Khí Vũ Trụ

Chương 3: Kế Hoạch Của Lam Tiểu Bố

Thời điểm Lam Tiểu Bố trở lại cửa trường học, đã là đèn hoa mới lên, đêm tối che giấu bầu trời tối tăm mờ mịt, làm cho người ta cảm thấy hết thảy còn vẫn còn tốt đẹp.

Ở kiếp trước hôm nay hắn nhớ kỹ mình trở về chuyện thứ nhất chính là đi nghe ngóng hết thảy chuyện của Tô Sầm, kiếp này hắn sẽ không lại đi làm loại chuyện ngu này nữa. So với gia thế Tô Sầm, hắn Lam Tiểu Bố thậm chí ngay cả một ngọn cỏ dại ven đường cũng không bằng.

Tô gia ở Hải Dương, là một trong những gia tộc có ảnh hưởng nhất ở Hải Dương, tập đoàn Viêm Hải chính là Tô gia Hải Dương. Tô Sầm càng là cháu gái dòng chính của gia chủ đương thời Tô Thiện ở Tô gia, vô luận nói theo phương diện nào, hắn và Tô Sầm đều khó có khả năng tiến tới với nhau. Trên thực tế sau khi Tô Sầm gả cho hắn, chưa từng được hạnh phúc một ngày.

Ở kiếp trước hắn biết rõ không có khả năng đến với Tô Sầm, hắn vẫn thời khắc chú ý tới Tô Sầm. Cứ việc theo Lam Tiểu Bố hắn đặt loại này ưa thích yên lặng vào trong chỗ sâu nhất của nội tâm, hết lần này tới lần khác và cũng không lâu lắm toàn bộ bạn cùng lớp đều biết loại cỏ rác như hắn yêu thích đệ nhất mỹ nữ Tô Sầm của đại học y khoa Hải Dương. Nguyên nhân là thời điểm hắn nằm mơ, nói muốn cưới Tô Sầm.

Cũng may bạn cùng lớp cũng còn xem như còn phúc hậu, không có người nào lấy chuyện này đả kích hắn. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu,yêu thích Tô Sầm không phải chỉ có một mình Lam Tiểu Bố hắn, Lam Tiểu Bố hắn bất quá là một trong số người cùng nhau yêu thích thôi.

Tô Sầm biết sau chuyện này, chỉ là cười một tiếng, người thích nàng nhiều lắm, lại nhiều một Lam Tiểu Bố cũng không có gì.

Thẳng đến về sau phát sinh một sự kiện, Lam Tiểu Bố vì nàng thụ thương nằm viện, nàng mới bắt đầu nhìn thẳng vào ý nghĩ Lam Tiểu Bố, sau đó cố ý tìm được Lam Tiểu Bố, chính miệng nói cho hắn biết, nàng chỉ xem hắn như một bạn học tốt thôi, để hắn không cần đem tâm sự đặt ở trên người nàng. Nàng đi núi nhỏ tìm kiếm hắn, đó là bởi vì nàng là lớp trưởng, đổi thành bất kỳ một đồng học có cảm xúc nào, nàng cũng sẽ đi an ủi một chút.

Nghĩ tới đây, Lam Tiểu Bố đứng ở cửa trường học tự giễu cười cười. Cho tới hôm nay, hắn cũng không hiểu, vì chuyện gì mà một ngày nào đó sau khi tốt nghiệp, Tô Sầm tìm đến hắn, hỏi hắn một câu, "Lam Tiểu Bố, trước ngươi nói cưới ta còn tính không?"

Hắn coi là Tô Sầm nói đùa, có thể Tô Sầm hết lần này tới lần khác liền thật gả cho hắn. Càng làm cho Lam Tiểu Bố nghi hoặc không hiểu là, sau khi Tô Sầm gả cho hắn, tựa hồ lại không còn nửa điểm quan hệ với Cự Vô Phách Tô gia, thẳng đến khi nàng chết đi, Tô gia cũng là không có một chút điểm tin tức. Nàng cũng không nói nguyên nhân nàng rời đi Tô gia, đi vào một huyện thành nhỏ gả cho Lam Tiểu Bố hắn.

