?”

Thanh âm dị thường khàn

và nhỏ, còn mang hương vị tìиɧ ɖu͙©.

“Không khoẻ, ” Duỗi ra

móng vuốt nhỏ ra sức nhéo thịt mềm trên eo hắn, “Nói là thoa…. Thuốc cho người

ta, còn đùa giỡn người ta như vậy.” Tuy thẹn đỏ mặt, nhưng nàng cũng không phải

là loại nữ nhân suốt ngày chỉ biết nhốt mình trong khuê phòng chưa gặp bao giờ ra

khỏi nhà, thật muốn nói những lời to gan, nàng cũng sẽ không thua hắn.

Bắt lấy bàn tay nhỏ đang

làm loạn trên eo, giơ lên bờ môi tinh tế hôn, “Đừng mà, da ta dày, nàng cẩn

thận, không làm ta đau, ngược lại bi thương chính mình.” Vừa nói, đôi môi nhẹ

nhàng đặt lên đôi môi mọng kiều diễm”Ta sẽ đau lòng.”

Che lại cái miệng nhỏ hé

ra phản đối, đem lưỡi thô vươn vào trong miệng nhỏ nhắn của nàng phiên xoắn dây

dưa, ôn nhu hôn chậm rãi trở nên kịch liệt kí©ɧ ŧìиɧ. Mãi đến khi đôi tay nhỏ

ra sức đẩy ngực hắn, hắn mới không đành lòng buông tha nàng, ngược lại gặm cắn

chiếc cổ trơn mềm trắng mịn của nàng, vừa gặm hôn, vừa khổ não oán hận, ” Tiểu

yêu tinh này, rốt cuộc đã hạ độc gì cho ta, làm cho ta vừa gặp ngươi liền khống

chế không nổi chính mình?”

“Ai dùng độc gì với ngươi

chứ?” Hàn Tuyết thở hổn hển, gương mặt ửng đỏ chống đẩy bộ ngực cứng rắn của

hắn, “Trước kia cũng không thấy ngươi đối với người ta như vậy, còn nữa, đừng

lấy gì đó nhấn vào ta mãi thế.” Du͙© vọиɠ của hắn làm cho hắn giật mình, vừa mới

tự an ủi, lúc này chỉ vì một cái hôn, không ngờ cứng rắn nhấn vào nàng.

“Trước kia là không dám

đối với nàng như vậy, ta chỉ có thể nhân lúc đêm khuya yên tĩnh, nhìn vào phòng

nàng,thầm tưởng tượng đến hình ảnh nàng uyển chuyển nằm dưới thân thể ta nhận

ta yêu thương, nghĩ đến hình ảnh ta trong tiểu huyệt hung hăng muốn nàng, rồi

sau đó tự mình động thủ giải quyết.” Vừa lòng nhìn thấy dấu ấn đỏ ửng trên cổ

nàng mà mình vừa gieo xuống, dùng lưỡi khẽ liếʍ, “Từ khi thưởng thức được

hương vị của nàng ta trở nên nghiện mất rồi. chỉ muốn thời thời khắc khắc chôn

vào thân thể của nàng, thưởng thức mùi vị mất hồn này.”

“Ngươi đừng liếʍ nữa mà,

một lát nữa, nhịn không được, ta sẽ không quan tâm đến ngươi.” Vật gì đó

đang nhấn vào bắp đùi nàng có xu thế càng lúc càng căng, làm cho lỗ tai nàng

đều nóng hồng lên.

“Tiểu huyệt của nàng bi

thương không nhẹ, hiện nay ta sẽ không đυ.ng nàng.” Thở dài rời khỏi cổ nàng,

bàn tay to khẽ vuốt ve gương mặt đỏ bừng của nàng.

”Nàng xoa xoa cho

ta là được, chỉ nhìn nàng thôi, ta liền căng đau khó chịu.”

“Vậy ngươi sau này tránh

ta ra, không nhìn thấy, tất nhiên là sẽ không đau.” Trong miệng tuy nói như

vậy, bàn tay nhỏ lại ve vuốt nam căn khổng lồ, lúc trước chỉ có thể nhìn thấy

trên sách vở, hiện tại chân thật thấy, thật là nói không ra cảm giác,

“Xấu quá!” Nắm tay đυ.ng

đυ.ng, nam căn lại càng căng lớn hơn.

“Hì hì…, chơi vui thật.”

Nắm chặt trong tay khuấy động lên xuống cảm giác nam căn lại lớn thêm một chút,

Hàn Tuyết cười hì hì quay đầu lại hỏi hắn: “Nó sẽ lớn đến bao nhiêu?”

Hàn Chiến thở hổn hển,

ánh mắt thâm trầm khi nhìn thấy khóe miệng tươi cười của Hàn Tuyết, một tay

kéo nàng qua trong tay thật chặt, môi mạnh mẽ che miệng nàng lại, hôn kịch

liệt, một tay nắm tay nàng, ngay nam căn của mình khuấy động lên xuống không

ngừng

“Ôi? …” Hàn Chiến đè lại

tiếng rên bất mãn trong miệng, có chút bất mãn hắn thô lỗ kịch liệt, nhưng Hàn

Chiến không quan tâm, chỉ nhiệt tình dây dưa môi lưỡi trong miệng nàng. Bàn tay

to nắm lấy bàn tay ngọc nhỏ nhắn của nàng, tại nam căn của mình, khuấy động thật

nhanh.

“A ôi…” Hàn Chiến vừa

thoải mái rêи ɾỉ, động tác lại vừa nhanh chóng, môi lại không hề rời khỏi đôi

môi thơm mềm mại, hôn quấn quýt không thôi.

Trong phòng nhỏ yên tĩnh

chỉ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ thoải mái của nam nhân, tiếng thở thô ráp, tiếng liếʍ

mυ'ŧ, “Đi chít chít, đi chít chít” tiếng nước cùng tiếng làn da tinh tế cọ xát.

Thật lâu sau…

“Ưm, ưm, ưm ( buông ta ra

)…” Hàn Tuyết tức giận vung tay mạnh đẩy hắn, thân thể nhỏ bé yếu ớt, nam nhân

này lại tráng kiện như trâu, hoàn toàn không đẩy được hắn chút nào. Nhưng tay

nàng rất mỏi, miệng cũng tê rần, môi đều đau lên, hắn rốt cuộc muốn trêu chọc

nàng đến bao lâu mới kết thúc đây.

“Ôi… A…” Hàn Chiến sau

khuấy động mấy cái mãnh liệt, rốt cuộc buông đôi môi sưng đỏ của

Hàn Tuyết ra, thoải mái rêи ɾỉ tựa vào trên vai Hàn Tuyết thở hổn hển, màu

trắng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở trên đùi của hắn, một số dính vào bàn tay của Hàn Tuyết.

Hàn Tuyết kéo áo của hắn

chà lau bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, rồi sau đó đem quần áo quăng ra, phủ lên

nam căn sau khi xuất tinh, có chút mềm xuống, một bên thở hổn hến, bình phục hô

hấp của mình.

Nhìn thấy Hàn Tuyết muốn

trả thù đem áo ngoài hắn làm dơ, Hàn Chiến không biết làm sao lúc lắc đầu,:

“Giận rồi?”

“Hừ!” Cái miệng nhỏ cong

lên, phi thường có cá tính xoay đầu hướng bên kia, ” Tay người ta thật mỏi,

miệng cũng đau!” Nói rõ ràng tội trạng của hắn, làm cho hắn tự nhận lỗi, mau

mau đền tội ngay tại chỗ.

Hôn nhẹ lên vành tai của

nàng, “Đối mặt với nàng, ta vĩnh viễn cũng muốn không đủ.”