Lam Tiểu Bố thở dài một tiếng, trong lòng của hắn rõ ràng thẳng đến khi Tô Sầm chết đi, cũng không thật sự yêu hắn. Hắn và Tô Sầm giống như vô số vợ chồng nghèo hèn, vì sinh hoạt cùng sinh tồn, giãy dụa tận dưới đáy xã hội. Tình yêu, đó là đồ vật xa xỉ.

"Tiểu Bố. . ." Thanh âm ngạc nhiên vang lên, theo đó là một nam sinh mặc áo jacket màu cà phê vọt ra, một bàn tay đập vào trên bờ vai Lam Tiểu Bố, đồng thời cầm ra bảy, tám tờ tiền mặt mười nguyên nhiều nếp nhăn lắc lắc, "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta quyết định xin ngươi ăn uống thả cửa một trận."

"Tù Trưởng, sao lại có tiền xuống quán rồi?" Lam Tiểu Bố lần nữa nhìn thấy đồng học đầu to tướng mạo bình thường trước mắt này, giống nhau là mừng rỡ không thôi.

Lam Tiểu Bố có hai cái bằng hữu tốt nhất, một người chính là đầu to trước mắt này, còn người nữa gọi là Cảnh Cảnh. Cảnh Cảnh là đồng bạn hắn chơi từ nhỏ, học tập rất là bình thường. Về sau hắn vượt cấp thi và lớp thiếu niên đại học y khoa Hải Dương, Cảnh Cảnh cũng đi theo phụ mẫu rời khỏi Đinh Giang, sau đó thì không còn liên hệ.

Trước mắt đầu to này gọi Khâu Triển, bình thường Lam Tiểu Bố đều gọi là hắn Tù Trưởng.

Thấy Lam Tiểu Bố tâm tình khá tốt, Khâu Triển nhẹ nhàng thở ra, lại là dùng sức vỗ một cái sau vai Lam Tiểu Bố nói ra, "Tiểu Bố, sự tình hôm nay không cần để ở trong lòng, Tiết Đông Tiễn tiện nhân kia cũng giống như tên của hắn đều thấp hèn, gặp ai cũng cắn, ngươi coi như bị chó cắn một ngụm đi. Ngươi chỉ cần ngẫm lại ngươi là thiên tài lợi hại nhất của lớp chúng ta, con rùa này già bảy tám mươi tuổi còn cùng một lớp chúng ta, quả thực là sống đến trên thân chó đi. Đi thôi, hôm nay là sinh nhật của ngươi, không đi nghĩ những sự tình bực mình này, ta đi giúp ngươi khánh sinh."

Mặc dù tuổi tác Tiết Đông Tiễn lớn hơn một chút, cũng bất quá là 25 tuổi, ở trong mắt Khâu Triển, gia hỏa này đều già bảy tám mươi tuổi.

"Tốt, đi thôi." Lam Tiểu Bố biết, có lẽ đây là ăn một bữa cơm cuối cùng của hắn và với Khâu Triển, sau bữa cơm này, hắn sẽ đem tất cả thời gian đều dùng đến tìm kiếm các loại công pháp Võ Đạo. Sau đó tồn một chút tiền đi Côn Lôn sơn, tranh thủ hết thảy mọi người chưa phát hiện đĩa bay, cầm đĩa bay tới tay.

Chỉ cần đoạt được đĩa bay tới tay, hắn sẽ lập tức rời khỏi Trái Đất. Vô luận có phát sinh bất cứ chuyện gì, hắn sẽ tuyệt đối không giống như Thương Vĩ, hai mươi năm sau vì sợ chết mà dẫn người ngoài hành tinh về Trái Đất, làm cho Trái Đất bị xâm chiếm. Nếu thời điểm hắn quay trở về Trái Đất, lúc đó, hắn phải có năng lực, chống lại bọn người ngoài hành tinh kia. Không có năng lực, hắn sẽ mang theo đĩa bay kia vĩnh viễn trục xuất ở bên ngoài không gian vũ trụ.

Hiện tại, công pháp Võ Đạo trên mạng được lưu truyền tràn lan, dù thật hay giả đều có rất nhiều công pháp khác nhau. Thậm chí 72 tuyệt kỹ của Thiếu Lâm cũng có, nội gia hô hấp pháp Cửu Tiêu Thiên Công của Võ Đang trên mạng đều có thể tải về tập luyện. Dù sao, không có ai tu luyện được, cho nên vô luận thật hay giả, nên mọi người cho là công pháp giả bịa đặt mà thôi.