Lời ngon tiếng ngọt của

Hàn Chiến, làm cho Hàn Tuyết rất hưởng thụ.

“Lời ngon tiếng ngọt!

Quen biết nhiều năm như thế, ta vẫn cho là ngươi trầm mặc ít lời, giống như

khúc gỗ, không nghĩ rằng ta đã nhìn nhầm.”

Hàn Tuyết vươn ngón tay

ngọc điểm điểm trên vai nam nhân lên án.

“Đây là lời nói thật lòng

của ta, ” Bắt được móng vuốt nhỏ muốn chạy trốn, đặt ở trên môi khẽ hôn hạ,

thâm tình chăm chú nhìn vào mắt nàng “Suốt cuộc đời này chỉ nói với một mình

nàng.”

Hàn Tuyết cười ngọt ngào,

“Được, ” Nhìn cửa phòng bằng vải thô,

“Ta đói rồi, có gì ăn hay

không?” Cảm giác mình hiện tại có thể ăn hết một con trâu.

“Nên đói rồi, nàng đã ngủ

một ngày một đêm rồi.” Hàn Chiến buông Hàn Tuyết ra, dùng áo ngoài đem dịch

trắng trên chân mình chà lau sạch sẽ, bước xuống giường mặc quần dài vào.

“Một ngày một đêm? Lâu

như thế sao?” Hàn Tuyết lắp bắp kinh hãi, lập tức nghĩ đến một vấn đề trọng

đại, vậy người hạ dược là ai? Lúc hạ dược không hề có mặt người đó, hơn nữa Hàn

Chiến là bảo hộ bên cạnh nàng, cho dù là ai cũng đều biết chuyện này, nếu nàng

bị hạ dược tất nhiên sẽ cầu cứu với Hàn Chiến, vậy mục đích của người hạ dược

là gì?

“Nàng vẫn còn ngủ, ta

không dám đi đâu, phòng nhỏ này cũng không có gì ăn, chúng ta trở về thành

đi.”

Xoay người, cầm áo choàng

bao bọc Hàn Tuyết lại thật chặt.

” Khách điếm trước không

thể ở được nữa, chúng ta trước tùy tiện tìm một khách điếm yên lặng ở lại,

nhìn xem tình huống rồi tìm cách khác.”

” Ai hạ dược?”

Hàn Chiến nghĩ

không hiểu ai dám ăn gan hùm mật gấu, dám ngay dưới mắt hắn lại dám hạ xuân

dược với Hàn Tuyết.

“Ta và nàng hai người như

hình với bóng, người quen biết hay không quen biết đều biết điểm này, người hạ

dược chỉ sợ là người không quen thôi.” Đôi tay nàng tự động vòng quanh cổ hắn

khi hắn vừa bế nàng lên.

“Trước khi vẫn chưa hiểu

rõ lai lịch của đối phương, vẫn nên xem chừng một chút đi, ta hiện tại vừa mệt

vừa đói, cũng không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện chết tiệt này.”

Cẩn thận giúp Hàn Tuyết

chỉnh áo bào xong, kéo mũ trùm đầu áo choàng lên, che khuất dung nhan thanh lệ

của nàng, đôi tay vung lên, đống lửa vẫn đang cháy hừng hực lập tức tan rụi.

Trong phòng nhất thời tối đen. Hàn Chiến cầm lấy áo ngoài khoác lên vai, bế Hàn

Tuyết lên đi ra ngoài

“Nàng ngủ trước một chút,

chúng ta lập tức sẽ trở về thành, đến nơi, ta sẽ gọi nàng.”

“Được, đến khách điếm ta

muốn tắm rửa trước.” Ngáp, an tâm dựa vào trong tay Hàn Chiến nhắm mắt nghỉ

ngơi.

“Được, đến sẽ gọi nàng.”

Một tay vỗ vỗ lưng nàng, Hàn Chiến vận khinh công đạp ánh trăng vững vàng bay

vυ't về hướng trong thành.