Mãi đến một năm sau, khi nguyên khí của Trái Đất tăng lên, lúc đó các loại công pháp võ học mới được mọi người săn tìm. Đến lúc đó, trên mạng cũng đừng hòng tải về được. Các đại môn phái đối với công pháp của mình đều là bảo bối, bọn hắn chỉ truyền thụ cho những đệ tử là thiên tài mà thôi.

Tới lúc đó, muốn gia nhập tông môn kém cỏi nhất cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Còn muốn đi vào võ học viện, thì càng là khó càng thêm khó.

Lúc đó người nắm giữ công pháp võ học của các đại tông môn, chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất ngươi gia nhập vào một tông môn nào đó, thứ hai ngươi không được phép truyền công pháp ra bên ngoài, cũng không cho phép tu luyện hay cất giữ công pháp của môn phát bọn họ. Bằng không mà nói, khi đó ngươi chết cũng không biết tại sao mì lại bị gϊếŧ. Trên thực tế, rất nhiều người lưu trữ công pháp võ học của các đại tông môn, mặc dù không có truyền ra bên ngoài, nhưng lại mất tích một cách khó hiểu.

. . .

"Tiểu Bố, tạo sao ngươi muốn nghỉ học?" Khâu Triển để ly bia đang cầm trên tay xuống, hắn vô cùng kinh ngạc mà nhìn Lam Tiểu Bố, khi nghe Lam Tiểu Bố quyết định sẽ nghĩ học.

Lam Tiểu Bố gật gật đầu trả lời. "Đúng vậy, ta quyết định sẽ nghỉ học, sau khi nghĩ học ta sẽ ra ngoài kiếm tiền."

Khâu Triển vội vàng khoát tay nói. "Tiểu Bố, ngươi biết việc ngươi nghỉ học sẽ có ý nghĩa như thế nào không? Tình huống hiện tại, ngàng y rất hot, một sinh viên tốt nghiệp có được bằng bác sĩ, đều sẽ được các bệnh viện lớn xem như nhân tài quý hiếm mà nhận vào. Hiện tại ngươi cũng là sinh năm tư, ngươi cố gắng đợi thêm một năm, khi đó ra ngoài tìm việc làm sẽ dễ hơn rất nhiều. Bây giờ, ngươi ra ngoài có thể kiếm tiền để làm gì? Mà lại, mà lại. . ."

Khâu Triển rất gấp, hắn mà lại một lúc cũng không nói tiếp, Lam Tiểu Bố vỗ vỗ bả vai Khâu Triển nói. "Tù Trưởng, ta đã quyết định rồi, ăn xong bữa cơm này, ta sẽ đi ngay."

Lam Tiểu Bố sẽ không lưu tại trong trường học để lãng phí thời gian, kiếp trước hắn thi vào lớp thiếu niên ngành y, đọc sách năm năm, sau khi ra ngoài làm bác sĩ gần hai chục năm. Hắn có được thiên phú về y học rất kinh người, sau khi chiến tranh hạt nhân xảy ra, cơ hồ mỗi ngày đều là giải phẫu, không giải khẩu thì khám bệnh cứu người, kinh nghiệm y đạo của hắn đã đạt đến một trình trình độ rất cao, rấtt ít người có thể đạt được vượt qua hắn.

Kinh nghiệm nhiều thì sẽ như thế nào? Dù tài giỏi như thế nào cũng chỉ làm trâu làm ngựa cho người khác, cũng chỉ để cho hắn và Tô Cầm miễn cưỡng sống qua ngày, cuối cùng cũng bị người ta quăng xuống biển cho cá ăn. Có lẽ nếu hắn không học y mà nói, trước khi chiến tranh hạt nhân bộc phát, thì hắn đã chết rồi.

Thấy Lam Tiểu Bố thật muốn nghỉ học, Khâu Triển chỉ có thể thở dài một hơi, hắn không tiếp tục khuyên nhủ nữa. Nghĩ đến bạn tốt nhất muốn đi, về sau ở trường học chỉ có một thân một mình, ngay cả tìm một người nói chuyện cũng không có, Khâu Triển liền cẩm rầu rĩ ăn không ngon.

Cuối cùng, hai người đều hơi say, mơ mơ màng màng đỡ nhau về phía trường học.